BỐN NGƯỜI SÁNG LẬP ĐỜI HAI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Harry say sưa hết đêm Giáng sinh. Mới vừa thức giấc, hai mắt cậu mơ màng, còn chưa kịp hiểu rõ gì thì tất cả cơn buồn ngủ đã bị Hermione dọa sợ, chạy mất tiêu. Hermione vừa kéo rèm cửa ra vừa hỏi:

_ Tỉnh rồi?

Ánh sáng mặt trời chiếu vào làm cho hai mắt đau rát, Draco nổi cơn cáu kỉnh. Chết tiệt! Hắn lớn như vậy mà chưa từng bị đứa con gái nào xông vào phòng ngủ cả!

Một Malfoy nên giữ tỉnh táo mọi lúc mọi nơi.

Draco nói với chính mình. Hắn vực dậy, nỗ lực không cho mình nổi cáu. Nhưng khi đối mặt với con nhỏ Granger, nét mặt hắn vẫn âm u, xấu xí như trước. Hermione không quan tâm. Cô nói với Harry:

_ Mình chờ bồ ở ngoài đó!

Sau đó, trong tầm mắt lạnh như băng của Malfoy, cô thong thả dạo bước ra ngoài. Draco khịt mũi một tiếng, quay đầu lại, hắn vừa vặn bắt gặp tầm mắt của Harry. Tình cảnh hiện giờ tạo thành cơn chấn động quá lớn, thành thử ra lửng con mắt xanh cứ lắp bắp hoài:

_ Dr-Draco…

Cho dù bình thường cậu có vẻ rất to gan, cho dù đối mặt với tình cảm cậu vẫn luôn làm theo lời dạy của nhà sư tử, nhưng Harry Potter đến chết vẫn còn là gà tơ đó! Vừa tỉnh dậy đã bắt gặp gương mặt Draco kề sát mình, cậu không thể nào bình tĩnh nổi. Đã thế cậu còn không nhớ nổi chuyện đêm qua thế nào. Merlin, đây chính là điều làm cậu xoắn xuýt nhất đó! Harry vừa thẹn vừa cáu kỉnh, buồn bực vùi đầu vào trong chăn. Khóe miệng tên Slytherin run rẩy một hồi.

_ Có phải đầu óc mày bị Tấm lưới Sa Tăng cuốn lấy không? Potter…



_ Gọi Harry!

_ Ừ thì Harry.

Draco cười xùy một tiếng. Hắn nhịn không được vuốt mấy sợi tóc xõa xuống trán. Rồi, một tay Draco tóm lấy gương mặt đang vùi vào gối đầu, vặn về phía mình. Hàng lông mày nhướng thật cao, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giả dối, hắn dùng giọng điệu nhừa nhựa nói:

_ Xin hỏi cậu Harry có hành vi lẳng lơ không thua kém gì Veela(1) của chúng ta, ngoài việc vùi đầu trong chăn mưu sát đầu óc vốn chẳng có bao nhiêu của cậu, thì cậu có thể nhấc cái chân chết tiệt ra khỏi người tôi được không?

(1) Veela – Tiên nữ: một sinh vật huyền bí trong Harry Potter. Fleur Delacour, quán quân của trường Beauxbatons có dòng máu Tiên nữ thừa kế từ bà ngoại cô.



Sau một hồi tay chân luống cuống, hai đứa rốt cuộc chịu ra khỏi phòng ngủ. Draco dùng tốc độ nhanh nhất sửa sang mình cẩn thận, từ khuy măng sét, dây truyền Lavalier(2) đến phụ kiện trang sức…Harry nhìn xem mà không biết nên nói gì. Cậu rốt cuộc đã hiểu vì sao bề ngoài của mình mãi mãi không phù hợp với tính thẩm mỹ đại chúng. Bạn không thể yêu cầu hà khắc như một Malfoy mọi lúc mọi nơi.

(2) Lavalier là một sợi dây chuyền có mề đay gắn với viên đá quý. Phong cách này bắt nguồn từ Duchesse de la Vallière, một người tình của Vua Louis XIV của Pháp.



Nửa tiếng sau, hai đứa bước chân ra ngoài phòng. Con rắn bạch kim rít lên, phun nọc độc lên người con nhỏ Ravenclaw.

_ Granger, mày cho tao thiệt nhiều hoài nghi đó. Chẳng lẽ ngoài việc suốt ngày bám dính lấy Harry, thì bây giờ mày còn có thêm sở thích mới xông vô phòng ngủ của con trai à?

