BỒ TÁT SẼ PHÙ HỘ ANH


Lâm Bạch Du từng nghĩ đến rất nhiều tình huống có khả năng xảy ra, nhưng không ngờ được Tuỳ Khâm lại trả lời như vậy.

Sao cô nghe không hiểu gì thế này.
Chẳng lẽ cô đã đoán nhầm rồi?
 
Nhưng lúc đó anh hỏi một cách trùng hợp như vậy, không phải là có ý muốn nói với cô sao?
Tuỳ Khâm nhìn thấy rõ ràng Lâm Bạch Du ngẩn ra hai giây.
Những câu hỏi mà Lâm Bạch Du vốn chuẩn bị đã bị câu nói này của anh ép về hết, nếu chính chủ đã không thừa nhận, cô có đoán đúng thế nào thì cũng chỉ là tự mình suy đoán.
Trước giờ anh luôn lạnh nhạt.
Là do trước đó cô tự mình cho rằng quan hệ với anh đã tốt hơn rồi.
Tiếng nói của Hoàng Trạch và Hoàng Hồng Anh vẫn truyền đến.
Tuỳ Khâm nói: “Về đi.”
 
Lâm Bạch Du ờ một tiếng, trước khi đi không nhịn được mà nói: “Cậu cẩn thận… vết thương.”
Bây giờ, đến nói hai chữ vết thương thôi cô cũng thấy sợ hãi.
Phố Nam Hoè rất tối, không có đèn đường, chỉ có thể dựa vào ánh đèn của những nhà hàng xóm bên cạnh, phiến đá xanh trên đường đã vỡ không ít, cô rất dễ giẫm phải những cái hố nhỏ đó.
Giật mình một cái.
Tuỳ Khâm nhớ đến hôm đầu tiên cô đến phố Nam Hoè, cũng hoảng hốt lo sợ mà né khỏi những vũng nước đó.
Lâm Bạch Du có thể nằm mơ thấy anh, có lẽ là vì quan hệ tồn tại trước kia giữa hai người.
Giờ này đã không còn xe bus nữa, Lâm Bạch Du hoặc là đi bộ về, hoặc là tự mình gọi xe, đi bộ về thì có hơi xa, cô vẫn hơi sợ sự hoang vu của nơi này.
Lúc lên xe, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đầu phố Nam Hoè được ánh đèn của trạm xe buýt chiếu sáng, cô nhìn thấy đường nét của một bóng dáng đang đứng ở đó.
Lâm Bạch Du mau chóng ấn cửa sổ xe xuống, nhưng đã không còn thấy nữa.
Tuỳ Khâm trở về nhà số 54, cửa đã bị khoá.
Anh cười lạnh hai tiếng, đi vào từ sân nhà.
Vừa đi vào, Hoàng Trạch đang đợi ở ngoài hành lang, không kịp chờ đợi mà hỏi: “Ôi, lúc nãy cậu ở đâu, nói chuyện với ai vậy?”
Cậu ta cảm thấy là một nữ sinh, nhưng lại không chắc chắn.
Chắc không phải Tuỳ Khâm yêu đương rồi đấy chứ?
Gương mặt của anh đúng là rất có sức hút, Hoàng Trạch rất ghen tị: “Vết thương này của cậu nếu mà để lại sẹo, nói không chừng con gái nhìn thấy sẽ bị dọa chết mất.”
Tuỳ Khâm hờ hững nhìn cậu ta một cái.
Hoàng Trạch sợ nhất, cũng ghét nhất là dáng vẻ này của anh, đổi chủ đề: “Đừng có không nói gì, ai biết có phải cậu dắt chủ nợ về nhà hay không, đến lúc đó cậu đừng hòng ở lại đây nữa.”
Tròng mắt cậu ta xoay một vòng: “Dù sao cậu cũng lớn rồi.”
Tuỳ Khâm dừng bước chân lại, nói: “Vậy thì trước khi tôi rời khỏi đây, tôi sẽ bảo bọn họ đốt chỗ này đi.”
Hoàng Trạch: !! Cậu ta lùi ra sau một bước, bị lời của Tùy Khâm dọa sợ.
Tuỳ Khâm đùa giỡn nói: “Không phải cậu sợ rồi chứ?”
Anh vặn mở cửa phòng để đồ.

