CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Trên giường, Phó Kiến Văn không an phận, bàn tay lớn vẫn lưu luyến thân thể của Tố Tâm, da thịt trơn mềm mại khiến cho hô hấp của Phó Kiến Văn trầm trọng lên.

Anh mới vừa hôn lên phần gáy của Tố Tâm, đã bị Tố Tâm đưa bàn tay lên ngăn cánh môi của anh lại: " đừng... Lưu lại vết tích Bạch Hiểu Niên sẽ cười em!"

Nói đến đây, Tố Tâm liền nghĩ đến bữa cơm trưa cuối cùng ở Dubai, cô bị người khác cười nhạo, Phó Kiến Văn lại như không có chuyện gì xảy ra ngồi yên ở một chỗ, làm như việc không liên quan tới mình mà xem điện thoại.

Giọng nói của Tố Tâm khó tránh khỏi mang theo tức giận: "Lúc em bị cười nhạo, anh liền coi như không có chuyện gì ngồi ở chỗ đó, cũng không giúp em giải vây, làm em cũng không biết nói cái gì cho phải! Cho nên về sau em cấm anh lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người em!"

Phó Kiến Văn nhìn xem bộ dáng tức giận của Tố Tâm, cảm thấy buồn cười: "Bạch Hiểu Niên nói em nhưng là ám chỉ anh, em nghĩ cô ấy không biết dấu vết này là của em là anh lưu lại vậy! Bạch Hiểu Niên nói như vậy không phải là vì để trêu ghẹo em để nhìn thấy em đỏ mặt sao?!"

Tố Tâm: "..."

Không phải không thừa nhận, Phó Kiến Văn nói, giống như thật có đạo lý.

"Anh phí hết tâm tư ở trên giường dậy em, làm sao em không làm ngược lại để cho anh đỏ mặt!" trong miệng của Phó Kiến Văn đúng thật là không có câu nào đứng đắn.

Tố Tâm ôm chặt eo của Phó Kiến Văn, một mặt uy hiếp nói: "Anh lại nói!"

Cũng không phải Phó Kiến Văn sợ, chỉ là sợ cô vợ nhỏ của mình về sau đối mặt với loại chuyện này, vẫn bị Bạch Hiểu Niên trêu ghẹo thành công, liền mở miệng dậy dỗ Tố Tâm: "Về sau gặp phải tình huống như thế, giả bộ nghe không hiểu là được rồi, kẻ nào da mặt dày hơn thì kẻ đó thắng!"

Tố Tâm: "..."

So với da mặt dày, Tố Tâm đích thật là không sánh bằng Bạch Hiểu Niên, càng không sánh bằng Phó Kiến Văn.

Bình luận

Truyện đang đọc