Hermione nhún vai, miễn bình luận. Cô lập tức lôi lửng con mắt xanh đi. Tìm được một căn phòng bị bỏ hoang, Hermione đẩy Harry đi vào. Bàn tay cô vung vẩy, ném một đống thần chú không cần đọc thành lời, không cần dùng đũa phép ra ngoài. Chờ đến khi làm xong xuôi mọi biện pháp chống nghe trộm, Ravenclaw quay ngoắt lại, hai mắt sáng bừng lên, trừng Harry gắt gao.

Cô hỏi:

_ Bồ đã làm gì?

Harry chỉ biết mỉm cười với sự thông minh của Hermione.

_ Đám Tử thần Thực tử đã dùng thần chú giết chết mình và Ron, không thể xảy ra bất cứ ngoài ý muốn nào. Một Lời nguyền Chết chóc không có tác dụng phụ lớn đến thế.

Hermione lập tức bắt được vấn đề cốt lõi.

_ Đương nhiên, cũng có người đã chạy thoát khỏi Lời nguyền Chết chóc. Nhưng bồ chẳng hề ngạc nhiên chút nào khi gặp lại bọn mình, cho nên mình và Ron sống lại chắc chắn có liên quan đến bồ.

Cô gái Ravenclaw đã biết rõ hết thảy. Cô chỉ lẳng lặng đứng đó, chờ đợi người bạn thân của mình mở miệng. Nhưng cô phải thất vọng rồi – Harry đã lắc đầu. Tình bạn giữa ba người đã kéo dài suốt bảy năm trời, trải qua vô số chiến tranh và tử vong. Trong hàng nghìn ngày đêm ấy, bọn họ đã luôn kề vai sát cánh, chưa bao giờ rời xa nhau. Nhưng tình cảm sống chết không chia lìa ấy lại chẳng thể đổi lấy một câu trả lời. Tựa như đêm hôm đó, cậu bạn ra đi, một lòng đón nhận cái chết. Thứ duy nhất lưu lại cho bọn họ chỉ còn một xác chết lạnh lẽo như băng.

Tất cả nỗi thống khổ và không cam lòng, tất cả hối hận và tự trách móc, vào giờ phút này nháy mắt đốt lên cơn thịnh nộ của Hermione.

_ Harry Potter! Sao cậu dám làm vậy chứ! Lúc nào cậu cũng như thế! Nếu như không có ký ức của giáo sư Snape thì bọn tôi còn không biết cái gì sất! Harry Potter chết, mà đám bạn thân thiết của cậu ta không mảy may biết gì! Này, Harry, cậu có từng nghĩ đến bọn tôi không? Cậu có biết khi tôi xem đoạn ký ức kia đã nghĩ gì không? Cái Trường sinh Linh giá cuối cùng! Ôi, Merlin ơi, cả đời này bạn thân của tôi đã phải trải qua những gì…

Nói đến đây, Hermione đã khóc không thành tiếng.

_ Mione, mình xin lỗi…

Hermione gào lên:

_ Tôi không muốn nghe cậu nói cái này!

Harry ôm chầm lấy cô gái, nhẹ nhàng vuốt hai bả vai của cô.

_ Lỗi của mình…

Chuyện gì đã xảy ra đêm hôm đó, cậu không còn nhớ rõ nữa. Lục lọi trong ký ức mơ hồ, đầu óc chỉ còn đọng lại tâm tình của cậu khi biết được sự thật. Nỗi bi thương và tuyệt vọng ập đến, nuôi lớn lòng dũng cảm. Cậu bỏ đi mà không nói một lời, một thân một mình, rời khỏi tòa lâu đài, bước chân vào Rừng Cấm. Khi đó đầu óc cậu trống rỗng, suy nghĩ duy nhất là tiến về cái nơi mình phải đến – Nhưng bây giờ ngẫm lại, cậu làm như vậy đối với một vài người mà nói, thật sự quá ích kỷ.

~

Vào ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Giáng sinh, bốn đứa bắt đầu thu dọn đồ dùng. Hermione mang theo rất nhiều sách – tất cả đều đến từ thư viện của nhà Black. Sách với đủ chủng loại, với số lượng đạt tới mấy trăm quyển. Nếu không phải ngay cả chiếc túi pháp thuật còn quá tải thì khéo Hermione có thể dọn toàn bộ sách đi mất. Đối với chuyện này, chú Sirius không có ý kiến, cũng không ngăn cản. Dù rằng phần lớn những cuốn sách này có dính dáng tới Nghệ thuật Hắc ám, nhưng chú là con trai cả của nhà Black nên cách nhìn nhận với Nghệ thuật Hắc ám vẫn rất rõ ràng. Công bằng mà nói, bỏ qua mấy Lời nguyền Không thể Tha thứ, một thần chú tốt hay xấu không chỉ phụ thuộc vào bản chất của nó mà còn liên can đến người dùng. Theo như chú thấy, hành vi của Hermione chỉ do bản tính ham học hỏi, khát cầu tri thức của Ravenclaw thúc giục. Thế nhưng con gia tinh Kreacher không nghĩ thế. Nó thậm chí cãi lời chú Sirius để bảo vệ tài sản quý giá của nhà Black.