Hoàng Trạch không rõ anh đang nói đùa hay nói thật, cậu ta há miệng, muốn lập tức đi nói chuyện này với bố mẹ mình.
Cậu thiếu niên trước mặt cậu ta đột nhiên quay đầu: “Quên mất cậu vẫn chưa đủ lớn, nếu sợ thì đi nói với mẹ mình đi.”
Hoàng Trạch sắp tức điên rồi.
Nhưng Tuỳ Khâm đã đóng cửa lại.
“Sao hôm nay về trễ vậy?”
Liễu Phương nhìn thấy cô về rồi mới yên tâm, mặc dù nhà cách trường THPT Số 8 không xa, nhưng con gái một mình đi ngoài đường dù sao cũng không an toàn.
Mà Lâm Bạch Du lại cứ không cho bà đi đón.
Lâm Bạch Du không nói chuyện của Tuỳ Khâm: “Con ở lại trường một lúc.”
Liễu Phương cũng không nghi ngờ, bởi vì con gái bà trước giờ luôn rất ngoan: “Vậy con mau đi tắm rửa, nếu không có bài tập thì ngủ sớm đi.”
“Mẹ.”
Lâm Bạch Du gọi bà, mím môi hỏi: “Trước kia khi mẹ nhìn thấy vết thương trên người con biến mất, mẹ có từng nghĩ nó đi đâu rồi không?”
Liễu Phương không ngờ cô lại hỏi chuyện này, bây giờ cách lúc lần đầu phát hiện ra sự khác thường của con gái đã quá lâu rồi, cũng đã mười mấy năm rồi.
“Có chứ, sao lại chưa từng nghĩ.”
Bà mỉm cười: “Có lẽ là bị ông trời lấy đi rồi.”
Tim của Lâm Bạch Du như bị khoan một cái: “Mẹ có từng nghĩ qua, vết thương của con tự nhiên biến mất, vậy thì người khác cũng sẽ có khả năng xuất hiện vết thương hay không?”
Liễu Phương ngạc nhiên: “Việc con nói cũng rất có khả năng, sao tự nhiên lại nói đến chuyện này.”
Lâm Bạch Du cụp mắt: “Con chỉ là đột nhiên nghĩ, liệu có người nào đó đã thay con gánh chịu mấy vết thương đó hay những cơn cảm, sốt hay không.”
Liễu Phương thấy cảm xúc của cô sa sút, ngồi xuống trước mặt cô.
“Tinh Tinh.” Bà dịu giọng nói: “Mẹ không thể khẳng định là không có, nhưng nếu như thật sự là vậy, thì cũng đâu phải là do con cố ý đâu.”
Liễu Phương sờ đầu cô: “Dù là người khác hay là bản thân con, cố gắng đừng để bị thương hay bị bệnh, nhưng có những chuyện con đâu thể kiểm soát được.”
Lâm Bạch Du im lặng không nói gì.
Đúng là bản thân cô không hề cố ý, nhưng đứng trên lập trường của Tuỳ Khâm, anh không cách nào không nảy sinh oán hận với những tai bay vạ gió này.
Sau này cô nhất định không được bị bệnh.
Chẳng lẽ bởi vì trong đời thực, Tuỳ Khâm đã chịu đựng tất cả đau đớn thay cô, nên cô mới mơ thấy một Tùy Khâm tốt đẹp như vậy trong mơ?
Thật sự là trái ngược với hiện thực sao?
Cả đêm nay Lâm Bạch Du lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, cho đến lúc sắc trời hửng sáng cô mới nhắm mắt lại, cảm thấy mình mới ngủ không bao lâu thì trời đã sáng rồi.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Cô ăn đại vài ngụm cháo, sau đó mau chóng đến trường.
Lúc đi ngang qua tiệm bán đồ ăn sáng ở trước cổng trường, bước chân của Lâm Bạch Du đột nhiên dừng lại, đi vào đó mua một ly đậu nành đen.
Cô để ly đậu nành lên bàn của Tuỳ Khâm, rồi mới để ý thấy Tần Bắc Bắc đã về trường rồi.
Tần Bắc Bắc vô cùng nhiệt tình: “Tinh Tinh, một ngày không gặp, nhớ cậu quá đi, mau lấy bài tập ra cho tớ chép nào.”
Lâm Bạch Du lấy tờ đề ra, hỏi: “Cậu bị bệnh gì vậy?”
Tần Bắc Bắc vừa chép xong mấy câu trắc nghiệm, vẻ mặt cứng lại, sau đó lại nghiêng mặt cười với cô: “Là bệnh bị ứng dễ tái phát, phải đến bệnh viện để trị.”
“Vết bầm đó là dị ứng sao?”

