[BJYX] MINH HÔN ÁM LUYẾN


Buổi sáng, anh thức dậy theo đồng hồ sinh học, chuẩn bị bữa sáng cho hai người.

Nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu sáng phòng bếp.

Nhân lúc chờ sữa được hâm nóng, Tiêu Chiến dựa vào bàn ăn ngẩn người, không hiểu sao lại nhớ đến lần đầu tiên mình nấu bữa khuya cho Vương Nhất Bác ở chỗ này.
Món anh nấu giỏi nhất là mì, mặc dù buổi tối ăn mì có hơi kì quặc, nhưng Tiêu Chiến suy nghĩ rất đơn giản, anh chỉ muốn cho hắn thấy mặt tốt nhất của bản thân.
Về sau, ở nhà ba mẹ tại Trùng Khánh, Vương Nhất Bác nói muốn học cách nấu canh sườn heo, còn nói muốn hầm cho anh uống.

Anh không ngờ một người đã quen với bánh sandwich và cà phê ở nước ngoài, thậm chí còn kén chọn đòi rắc thêm tiêu vào trứng chiên, lại có thể nói muốn học nấu canh sườn heo cho mình.
Chẳng qua thật đáng tiếc, không đúng thời điểm, hoàn cảnh cũng không thích hợp.

Vốn dĩ là một câu nói rất đỗi dịu dàng, ấm áp, khi ấy nghe vào tai, bây giờ ngẫm lại dường như cũng không có mấy cảm xúc.
Lúc Vương Nhất Bác thức dậy, tắm xong đến phòng bếp tìm anh, sữa đã được hâm nóng, bánh mì nướng cùng trứng chiên thêm sốt salad.

Phần của hắn còn bỏ thêm tiêu đen.
"Ăn sáng thôi." Tiêu Chiến bày hai phần ăn lên đĩa, gọi hắn đến, còn chưa kịp xoay người đã bị ôm lấy từ phía sau.
Vương Nhất bác dường như rất thích tư thế ôm này.

Hai người giống như vỏ trai cùng trân châu, dán sát vào nhau chặt chẽ thành một độ cong hoàn mỹ.
"Anh dậy sớm như vậy không mệt sao? Ra ngoài ăn cũng được mà." Hắn vòng hai tay qua người Tiêu Chiến, cầm lấy hai cái đĩa rời khỏi phòng bếp.
Tiêu Chiến mỉm cười theo sau hắn: "Không giống nhau."
Ba anh lúc trẻ luôn bận rộn công việc, bữa trưa sẽ giải quyết ở công ty, bữa tối phần lớn là tiệc xã giao.

Vì vậy, ông hứa với mẹ Tiêu, mỗi buổi sáng đều ăn ở nhà.

Do đó, trong ấn tượng của Tiêu Chiến, hình ảnh in đậm nhất trong kí ức tuổi thơ là cảnh một nhà ba người cùng nhau quây quần bên bàn ăn sáng.
Đặt bánh sandwich và sữa bò lên bàn, mỗi người ngồi một bên.
Người bên kia bàn từng là ba Tiêu và mẹ Tiêu.
Bây giờ đã đổi thành Vương Nhất Bác.
====
Hôm qua gặp mặt đồng nghiệp ở dưới lầu, sáng nay đi làm, cả công ty đều đã biết vị kia nhà Vương Nhất Bác đến đón hắn tan sở.


Chỉ trong một đêm, Vương tổng giám của chúng ta từ "kim cương vương lão ngũ*" biến thành "đàn ông tốt đã có gia đình".

Hơn nữa, một loạt cử chỉ thể hiện tình cảm, ngược đãi cẩu của hai người vào hôm qua cũng đã được lan truyền.
*Kim cương vương lão ngũ: đàn ông độc thân, đẹp trai, nhiều tiền.
Mọi người đều thi nhau trêu ghẹo, thì ra Vương Nhất Bác mỗi ngày ở công ty giả vờ nghiêm nghị, không nói cười tùy tiện như vậy là vì trong nhà có kim ốc tàng kiều*.
*Kim ốc tàng kiều: xây nhà đẹp giấu mỹ nhân bên trong.
Trên đường ngồi xe đi làm, Vương Nhất Bác thấy đủ một màn náo động trong nhóm chat, kéo xuống dưới toàn bộ đều @ tag hắn vào.