Hermione giải thích:

_ Tôi chỉ mượn đọc thôi. Xem xong trả ngay.

Đôi mắt to như trái banh tennis của Kreacher ném cái nhìn ác độc về phía Hermione. Nói nói:

_ Con nhỏ Máu Bùn không xứng đáng chạm vào đồ vật nhà Black! Mi sẽ làm bẩn nhà Black! Con nhỏ nhãi ranh, có dòng máu Muggle dơ dáy…

Chú Sirius và Ron cùng lúc la lên:

_ Câm mồm!

_ Vâng thưa ông chủ.

Kreacher nói dứt lời thì cúi đầu với chú Sirius, nhưng miệng nó tiếp tục cằn nhằn:

_ Kreacher còn có thể làm gì đây? Ông chủ phản bội máu trong dẫn đám bạn bè của hắn quay về nhà Black. Hết Người sói, tóc đỏ, lại đến Máu Bùn…Ôi, bà chủ đáng thương của tôi, bà sẽ đau lòng đến nhường nào, bởi vì Kreacher phải nghe lệnh của ông chủ, cho phép hắn làm đảo lộn căn nhà Black này.

Con gia tinh vẫn lẩm bẩm mặc kệ những yêu cầu của chú Sirius. Cuối cùng không thể bảo vệ thành công những quyển sách, Kreacher kéo tấm màn che bức chân dung của bà chủ nó. Ngay lập tức, một âm thanh rít lên khủng khiếp, tràn ngập oán hận, làm đông máu và xé thủng màng nhĩ vang lên.

Sau tấm rèm nhưng không có cánh cửa nào đằng sau, xuất hiện một bà già đội cái mũ màu đen.

_ Đồ rác rưởi! Đồ phản bội máu trong! Thằng con hư đốn kia, làm sao mày dám đưa mấy thứ này vô nhà chúng ta? Một đám dơ dáy, cặn bã, lộn giống…

_ Câm mồm!

_ Sirius Black! Mày là kẻ phản bội máu trong đã bị xóa tên! Mày hủy hoại nhà Black! Đáng ra mày phải bị…

Mẹ của chú Sirius, bà Walburga Black – Cái bà già có nước da căng bóng và vàng ệch, dãi rớt thòng lòng đột ngột im bặt. Đôi mắt đục ngầu của bà ta cứ chăm chăm nhìn Harry mãi mà không chớp mắt lấy một lần.

Bức chân dung cất tiếng hỏi:

_ Mi là ai?

_ Con là Harry Potter, con đỡ đầu của chú Sirius. Con rất vui được gặp bà.

Bà Black hít một hơi thật sâu.

_ Là mi!

Cho dù Draco xuất hiện (vì nghe được tiếng thét nên hắn mò xuống) cũng không thể nào phân tán một chút sự chú ý nào của bà già. Mặc dù cái đầu vàng bạch kim nổi bật cỡ nào, ngoài nhà Malfoy chẳng ai có – Nhưng vào giây phút này, sự tồn tại của Harry đã vượt qua vị khách cao quý nhất bước chân đến nhà Black trong suốt mười mấy năm qua.

Nguyên nhân chỉ vì con rắn nhỏ màu tím.

Oprah là một bí mật không thể công khai. Ngay cả Draco và Hermione cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy quý cô này. Để tránh né những rắc rối không cần thiết, bình thường Harry vẫn hay áp dụng chính sách nuôi thả với con rắn nhỏ, cho phép nó bò lê khắp cả tòa lâu đài. Nhưng dạo gần đây thời tiết lạnh lẽo hơn nhiều mọi năm, cô gái nhỏ vẫn luôn vui chơi suốt cả năm trước thình lình tiến vào giấc ngủ đông mà không hề có dấu hiệu báo trước. Harry đành thả nó ở trong một cái túi áo của mình, bởi vì mỗi lần Oprah tỉnh giấc thường hay thò đầu ra ngoài, đòi Harry của nó cho ăn. Bình thường con rắn nhỏ rất hiếm khi tỉnh giấc như vậy. Lần này tiếng thét của bà Black thật sự quá dọa người ta, cho dù Oprah ham ngủ đến mức nào cũng vẫn bị đánh thức. Nó quen thói, thò đầu khỏi túi áo Harry, bò ra ngoài.

Harry ơi…

Cô gái nhỏ oan ức kêu to, hoàn toàn không phát hiện mình đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Một con rắn ư?  Thật đúng là một con rắn!