Thậm chí trước kia Lâm Bạch Du còn từng nghĩ, có phải trong nhà Tần Bắc Bắc có người đánh cô ấy hay không, nhưng trông cô ấy lại không giống như vậy.
Tần Bắc Bắc ai oán: “Đúng vậy, cứ xuất hiện mãi.”
Lâm Bạch Du đưa tay ra chỉ lên cổ cô ấy: “Mấy chấm nhỏ này cũng vậy sao?”
Ngón tay của Tần Bắc Bắc chạm lên: “Đúng vậy, có phải là có hơi sưng không?”
Lâm Bạch Du: “Hình như nhiều thịt lên rồi.”
Tần Bắc Bắc bĩu môi: “Không phải nhiều thịt lên đâu nhé, bố tớ muốn đưa tớ đến bệnh viện lớn, nhưng tớ không muốn đi… tớ còn phải đi học nữa.”
Cô ấy sờ mái tóc ngắn đến vai của mình.
Lâm Bạch Du không đồng tình: “Trị bệnh quan trọng hơn.”
Tần Bắc Bắc quay đầu qua, đột nhiên hỏi: “Tinh Tinh, nếu như có người cạo đầu của cậu, cậu trở thành đầu trọc, vậy cậu có chịu không?”
Lâm Bạch Du há hốc mồm: “Đương nhiên là không rồi!”
Cô còn không nỡ cắt tóc ngắn.
Lúc nhỏ có một lần bị bạn cùng bạn trong nhà trẻ lây rận, về nhà cô đã khóc rất lâu, Liễu Phương dẫn cô đi cắt tóc ngắn, phải lên đến lớp hai mới mọc dài lại.
Tần Bắc Bắc: “Cậu để đầu trọc có lẽ sẽ xinh, kèm theo nốt ruồi của cậu, giống như ni cô nhỏ vậy, là một ni cô xinh đẹp.”
Lâm Bạch Du không ngừng lắc đầu, có đẹp thế nào cô cũng không muốn.
Cô cũng không muốn làm ni cô nhỏ.
Mắt Tần Bắc Bắc phát sáng:“Nếu cậu mà là ni cô, tớ sẽ ngày ngày đến miếu ni cô của cậu, làm khách thành hương thành kính nhất.”
“Ai muốn làm ni cô thế?” Giọng của Phương Vân Kỳ vang lên từ cửa sau: “Hai cậu định đi làm ni cô à?”
Tần Bắc Bắc hừ một tiếng: “Cậu!”
Phương Vân Kỳ: ?
“Liên quan gì đến tôi, tôi mà làm thì cũng sẽ làm hoà thượng.”
“Ngôi chùa nào mà chứa cậu thì phải đóng cửa mất.” Tần Bắc Bắc nói.
Lâm Bạch Du bị hai người chọc cười, cười vô cùng rạng rỡ, sau khi phát hiện bóng dáng của cậu thiếu niên bước vào theo sau cậu ấy, cô vội vàng dời mắt đi.
Cô nghe thấy tiếng kéo ghế, và tiếng động nhỏ vụn khác.
“Cho tôi à? Đây là kẹo gì thế?” Giọng của Phương Vân Kỳ lại vang lên: “Trên đây viết gì đây, tôi chỉ biết một chữ women.”
Rồi cậu ấy hiểu ra: “Đây là dành cho con gái ăn.”
Lâm Bạch Du quay đầu, nhìn thấy hộp nhỏ trong tay cậu ấy, mở miệng: “Phương Vân Kỳ, không phải là cho cậu!”
Phương Vân Kỳ: “Cái gì?”
Cậu ấy nhìn cô, rồi lại nhìn đồ trong tay mình, bỗng nhiên hiểu ra.
Hai tay Phương Vân Kỳ đặt lên bàn Tuỳ Khâm: “Vẫn còn vẫn còn.”
“Này, của cậu đó.” Phương Vân Kỳ nói.
Tuỳ Khâm dùng một ngón tay đẩy hộp nhỏ đến mép bàn, nhìn Lâm Bạch Du: “Kẹo con gái ăn, cho tôi làm gì.”
Lâm Bạch Du vội nói: “Bổ sung vitamin.”
Tuỳ Khâm: “Tôi không có thiếu.”
Lâm Bạch Du: “Càng nhiều càng tốt.”
Cô lại bổ sung: “Ăn vào sẽ không biến thành con gái đâu.”