Vương Nhất Bác cười cười tạm biệt Tiêu Chiến, lúc xuống xe còn thuận tay cầm luôn ly cà phê anh đang uống dở.

Hắn vào thang máy, phát bao lì xì 3 con số trong nhóm, xem như là phí bịt miệng tạm thời.
Quét thẻ vào tòa nhà lúc gần 10 giờ, ngồi xuống bàn làm việc, đồng hồ đã điểm 10 giờ 5 phút.

Còn chưa kịp ngồi nóng ghế, đã có người không sợ chết, mượn việc đưa cà phê đến thăm dò tin tức: "Vương tổng giám, nghe nói...chúng tôi có anh dâu rồi?"
Xem ra, phí bịt miệng chẳng có tí tác dụng nào.
Mặc dù tiếng xưng hô "anh dâu" này nghe là lạ, nhưng vì hôm nay tâm trạng Vương Nhất Bác không tệ nên cũng không xét nét sửa lời nhân viên: "Ừ, thì sao?"
Thấy hắn không phủ nhận, người đến thăm dò càng thêm to gan, đặt cà phê lên bàn xong tiếp tục buôn dưa: "Mọi người đều nói anh dâu rất đẹp trai, hôm qua gặp dưới lầu đứng ở đằng xa tựa như người mẫu vậy.

Hôm nào dẫn đến cho chúng tôi chiêm ngưỡng chút đi."
Vương Nhất Bác từ chối cho ý kiến, nhướng mày nhìn nhân viên: "Công việc của cậu làm xong hết rồi phải không?"
Bình thường đồng nghiệp trong tổ rất sợ Vương Nhất Bác, nghe hắn hỏi vậy cũng không dám nhiều chuyện nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề nói việc chính: "Chưa chưa chưa, lúc nãy giám đốc Cố nói chút nữa muốn mở cuộc họp, bảo chúng ta có một phó tổng giám mới đến."
Phó tổng giám?
Có phó tổng giám mới đến, hắn thân là tổng giám sao lại không biết chuyện này?
"Được, tôi biết rồi.

Cậu ra ngoài trước đi."
====
Tiêu Chiến vừa đến công ty, đã bị chị Lâm bắt lại, nhất định đòi muốn cùng anh và nhóm đồng nghiệp đi ăn chung.

Lần trước gặp Tiêu Chiến ở nhà hàng, anh nói đi cùng chồng, chị Lâm đã đối với vị "em rể" này vô cùng tò mò, chị muốn xem thử rốt cuộc là người như thế nào mà có thể trói chân Tiêu Chiến lại.
Tiêu Chiến còn đang do dự có nên để đồng nghiệp hỏi thử Nguyễn Anh Kiệt buổi tối có thời gian rảnh không, dù sao cũng cùng làm việc chung công ty, anh không muốn hai bên phải khó xử mãi thế này.


Chưa cân nhắc xong đã nghe thành viên của tổ Nguyễn Anh Kiệt nói hắn xin đi công tác Thượng Hải, tuần sau mới trở về.
Như vậy cũng tốt, từ khi quay lại, anh không nói chuyện với Nguyễn Anh Kiệt được mấy câu.

Bầu không khí giữa hai người nói gượng gạo cũng không hẳn, nhưng cũng không thể xem là hòa hợp.

Tuy nhiên, nếu thay đổi suy nghĩ một chút, anh thà tình nguyện giả vờ dáng vẻ cao ngạo, giữ khoảng cách với đối phương, cũng không muốn để người ta tiếp tục ôm mộng "còn có thể cứu vãn".
Các đồng nghiệp vừa nghe đến tụ họp đã vô cùng hào hứng.

Trong khi mọi người đang hò hét xem nên đặt nhà hàng nào, Tiêu Chiến đã chạy sang một bên hẹn trước giờ ăn tối của Vương Nhất Bác.
====
Buổi tối 6 giờ rưỡi, chị Lâm dẫn mọi người đến nhà hàng đã đặt.

Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác giờ này không đón được taxi, nói sẽ qua đón hắn, còn bảo muốn cùng đồng nghiệp ăn bữa cơm, sẵn tiện giới thiệu mọi người với nhau.
Vốn dĩ sợ Vương Nhất Bác cho rằng mình có qua có lại, hồi đáp về màn giới thiệu hôm trước với đồng nghiệp của hắn.

Nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ báo thời gian tan sở, lúc ngắt máy còn theo thói quen dặn anh lái xe cẩn thận.
Tan tầm giờ cao điểm, trên đường phải nhích từng chút một, đoạn nào xe cũng xếp hàng dài chật như nêm.

Ấy vậy mà đối phương không hề gọi điện đến hối thúc, Tiêu Chiến chỉ nghĩ hắn đang bận rộn công việc.
Trải qua bao khó khăn vất vả, cuối cùng cũng đến được dưới lầu công ty.

Đã có một số người lục tục tan làm, đề phòng tình huống lần trước lại xảy ra, anh cố ý chọn đậu xe ở một nơi khuất tầm nhìn.

Tiêu Chiến lấy điện thoại định gọi cho Vương Nhất Bác, còn chưa kịp kết nối đã nghe thấy sau lưng có người gọi tên mình.
"Tiêu Chiến?!"
Tiêu Chiến bỏ điện thoại lại vào túi: "Thư Duyệt?"
Cô gái mặc áo khoác đỏ, cười rạng rỡ trong gió lạnh, nhanh chóng đi về phía anh chào hỏi: "Lâu rồi không gặp, sao cậu lại ở đây?"
"Tôi đang chờ bạn.

Cậu về nước rồi à?"
Thời đại học, anh và Thư Duyệt cùng tham gia một câu lạc bộ, không tính là thân thiết nhưng cũng từng giao lưu với nhau.


Nghe nói cô sau khi tốt nghiệp liền xuất ngoại, không nghĩ đến sẽ gặp lại ở đây.
"Về từ lâu rồi, tôi đang làm việc ở chỗ kia." Thư Duyệt chỉ tay vào tầng lầu đang sáng đèn, thở dài: "Thật trùng hợp, chúng ta đã rất lâu rồi không gặp nhau nhỉ?"
Tiêu Chiến trong lòng thầm đếm: "Quả thật đã mấy năm rồi."
"Gọi bạn cậu cùng ăn bữa cơm đi.

Bạn cậu và tôi làm cùng tòa nhà, không chừng là tôi có quen đấy."
Chuyện này thật sự khiến Tiêu Chiến bối rối.

Độ nổi tiếng của Vương Nhất Bác năm đó ở trong trường quả thật không thể xem thường.

Nếu để Thư Duyệt biết chuyện hai người kết hôn, không bao lâu chắc toàn bộ bạn bè chung trường đều biết hết mất.
"......Chi bằng để hôm khác đi."
Lúc anh đang nghĩ cách để từ chối khéo léo và giải thích lý do, Vương Nhất Bác đã từ thang máy bước ra, nhìn thấy anh liền đi thẳng đến, ôm lấy bả vai: "Sao không chờ ở trong xe? Anh không lạnh à?"
Chỗ này tình cờ là góc xéo, Vương Nhất Bác nói xong mới phát hiện phía đối diện có người.
Thư Duyệt dường như còn kinh ngạc hơn so với tưởng tượng của Tiêu Chiến: "Vương tổng giám?" Nói xong lại đưa mắt nhìn về phía Tiêu Chiến, đột nhiên hiểu ra vấn đề: "Đây là người yêu của cậu sao?"
Tiêu Chiến nhìn nhìn Vương Nhất Bác.

Hắn cũng giương mắt nhìn anh.
"Hai người biết nhau?" Cả hai đồng thanh nói.
====
Trên đường đi nhận được điện thoại từ chị Lâm, cả hai bảo mình sắp đến rồi, mọi người cứ gọi thức ăn trước.

Đợi đến khi hai người ngồi vào chỗ trong phòng ăn đã hơn 7 giờ rưỡi.
Trước khi mở cửa, Tiêu Chiến còn hỏi hắn có muốn chuẩn bị tâm lý một chút không.

Vương Nhất Bác thấy anh dừng lại, còn tưởng Tiêu Chiến muốn nắm tay mình.

Ai ngờ tay vừa chạm, cửa phòng đã bị mở ra từ bên trong.
"Ôi trời, chị còn nói sao hai cậu mãi không thấy đến, đứng ở cửa nắm tay làm chi đấy, mau vào trong nào."
Lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy tay anh cùng một đoạn tay áo len, ngón tay khẽ tách ra luồn vào kẽ hở, từ nắm tay biến thành mười ngón chặt chẽ giao hòa.
Trong khi Tiêu Chiến còn đang ngơ ngác, Vương Nhất Bác đã tiến lên phía trước dắt anh vào trong.
"Để mọi người đợi lâu rồi."
Có một nữ đồng nghiệp vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra Vương Nhất Bác: "Lúc chúng tôi đi công tác ở Auckland, có phải anh cũng ở đó không?"
Vương Nhất Bác nhận ra giọng nói này, là vị đồng nghiệp đã hỏi về chuyện yêu thầm của Tiêu Chiến thời đại học ở nhà hàng.

Hắn càng cười hòa nhã, dùng ngữ khí "tuyên bố chủ quyền" trả lời: "Đúng vậy, tôi cũng ở đó."

Mọi người đều nhao nhao nhìn về phía Tiêu Chiến.
"Thì ra là vậy, chẳng trách tôi còn tự hỏi sao thiết kế Tiêu đang đi công tác lại chạy về giữa chừng." Lại nhìn sang Vương Nhất Bác: "Không phải là anh bắt cóc thiết kế Tiêu của chúng tôi đi mất chứ?"
Tiêu Chiến nghẹn họng...Khi ấy, anh bỏ trốn là do tâm tư mình cất giấu bấy lâu bị phơi bày, đến bây giờ nhắc lại, anh vẫn còn cảm thấy hơi xấu hổ.

Anh chỉ muốn nhanh chóng chuyển chủ đề, tránh cho Vương Nhất Bác lại nhớ đến chuyện mình không từ mà biệt.

Mấy chuyện này đối với anh, nếu tránh nhắc đến được thì sẽ cố gắng tránh, cứ không ngừng khơi gợi kí ức sẽ phải cần tình cảm càng thêm mãnh liệt hơn so với lúc đó để bồi đắp.
Tiêu Chiến chưa kịp mở miệng, người bên cạnh đã lên tiếng: "Ừ, là tôi bắt cóc anh ấy đi đấy."
Bữa cơm diễn ra khá vui vẻ.

Khúc nhạc đệm vừa nãy khi vào cửa cũng làm không khí sôi động hẳn lên, tán gẫu với nhau cũng không quá ngại ngùng.

Nhìn thế này, ngược lại, Tiêu Chiến lại trở nên có chút không yên lòng.
Không biết tại sao, lúc ở New Zealand cũng vậy, khi về nhà cũng thế.

Anh luôn cảm thấy Vương Nhất Bác nên là một bí mật không thể nói cho người khác biết, được anh cất giấu trong nhật kí của mình hoặc ở nhà.

Đột nhiên mang ra ngoài sáng thế này, công bố với tất cả mọi người: Em ấy là của tôi.
Chuyện này vẫn khiến anh cảm thấy có chút không chân thật.

Giống như trong truyện cổ tích, cô bé Lọ Lem bị mất chiếc xe bí ngô khi đồng hồ điểm 12 giờ.

Nhưng một loạt biểu hiện của Vương Nhất Bác lại tựa như chiếc giày thủy tinh, một lần lại một lần, không chút e ngại xoa dịu nỗi bất an của anh.

====
Sắc trời đã tối, Tiêu Chiến ngồi bên ghế lái tập trung điều khiển xe, nửa khuôn mặt anh chìm trong bóng đêm.

Đường xá buổi tối thông thoáng, xe chạy rất êm.

Vương Nhất Bác có uống chút rượu ở bữa tiệc, đầu tựa vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi ngoan ngoãn như một chú mèo.
Điện thoại của Vương Nhất Bác đặt trên thiết bị chỉ đường reo lên, nhưng người vẫn không bị đánh thức.
Tiêu Chiến vừa định gọi hắn dậy, điện thoại đã bị ngắt, màn hình sáng lên hiển thị có tin nhắn mới, là một bức ảnh do trợ lý ở Auckland gửi cho hắn.
"Băng ghi hình của camera mà anh nhờ, tôi đã tìm được, là một người Trung Quốc."
Anh dừng xe bên đường, mở khóa điện thoại, ấn vào bức ảnh kia.
Mặc dù camera đặt khá xa, khiến gương mặt có hơi mờ, nhưng trong nháy mắt, Tiêu Chiến vẫn nhận ra chiếc áo khoác dài quen thuộc.
Là Nguyễn Anh Kiệt..


Bình luận

Truyện đang đọc