Chú Sirius là người hoang mang nhất. Thậm chí chú bắt đầu hoài nghi hai mắt mình. Làm sao Harry có thể nuôi một con rắn như thú cưng được chứ?

Harry không cảm thấy có gì hay mà giấu diếm. Cậu nói thẳng:

_ Con là một Xà Khẩu.

_ Con là…Con nói…Chẳng lẽ con…

Draco sa sầm mặt, nói:

_ Nhà Potter không có họ hàng với dòng dõi Slytherin.

Nhưng trong lòng hắn bắt đầu hoài nghi. Chẳng lẽ người mẹ xuất thân Muggle của Harry là con gái của vị Chúa tể kia?

Bà Black lầm bầm lầu bầu nói:

_ Thảo nào…Mình đã bảo rồi mà, trên thế gian này làm gì có ai đánh bại nổi Chúa tể Hắc ám, đánh bại nổi người thừa kế của Slytherin? Phải rồi! Nhất định là vầy! Hồi nó mới một tuổi đã có năng lượng pháp thuật hùng hậu đến thế, lại còn biết nói Xà Ngữ, nó nhất định là người thừa kế của Slytherin!

Trong mắt bà Black lóe ra sự cuồng nhiệt. Ngay khi nhận định Harry Potter là người thừa kế của Slytherin, chỉ trong nháy mắt, bức chân dung thay đổi hình dạng, từ một bà già đáng ghét khiến người ta chỉ muốn đay nghiến, biến thành quý bà tao nhã và quý phái. Bà ta dè dặt gật đầu chào hỏi:

_ Thưa quý ngài, chào mừng ngài tới nhà Black.

Thay đổi nhanh như thế làm cho chú Sirius mê mang như mới bừng tỉnh từ giấc chiêm bao. Càng làm cho người ta bất ngờ hơn là chỉ trong chớp mắt, toàn bộ những ngọn nến trong ngôi nhà cổ sáng bừng lên. Dù rằng vẫn mang dáng vẻ đổ nát, xưa cũ, nhưng nơi này đã không còn giống ngôi nhà của một người sắp chết nữa. Những bức chân dung xung quanh bắt đầu cúi đầu, thậm chí có người còn chảy nước mắt đầm đìa. Con gia tinh Kreacher cúi gằm người, cái mũi của nó chạm tới tận mặt đất, thật lâu sau đó nó vẫn không chịu đứng thẳng người lên.

Đây là điều Harry không thể ngờ tới.

Không phải là một Slytherin thì sẽ chẳng bao giờ thấu hiểu nỗi ý nghĩa của Salazar Slytherin với những người bước ra từ nhà này – Giống như một vị thần, một điểm tựa tâm linh không cho phép khinh nhờn. Vinh quang của Slytherin, lý tưởng của Slytherin được truyền từ đời này sang đời khác, được mỗi học sinh tốt nghiệp từ nhà rắn khắc sâu tới tận xương tủy.

Harry càng không thể tưởng tượng nổi một sự cố ngoài ý muốn này mang đến cho chú Sirius biết bao rung động. Không phải bởi vì con đỡ đầu của chú có dòng máu của Slytherin, mà là mẹ của chú 0 Chú Sirius đột nhiên nhận ra: mẹ của chú, người đàn bà rêu rao lý tưởng máu trong suốt cả một đời, đã ăn sâu bén rễ, luôn luôn kiên trì lý tưởng của mình. Bà từng là một phù thủy duyên dáng và huy hoàng biết nhường nào. Nhưng giờ đây, bà đáng thương, ti tiện, thậm chí khiến người ta phải thương cảm. Một người thừa kế Slytherin không biết từ đâu đột ngột xuất hiện cũng có thể làm cho bà Black từ bỏ mọi tính tình và thái độ kiêu ngạo. Cho dù trước đây có phải đối mặt với Voldemort, bà Black cũng chưa bao giờ làm được đến vậy. Nhưng ngày hôm nay, thời gian đã hủy hoại vẻ đẹp của bà, cũng hủy hoại phong độ quý tộc trên người bà. Thứ duy nhất không thể xóa nhòa, đó là sự cố chấp với dòng máu – Người đàn bà này đã mất đi tất cả, bị đẩy tới đường cùng, chỉ có thể bảo vệ duy nhất mình nó.

~

N.Linh: Khi edit truyện này mới biết ngôn ngữ của mình nghèo nàn tới nhường nào. Vừa edit vừa lật truyện, ngôn ngữ của cô Lý Lan phong phú và thú vị quá! Mỗi chapter không dài mà mình edit như cày đồng giữa trưa, đã thế còn không có con trâu nào =))

Bình luận

Truyện đang đọc