“…”
Tuỳ Khâm nghe thấy, suýt nữa bật cười.
“Cậu tự bổ sung cho mình đi.”
Anh không cần, Lâm Bạch Du có ép buộc cũng không có tác dụng, nhưng nhìn thấy anh nhận đậu nành, cô thở phào một hơi, hình như anh cũng không ghét cô lắm.
Vậy sau này cô phải bồi thường cho anh nhiều hơn!
Lâm Bạch Du đặt ra những yêu cầu bắt buộc cho bản thân.
Thứ nhất, không được bị thương.
Thứ hai, không được bị bệnh.
Thứ ba, đối xử tốt với Tuỳ Khâm.
Điều thứ ba lại là điều dễ làm nhất trong ba điều, bởi vì điều thứ nhất, Lâm Bạch Du cảm thấy bản thân chú ý một chút là có thể cố gắng tránh né.
Nhưng còn bệnh thì có lúc cô không thể kiểm soát được.
Giống như lần trước cô đột nhiên bị sốt vậy, bản thân cô cũng không biết nguyên nhân, và cũng bởi vì đã hồi phục nên không có đến bệnh viện kiểm tra.
Từ nhỏ đến lớn, vốn dĩ Lâm Bạch Du chưa từng đến bệnh viện.
Nếu cô thật sự bị bệnh rồi, cô chỉ có thể đi chăm sóc cho Tuỳ Khâm.
Còn về thái độ của Tuỳ Khâm, Lâm Bạch Du vốn dĩ chẳng để ý, anh không thừa nhận thì thôi, dù sao cô cũng đã biết rồi.
Có lẽ là cô đã đoán quá xa xôi, thực ra bản thân anh còn chưa đoán được phần sau.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Sau khi chắc chắn, cuối cùng Lâm Bạch Du cũng thở phào, không còn trong trạng như tối hôm qua nữa, thậm chí còn chủ động rủ Tần Bắc Bắc đi vệ sinh chung.
Con gái đi vệ sinh thường rất ít khi đi một mình.
Hai người vừa quay lại, vòng qua hành lang, thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng ở trước cửa: “Làm phiền gọi Tuỳ Khâm ra giúp tôi, có được không?”
Tần Bắc Bắc tò mò: “Tìm Tuỳ Khâm à, chưa từng gặp, là mẹ cậu ấy sao, trước giờ tớ chưa từng thấy mẹ cậu ấy đến trường.”
Lâm Bạch Du lắc đầu: “Trông không giống.”
Hai người vừa đi ngang sau lưng bà ta, Tuỳ Khâm đã đi ra khỏi lớp.
Lâm Bạch Du còn chưa đi qua khỏi người bà ta, thì nghe thấy ầm một tiếng, người phụ nữ bên cạnh đột nhiên quỳ xuống đất.
Tần Bắc Bắc to gan như vậy cũng bị doạ cho nhảy dựng lên.
“Bạn học Tuỳ Khâm, tôi biết là lỗi của Mã Hoành, nhưng nó cũng đã bị trừng phạt rồi, cũng bị dạy dỗ lại rồi, cậu có thể tha thứ cho nó, để nó đến trường đi học lại không, tôi sẽ bảo nó xin lỗi cậu, nếu không thì cậu cứ đánh trả đi có được không?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua đây, trong phút chốc trên hành lang yên tĩnh hẳn, chỉ nghe thấy tiếng khóc lóc của đối phương.
Tuỳ Khâm đứng ở trước mặt bà ta, sắc mặt lạnh nhạt.
Dù là ai khi nhìn thấy thì đều cảm thấy vô cùng máu lạnh.
Nhưng có ai quy định người bị hại phải tha thứ cho thủ phạm đâu.
“Không được.”
Giọng nói của cậu thiếu niên lạnh y như vẻ mặt của anh.
Tuỳ Khâm che đi cảm xúc trong mắt: “Dì không cần quỳ với tôi.”
Người phụ dường như không nghe thấy, bắt đầu khóc lóc: “Cậu trai à, chúng tôi cũng đã đền tiền rồi, bây giờ nó không thể tham gia kỳ thi đại học, tôi và bố nó đều là người bình thường, bây giờ trời sụp đổ rồi, cậu muốn bồi thường như thế nào cũng được, chỉ cần cậu có thể để nó quay lại học là được…”
Lớp khác nhìn thấy cảnh tượng này, đều nháo nhào bàn luận.
“Thôi học đúng là quá nghiêm trọng rồi…”
“Nhưng mặt của Tuỳ Khâm còn bị thương đó.”
“Nhưng không phải cậu ta không bị gì hết sao… Mẹ của Mã Hoành thật là đáng thương, Tuỳ Khâm lạnh lùng quá.”
Trong mắt Tuỳ Khâm loé lên tia trào phúng, nhưng chỉ trong chớp mắt.
Đối với sự khóc lóc cầu xin của mẹ Mã Hoành, anh không nhịn được mà nghĩ đến mình của trước kia, nếu như bố mẹ anh vẫn còn sống, có phải cũng sẽ vì anh mà không màng tất cả như vậy không?

Người lớn là người lớn, Mã Hoành là Mã Hoành.
Giọng điệu Tuỳ Khâm hơi dịu đi: “Đuổi cậu ta là quyết định của nhà trường, dì ở đây không bằng đi tìm hiệu trưởng, có lẽ sẽ có tác dụng hơn.”
Anh xoay người trở về lớp học.
Tuỳ Khâm đi rồi, mẹ Mã Hoành vẫn đang quỳ dưới đất ngẩn ra.
“Dì à, dì đứng dậy trước đi.” Lâm Bạch Du mở miệng: “Dì có biết rõ hết tất cả những chuyện mà Mã Hoành từng làm trong trường không? Bắt nạt bạn học, đánh nhau, uy hiếp…”
Nếu không phải có Tuỳ Khâm, có lẽ hôm nay người phải đối mặt với tất cả những chuyện này là cô.
Có lẽ cô có thể kiên trì không tha thứ, nhưng cũng có lẽ sẽ vì da mặt mỏng, hoặc là vì lời bàn tán của người khác mà thoả hiệp.
Nhưng bây giờ, người đứng ở đó là Tuỳ Khâm.
Lâm Bạch Du không cách nào mặc kệ tất cả, cô quay sang những người lúc nãy vẫn còn đang chỉ trích anh: “Hay là các cậu thử bị Mã Hoành đánh một trận, làm phẫu thuật khâu lại vài mũi, xong rồi tha thứ cho cậu ta thử xem?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có ai muốn để lại vết sẹo trên mặt mình chứ.
Bọn họ chỉ là nhìn thấy mẹ của Mã Hoành khóc lóc thảm thiết quá, không nhịn được muốn khuyên nhủ.
Tuỳ Khâm hơi bực bội.
Cô cứ luôn xông lên trước như vậy.
Dù đã bị anh từ chối, cô vẫn không hề thay đổi.
Tiếng chuông chuẩn bị vào lớp đột nhiên vang lên, đám người vây xem dần giải tán.
Mẹ Mã Hoành cắn răng, vẫn quỳ ở đó không nhúc nhích, bà ta tin rằng, một cậu học sinh bình thường sẽ không chịu nổi những lời cầu xin vai nài như thế này.
Các bạn học của lớp 12/1 đều ngồi không yên, dù là ai khi nhìn thấy người lớn vừa khóc vừa quỳ ở đó thì cũng đều rất khó xem như không nhìn thấy.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Lâm Bạch Du cúi người, muốn kéo đối phương dậy.
Nhưng cô vừa mới chạm vào, trong lớp học đã truyền ra một giọng nói từ tính: “Lâm Bạch Du.”
Lâm Bạch Du ngẩng đầu.
Ánh mắt của Tuỳ Khâm rơi lên người cô: “Đừng có lo chuyện bao đồng.”
Sau đó trong chớp mắt, anh lại nhìn sang mẹ Mã Hoành.
Lần này, ngón tay thon dài vén mở góc dưới ở lớp băng gạc ra, đầu ngón tay hơi khều lên, lộ ra vết sẹo vẫn đang hồi phục.
Như một răng cưa dính trên mặt.
Các bạn học chưa bước vào lớp đều nhìn thấy một góc đó, bọn họ đều bị doạ đến che miệng lại.

Vết thương này sau khi lành mà để lại sẹo là xong đời luôn.
Trước đó bọn họ chỉ biết là Tuỳ Khâm bị thương, nhưng ngày nào anh cũng như không có việc gì, bọn họ cũng tự nhiên mà thả lỏng, cảm thấy vẫn ổn.
Không ngờ lại là vết thương như vậy.
Mẹ Mã Hoành nhìn thấy, im bặt đi, trừng to mắt.
Tuỳ Khâm buông tay ra, để mặc cho băng gạc rơi xuống, giọng nói nhẹ hẫng.
“Cậu ta có bằng lòng bị rạch một nhát không?”
Vết sẹo này đổi lại trên người anh, anh đã quen rồi.
Nếu như là để lại trên mặt Lâm Bạch Du, cho dù Mã Hoành có rạch mười dao cũng không đủ thể bù đắp được.
Vì vậy, người xấu không đáng, cũng không xứng.
Cổ họng Lâm Bạch Du siết chặt lại, cô chưa từng nghĩ đến, Tuỳ Khâm sẽ chủ động vạch ra vết sẹo ở trước mặt mọi người như vậy.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc