BLACKMOORE

Một năm rưỡi trước

- Anh đã mong sẽ tìm thấy em ở đây. – Henry xuất hiện, băng qua vạt rừng thưa và đến gốc cây tôi đang ngồi ôm quyển vở nháp. Tôi mỉm cười ngước lên nhìn anh ngồi xuống người cạnh mình trên trảng cỏ, vừa duỗi chân vừa thở dài thườn thượt.

- Có chuyện gì vậy?

- Bác Agnes đến rồi. – Cora vốn đang lười biếng nằm ườn trên cỏ lập tức bật dậy rồi len lén đến chỗ Henry, dụi đầu vào ngực anh cho đến khi anh chịu gãi tai nó.

Bác Agnes là chị gái của cha Henry. Từ sau khi bác Delafield qua đời, hằng năm bà vẫn đều đặn đến thăm và khiến cho cuộc sống của mọi người ở trang viên Delafield trở nên khốn khổ với cái tính xoi mói, tọc mạch và ưa sắp xếp lại mọi thứ của mình.

Tôi cười cười, trộm nghĩ thật ra chỉ chịu khổ mỗi năm một lần đối với người nhà Delafield cũng không tệ đến mức ấy. Cuộc đời anh quá thuận buồm xuôi gió, không những được thừa kế điền sản do ông để lại, anh còn sở hữu vẻ đẹp trai, thông minh và đáng yêu nữa.

- Em lại thấy mừng khi bà ấy đến đây, - Tôi nói. – Cần phải có ai đó giúp anh biết khiêm tốn chút.

Anh nở một nụ cười kiểu cách.

- Em nói gì ấy chứ. Khiêm tốn là phẩm chất lớn nhất của anh đấy.

Tôi đảo mắt, liếc nhìn Cora bằng vẻ khinh bỉ khi nói uốn lưng, kêu hừ hừ và dí mũi vào tay anh.

- Mỗi lần thấy anh là nó lại hành động hệt như mình là một con cún chứ không phải là mèo vậy.

Henry cười khoái trá.

- Nghe như em đang ghen ấy.

- Với anh á? – Tôi bĩu môi giễu. – Có vẻ như anh không hiểu lắm, nhưng em thì biết rất rõ rằng không ai có thể thực sự sở hữu một chú mèo, và rằng mèo cũng có thể yêu quý một ai đó mà chẳng cần lo gic nào cả. Em chỉ không hiểu vì sao nó lại thích làm vậy với anh thôi.

Nụ cười của anh lóe lên, tia ranh mãnh thoắt qua trong đáy mắt.

- Ý anh là em đang ghen với nó.

Tôi nhướng cả hai hàng mày lên.

- Ghen với nó?

Anh gật đầu, nụ cười láu lỉnh rạng nở, trong khi Cora tiếp tục dụi dụi đầu vào ngực anh.

- Đừng ngớ ngẩn thế. Em chưa từng có dù chỉ là một chút ước muốn được anh gãi gãi tai như thế đâu.

Henry phá lên cười ngặt ngẽo.

- Gì mà anh vui vậy? – Tôi hỏi.

Anh lắc đầu.

Tôi chau mày.

- Nói cho em.

Anh cúi mắt, nụ cười vẫn còn cong trên khóe môi.

- Không có gì vui cả. – Anh khẽ đáp. – Chỉ là thấy thú vị cách em cắt câu lấy nghĩa như vậy thôi.

Tôi nhăn mặt, nghi ngại nhìn anh, không dám tin vào lời nói lẫn nụ cười còn vương trên khóe môi và trong đáy mắt anh.

- Về lý do vì sao Cora lại quấn quýt anh như thế, anh nghĩ em phải biết rõ hơn anh chứ. – Giọng anh nhỏ dần, nghiêng qua tôi như thể đang bật mí một bí mật nào vậy. Tôi thấy rõ những vết tàn nhang hẵng còn hiện lờ mờ trên gò má rám nắng của anh. Hàng lông mi hẵng còn đen nhánh. Và sắc xám trong mắt anh vẫn được bao quanh bằng một viền tròn đen thẫm. Trái tim tôi lại đập rộn lên hệt bao lần anh đến gần như này. Kể từ cái ngày anh cứu tôi dưới sông, nó thật dễ đoán biết.

- Vì sao vậy?

-  Vì Cora là trái tim em, trái tim em yêu anh.

Mặt tôi nóng lên. Cora lại càng khiến tôi xấu hổ tợn hơn khi dẫm hẳn lên ngực Henry và dụi đầu nó vào cằm anh.

- Nhìn đi, Kate. Nhìn xem trái tim của em yêu anh thế nào này. Trái tim em mê mẩn anh. Sùng bái nữa là đằng khác.

- Không phải vậy, Henry Delafield. – Tôi ném một nắm lá vào mặt anh.

Anh rụt cổ xuống tránh, rồi ngóc đầu lên vẫn với nụ cười tinh quái, nói:

- Trái tim em muốn nằm cuộn tròn bên cạnh anh, không bao giờ rời…

- Suỵt! Đừng nói bậy! Nhỡ ai đó nghe thấy thì sao? – Tôi ném tiếp một nắm lá nữa vào anh, trong khi anh rụt đầu và hét toáng lên:

- Trái tim của Kate yêu…

Không kịp nghĩ ngợi lấy một giây, tôi liền nhào đến bịt miệng anh lại. Anh ngã ra sau, cười sặc sụa. Tôi ném mấy nắm lá liền vào anh, còn anh vẫn luôn miệng lải nhải những câu vô nghĩa về trái tim tôi. Lá khô bay lả tả, một chiếc đậu lên miệng tôi, tôi bật cười ném nó vào Henry. Bỗng nhiên anh tóm lấy cổ tay khiến tôi loạng choạng.

- Thừa nhận đi. – Anh nói. – Thừa nhận trái tim em yêu anh.

- Không đời nào. – Tôi đáp, vẫn giữ nguyên nụ cười, giằng khỏi tay anh rồi đẩy anh ra, đoạn tôi thò tay vào chỗ dễ bị nhột dưới cánh tay anh. Cù mạnh. Anh ngạc nhiên, vừa cười dữ dội vừa vặn vẹo tránh né. Nhưng tôi cũng không lơi tay tí nào.

- Phẩm giá của anh bị em cướp sạch mất rồi. – Anh cười ha hả, giữ tay, kéo tôi ngã xuống đất rồi lăn qua nằm đè lên tôi.

Anh đưa hai tay tôi lên quá đầu, ghìm chặt lại, đoạn cúi xuống, khóe mắt cong cong, khóe môi bừng lên nét cười rạng rỡ chưa từng thấy. Tôi cười đến đau cả hàm. Cảm giác lồng ngực anh đang phập phồng lên xuống, chân vắt qua người tôi. Nhịp tim tôi đột ngột tăng tốc. Mặt trời le lói hắt ánh nắng vàng lên vạt rừng thưa, lên hai chúng tôi.

- Em nhớ anh đã nói là không còn sợ nhột nữa rồi mà. – Tôi nín thở nói.

- Anh cứ nghĩ mình đã bỏ được. – Má anh ửng đỏ, lá cây vương đầy trên tóc. Đôi mắt xám đậm híp cười với tôi. – Anh thấy có những thứ mình sẽ không bao giờ bỏ được. – Nụ cười của anh trở nên dịu dàng hơn, một bên khóe môi hơi nhếch lên, đáy mắt đong đầy vẻ thương tiếc và mến yêu. – Như em chẳng hạn. – Giọng anh lúc này gần như chỉ còn là tiếng thì thầm trầm thấp lẫn chút ý cười còn sót lại. – Anh nghi là mình sẽ chẳng bao giờ bỏ được em, Kate ạ.

Vào giây phút ấy tôi chợt nhận ra. Rằng anh nói đúng – trái tim tôi mê mẩn anh. Tôi mê mẩn anh. Yêu anh. Tim nện thình thịch, hơi thở dập dồn. Điều gì đó đã xảy ra. Điều gì đó đã thay đổi. Chúng tôi đang tiến đến một ranh giới mà không bao giờ có thể vượt qua. Anh chuyển mắt xuống miệng tôi, tim hẫng một nhịp, tôi nhìn thấy vẻ khao khát trong đáy mắt ấy.

- Tối nay em sẽ nhảy với anh chứ? – Anh thấp giọng hỏi. Tối nay có một buổi khiêu vũ ở trang viên Delafield. Tôi nuốt nước bọt khan, ngực rầm rập gõ trống tưởng chừng như anh cũng có thể cảm thấy. Vâng, em muốn nhảy với anh. Tất nhiên rồi. Song lúc tôi toan mở miệng đáp thì bỗng nghe thấy một giọng gọi sửng sốt.

- Henry? Kate?

Henry giật nảy mình, cả tôi cũng thót tim khi nghe thấy tiếng Sylvia. Anh trở mình, tôi lập tức ngồi dậy, hốt hoảng vì tình cảnh lập lờ này bị nhìn thấy.

- Hai… hai người… - Sylvia đứng sững như trời trồng, mặt lộ vẻ kinh hoàng đến nỗi không hỏi được một câu. – Hai người đang làm gì vậy? – Cuối cùng cô ấy thốt lên.

- À. – Henry cất tiếng. Anh ngả người chống lên khuỷu tay, trông như chẳng lấy gì làm bối rối cả. – Kate đang ‘lột’ anh.

Tôi gần như nhảy dựng lên.

- Không phải! – Tôi hét lên, bắn cho anh một cái nhìn hằn học.

- Ý anh là lột bỏ phẩm giá của anh. – Biểu cảm của anh nom đầy vẻ vui sướng và thích thú. – Cô ấy cù anh. Đúng là một khoảnh khắc không lấy gì làm tự hào khi một người đàn ông cường tráng như anh đây lại thảm bại dưới tay một cô bé. – Anh ấy đứng bật dậy và chìa tay cho tôi. Tôi bạt tay anh ra, rồi nghiêng ngả đứng dậy.

- Em không phải là một cô bé. – Tôi lầm bầm, ngượng ngùng nhìn Sylvia, mặt nóng như lửa đốt. – Mình chỉ đơn giản cố thoát khỏi sự chòng ghẹo xấu xa của anh trai bạn. Chẳng qua không hiệu quả gì cho lắm.

Ánh mắt của Sylvia đảo lia lịa giữa tôi và Henry. Nom chẳng xao nhãng chút nào vì trò đùa của Henry. Lòng tôi chùng xuống. Đấy là một dấu hiệu không tốt. Tôi có thể nhận ra điều đó từ thái độ trầm mặc và lạnh nhạt của bạn ấy.

- Mình đến tìm Henry vì mẹ muốn gặp anh ấy. Mình đoán là vì chuẩn bị cho buổi khiêu vũ. – Bạn ấy mím môi.

- Ừ! – Tôi hất tóc ra sau. - Ừ, cả hai người nên về rồi nhỉ. Mình sẽ… gặp lại người ở buổi khiêu vũ sau. – Henry đang nhìn tôi bằng một ánh mắt tinh quái ẩn chứa thứ gì đó. Thứ gì đó khiến mặt tôi đỏ lên và tim đập thình thịch. Nó khiến tôi tự hỏi liệu có phải anh đã nhận ra – rằng tôi yêu anh chăng. Trông Sylvia có vẻ nghiêm nghị và không thoải mái. Tôi cũng tự hỏi không biết bạn ấy đã nhận ra hay chưa? Và bạn ấy sẽ nghĩ thế nào nếu biết sự thật đấy.

Lời nói lúc này thật quá ngượng ngịu. Tôi lùi lại, hơi ngoái đầu qua vai ra hiệu:

- Mình… nên đi thôi.

Đoạn chạy một mạch về nhà với lồng ngực sục sôi trận chiến giành quyền thống trị giữa hai đối thủ là sợ hãi và hy vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc