CÁ HỀ HỀ HỀ NHỎ (TIỂU SỬU SỬU SỬU NGƯ)

Hồng Kiệt không phải người quá sợ đau, một cây đinh ba găm trên bụng vẫn còn đó, nếu nói đau, đúng là thật sự đau, nhưng cắn răng nhẹ là có thể chịu đựng được, chuyện duy nhất cậu lo lắng chính là, mất máu quá nhiều có thể nào sẽ khiến mình từ người con biển cả biến thành linh hồn của người con biển cả không.

Có điều, sau khi bị Tào Mộc kéo ra khỏi mặt biển, cậu không có thời gian nghĩ ngợi xem nếu như dùng hết toàn lực tấn công, liệu có khiến vết thương trên bụng nghiêm trọng hơn không, cậu thậm chí còn chẳng có thời gian đi phân tích xem tay Lương Phong đang nắm dây thừng liệu có lỏng ra không.

Ngay từ đầu, cậu đã quyết định muốn đánh cược một lần, đánh cược Lương Phong buông tay.

Vậy thì cậu nhất định phải ra tay cùng lúc Lương Phong buông tay, bằng không, lưỡi chém trong nháy mắt sẽ khiến tất cả các bộ phận nhô lên khỏi vai Thẩm Đông đi sạch.

Hồng Kiệt có ba cái vỏ dao trên đùi, đồ bên trong cơ bản không dùng được, ngay lúc ra hiệu cho Tào Mộc cơ hội tới rồi, cậu đã lấy ra từ trong vỏ dao ra một cái cuối cùng.

Một cây búa.

Thật ra cái trò đùa này không phải là cây búa, trông giống một cây kẹo mút bằng kim loại hơn, đương nhiên, to hơn kẹo mút nhiều, Hồng Kiệt thi thoảng sẽ dùng nó đập vỏ hạt óc chó, lúc sửa thuyền cũng sẽ dùng để đóng đinh.

Thật ra, đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa biết cái thứ này rút cuộc có thể dùng để làm gì, thứ này là lão cá tinh tặng cho cậu, cậu mới luôn giữ lại.

Đây nhất định không phải là kim loại thông thường, bởi vì cậu đã quăng rồi quật rất nhiều năm, vẫn không thể để lại bất kỳ dấu vết gì trên thứ này, cầm trên tay rất nhẹ, mà lại có thể chẳng hề vất vả gì, dễ dàng đập được vỏ hạt óc chó.

Bởi vì nhẹ, cho nên tốc độ ném thứ này đi cũng rất nhanh, một thứ có trọng lượng không tỉ lệ thuận với sức mạnh, rất phù hợp để đối phó với tình huống trước mặt.

Hồng Kiệt tranh thủ trước lúc Lương Phong buông tay, ném cây búa đi, nhắm vào phía bên phải lưỡi chém.

Lưỡi chém nằm ngay trên đầu Thẩm Đông, cậu chỉ có thể tranh thủ đập cho lưỡi chém nghiêng đi, vậy thì kể cả không mở ra được hoàn toàn, cũng có thể khiến lưỡi dao không đến nỗi rơi xuống cổ Thẩm Đông.

…Cùng lắm thì chém đứt một cánh tay thôi.

Người canh gác ngọn hải đăng cụt một tay, nghe còn có khí thế hơn người con của biển cả nhiều.

Tay Tào Mộc nắm cánh tay cậu lỏng ra, ném cậu về lại biển.

Hồng Kiệt bị ném chẳng hề dịu dàng xuống mặt nước, lập tức cảm thấy một cơn đau sau lưng, lưới đánh cá sắc bén vẫn đang ở dưới nước, có mấy sợi đã vạch vào da lưng cậu, còn cả mấy con cá đã phát điên kia nữa, tuy rằng mấy con cá kia hình như cũng không tấn công cậu, nhưng cậu vẫn bị cắn nhầm cho vài phát.

Trong nháy mắt Hồng Kiệt xuống nước, mới phát hiện ra hình như mình đã bị súng bắn trúng, có lẽ là vì thân thể đã tê dại, cậu không cảm nhận được đau đớn nữa.

Cùng lúc đó, cậu cũng nghe thấy tiếng cây búa nện lên lưỡi chém, một tiếng “keng” lanh lảnh vang lên, khiến cả người cậu đều được thả lỏng.

Nếu như thất bại không cứu được Thẩm Đông, Tào Mộc sẽ giết mình cũng nên…

Thẩm Đông căn bản không có thời gian thấy rõ thứ xông tới trên mặt biển là gì, bởi vì hai mắt không tìm được đúng tiêu điểm, nhưng ngay lúc tiếng súng nổ, hắn cũng thấy được một thứ gì đó lóe ánh bạc bay về phía mặt mình.

Tiếp đó, liền nghe thấy một tiếng vang phát lên lúc kim loại va vào nhau, ngay trên đầu hắn, chấn động tới mức màng nhĩ hắn cũng đau nhói.

Thẩm Đông cảm thấy, hoàn cảnh phi thường hẳn là có thể kích phát tiềm năng con người, dù sao thì đây cũng có lẽ là lần đầu tiên hắn có phản ứng nhanh như vậy từ lúc đẻ ra tới giờ.

Hắn lập tức hiểu ra được, đây là thứ gì đó Tào Mộc hoặc Hồng Kiệt ném tới, mục đích chính là thay đổi hướng của lưỡi chém.

Cùng lúc tai trái cảm nhận được một cơn lạnh toát, Thẩm Đông cũng không nghĩ ngợi gì nữa, tàn nhẫn dùng đầu va mạnh vào bên trái, hắn không biết tại sao mình lại có thể trong nháy mắt phán đoán được máy chém sẽ dán vào tai hắn rơi xuống, hắn không muốn bị chặt đầu, cũng không muốn bị chém đứt một cánh tay.

Hơn nữa, Lương Phong đứng ngay bên trái hắn, nếu như hắn dùng sức rất mạnh, cũng có thể khiến lưỡi chém chém đứt cánh tay phải của Lương Phong.

Sự thực khiến Thẩm Đông hơi thất vọng, hắn đã đánh giá thấp trọng lượng của lưỡi chém.

Va chạm này khiến cả người hắn đều chao đảo, trong đầu vang lên ong ong, sao lấp lánh trước mắt còn nhiều hơn cả sao trên trời.

Trên cánh tay trái hắn đột nhiên mát lạnh.

Hắn biết mình có lẽ chỉ đụng cho lưỡi chém chém đứt nửa cánh tay thôi.

Nhưng khiến hắn vui mừng chính là, thân thể vẫn luôn bị cố định vững vàng đến mức máu cũng sắp không lưu thông nổi, đột nhiên được buông lỏng.

Lưỡi chém gọt cánh tay trái hắn, cũng nhân tiện cắt đứt sợi dây trên người hắn.

Thẩm Đông không dừng lại chỉ một giây đồng hồ, đã cứ thế đổ người xuống sàn tàu.

Máu trên người không được lưu thông trong thời gian dài, không biết nên chạy đi đâu mới không nghẹn chết, đột nhiên có đường đi, đồng thời lan ra toàn thân, khiến Thẩm Đông chỉ cảm thấy những vết thương vốn đã hồi lại sức, giờ như thể bị ai giẫm cho một phát, đau đến không thể nào đau hơn được nữa, chỉ muốn lăn lộn giữa đất, mà nửa ngày cũng chẳng dịch được khỏi chỗ.

Máu bên trong vết thương to tướng bị lưỡi dao cắt ra trên cánh tay trái, đang trào ra như đường nước ngầm từng bị bịt lại.

Thẩm Đông có thể đoán được, xông ra từ dưới biển chính là Tào Mộc và Hồng Kiệt, hai người họ trông có vẻ đều không sao, hắn cảm thấy tâm trạng mình vốn đã hơi tốt, giờ lẽ ra có thể lập tức bật cười.

Có điều, hắn không cười, bởi vì sau tiếng súng, Tào Mộc và Hồng Kiệt trở lại dưới biển, hắn không biết có phát súng nào bắn trúng hai người họ không.

Hơn nữa, một họng súng đen ngòm đã nhắm thẳng sau gáy mình.

Lương Phong cầm súng trong tay nhắm vào hắn: “Ngại quá, hình như bắn trúng một người rồi.”

“Cần tôi chúc mừng ông không?” Thẩm Đông nằm trên boong thuyền nhìn Lương Phong, trả lời rất bình tĩnh, trong đầu xoay tít mù, làm sao bây giờ!

“Xuống mấy người đi.” Lương Phong nhắm súng vào Thẩm Đông, ra lệnh cho người bên cạnh, “Chắc chắn bắn trúng, xuống tìm, không mang lên được thì giết chết.”

Mấy kẻ tay cầm súng hơi do dự, trước đó bọn họ không ngờ đối thủ sẽ như thế này, giờ Lương Phong lại bảo bọn họ xuống nước, bọn họ không dám động đậy.

“Sao, gấp đôi tiền, không muốn à?” Trong mắt Lương Phong đã lộ ra sát khí, “Mấy người không xuống, vậy thì cùng chết ở đây, cả tiền cả mạng đều đừng cần nữa!”

Vào lúc như thế này, tiền đã không còn là quả cân nặng nhất nữa, sống tiếp mới là đạo lí quyết định.

Mấy kẻ kia nhìn xuống biển, sau khi bọn họ nổ súng, người dưới biển ngã xuống xong đã không hề lên nữa, e rằng đúng là đã bị thương.

“Đệt, xuống!” Có một kẻ ném súng đi, khom lưng mở một cái thùng trên boong ra.

Gã còn chưa kịp lấy thiết bị lặn ra, chếch bên trái trước mũi tàu, từ dưới biển đột nhiên xông ra một cái bóng.

Thẩm Đông và Lương Phong cùng lúc liếc qua khóe mắt về phía cái bóng này.

Tào Mộc!

Thẩm Đông không quay đầu lại nhìn, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Lương Phong.

Lương Phong chỉ thoáng xoay đầu đi.

Một cái quay đầu này, đã khiến ông ta mất đi cơ hội cuối cùng uy hiếp Tào Mộc.

Ngay trong giây lát ông ta quay đầu, Thẩm Đông đã cắn răng lăn hai vòng qua bên cạnh.

Lương Phong bóp cò, mấy người trên thuyền cũng đồng loạt nổ súng về phía Tào Mộc.

Nhưng đã muộn.

Tào Mộc nhảy thẳng từ dưới biển lên mũi thuyền.

Chân vừa đạp lên thành thuyền liền giẫm mạnh một cái, ngay lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, cậu đã lao tới trước mặt Lương Phong, sau đó cánh tay ngoắc qua cổ Lương Phong dựa theo quán tính cứ thế nhấc ông ta lên khỏi boong thuyền rồi từ thành thuyền lộn nhào xuống biển.

Tất cả những thứ này xảy ra quá bất thình lình, người trên thuyền chỉ kịp nã một phát súng, Lương Phong và Tào Mộc đã chẳng thấy bóng, biến mất trên mặt biển.

Mấy tên thủ hạ ngây người, đuổi tới một bên sàn thuyền, dùng súng nhắm xuống biển, không phát hiện thấy bất kỳ động tĩnh nào.

Thẩm Đông không nhìn được Tào Mộc và Lương Phong đi nơi nào, hắn biết giờ Tào Mộc đã có thay đổi kỳ lạ nào đó, không biết là tốt hay là xấu, nhưng đối phó với Lương Phong đã không cần quá lo lắng nữa.

Hắn nhân lúc người trên thuyền đều đang dồn chú ý lên mặt biển, lặng lẽ bò dậy, nhặt một khẩu súng trên sàn thuyền lên.

Cả người đều đau, mấy lần Thẩm Đông cắn răng ghìm súng đứng lên, đều suýt nữa gục xuống boong thuyền.

Súng nặng hơn trong tưởng tượng nhiều lắm.

Thẩm Đông chưa từng nghịch súng, ngoài có thể phân biệt được nòng súng và cò súng ra, thì hắn chẳng hề hiểu gì nữa, hắn thậm chí còn không chắc nếu như giờ mình nã một phát súng vào ai đó, có thể nào vang lên hay không.

Giết người đâu có dễ như vậy.

Thẩm Đông thừa nhận, lúc mình nhặt súng lên, còn tràn đầy lý tưởng hào hùng, cảm thấy mình cuối cùng cũng trâu bò được một lần, có thể giết người!

Mà sau khi thật sự nhắm vào một trong những kẻ kia, ngón tay hắn lại hơi run lên.

Cho dù hắn có xem bao nhiêu phim ảnh sát thủ rồi, hắn vẫn chỉ là một người thường từ nhỏ lớn lên theo quy củ, bình lặng canh giữ ngọn hải đăng bảy năm.

Mà tình hình hiện giờ dường như đã không cho hắn thời gian để tiếp tục do dự nữa, một kẻ quay người sang.

Thẩm Đông tuy sợ sệt, nhưng vẫn biết mình đang đối mặt với ai, một khi người này phản ứng lại được, chết chính là mình.

Hắn quyết tâm, bóp cò về phía kẻ mới quay người lại chưa kịp giơ súng lên kia.

Súng, đúng như hi vọng của hắn, đã vang lên.

Có người che hông ngã xuống đất theo tiếng vang.

Có điều, tệ hại chính là, cái người ngã xuống đất lại không phải kẻ Thẩm Đông nhắm vào.

Thẩm Đông, mày dùng súng kiểu trứng chim gì vại! Cách có hai mét mà có thể bắn chệch thành như vậy!

Nghe thấy tiếng súng, mấy kẻ kia đều quay người sang, Thẩm Đông không có dũng khí bóp cò súng một lần nữa, một thanh niên tốt thành thật nổ súng quật ngã một người, tuy rằng bắn chệch, thế nhưng cảm giác này đã khiến hắn khó mà chịu nổi.

Ngay lúc mấy người kia xoay người, hắn đã ném súng đi, vọt tới phía sau một cái thùng gỗ đặt thiết bị bên cạnh.

Mấy viên đạn đồng thời vèo vèo bay qua phía sau hắn, Thẩm Đông lập tức cảm thấy mồ hôi lạnh trên người mình đang tuôn ra như thác đổ.

Cái thùng này cách mép thuyền chừng một mét, tuy là khoảng cách một mét này sẽ khiến hắn bại lộ dưới nòng súng, nhưng Thẩm Đông vẫn quyết định xông ra nhảy xuống biển, đây là cơ hội duy nhất để hắn chạy trốn.

Ngay lúc hắn chuẩn bị lao ra, súng lại vang lên.

Nhưng tiếng súng lần này nghe hơi kỳ lạ, hình như không phải bắn về chỗ hắn đang nấp.

Cùng vang lên với tiếng súng, còn có thêm mấy tiếng rên đau khổ như thể bị chặn lại cuống họng.

Thẩm Đông không dám xông loạn trước lúc làm rõ xem chuyện gì đang xảy ra, mà chậm rãi ngồi xổm xuống, di chuyển qua một thùng bên cạnh.

Mà sau đó, cuối cùng đã không còn âm thanh nào khác, ngoài âm thanh của sóng biển, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

“Thẩm Đông.” Phía mũi tàu có người gọi tên hắn.

Kể cả giọng nói này đã lộ ra suy yếu và mệt mỏi, nhưng Thẩm Đông vẫn lập tức nghe ra được đây là giọng Hồng Kiệt.

“Thuyền trưởng?” Hắn đáp lại, thế nhưng, bắt nguồn từ cẩn thận, hắn không lập tức đi ra từ phía sau thùng gỗ.

“Ra đi, không sao nữa rồi.” Hồng Kiệt nói.

Thẩm Đông đi ra từ phía sau thùng gỗ, lúc nhìn thấy cảnh tượng trên boong thuyền, ngây người ngay tại chỗ.

Hồng Kiệt quỳ một gối, chống tay lên boong tàu, trên người trên tay toàn là máu, mấy tên tay chân của Lương Phong đều đã nằm xuống, vết cắt sắc bén trên cổ, trông mà giật mình.

“Cậu…” Thẩm Đông qua nửa ngày mới mở miệng được, “Bị thương không.”

“Ừ,” Hồng Kiệt không động đậy, cậu nhất định phải tiết kiệm thể lực, vết thương trên bụng cộng với hai vết thương trên vai do đạn gây ra đã khiến thể lực cậu bị tiêu hao hoàn toàn, “Tào Mộc đâu?”

“Mang Lương Phong xuống dưới,” Thẩm Đông nói xong câu này liền vọt tới một bên thuyền, nhìn xuống mặt biển, “Tào Mộc!”

“Đừng gọi nữa, anh cùng tôi xuống.” Hồng Kiệt chậm rãi đứng lên.

Thẩm Đông quay đầu lại, thấy rõ vết thương trên người Hồng Kiệt rồi, liền hít vào một hơi: “Tôi tự xuống tìm, cậu chết mất.”

“Anh không đuổi kịp cậu ấy,” Hồng Kiệt điều chỉnh lại hô hấp, “Thẩm Đông, anh nghe tôi nói.”

“Ừ.”

“Tôi dẫn anh đuổi theo chặn lại Tào Mộc, giờ chỉ anh mới làm cho cậu ấy dừng lại được nữa thôi, dùng biện pháp gì cũng được, bắt cậu ấy đi theo anh,” Hồng Kiệt nhìn chằm chằm mặt biển, “Không thể để cậu ấy giết người nữa, để tôi xử lý Lương Phong.”

“Lương Phong có lẽ đã chết rồi.” Thẩm Đông tuy không hiểu lời của Hồng Kiệt có ý gì, nhưng nhìn từ trạng thái nháy mắt đã có thể kéo Lương Phong xuống biển của Tào Mộc, Lương Phong không thể nào là đối thủ của cậu ấy được, hơn nữa, thời gian xuống nước không phải ngắn, người bình thường kể cả có không bị giết chết, cũng sẽ chết ngạt.

“Không dễ vậy đâu, ông ta chắc chắn có chuẩn bị,” Hồng Kiệt nhảy lên mép thuyền, “Nhớ kỹ lời tôi nói, để tôi xử lý Lương Phong, anh phải bảo Tào Mộc đi theo anh, kể cả anh có chết ngạt đi nữa, cũng phải mang cậu ấy đi.”

“Biết rồi.”

Lương Phong đúng là có chuẩn bị.

Trong chuyện bắt sống Tào Mộc, ông ta không chuẩn bị đến cùng, nhưng ông ta đã làm hết sức đối với công tác chuẩn bị giữ mạng mình.

Nhất là trong hoàn cảnh con người không thể nào tự chủ được hoàn toàn như trên biển.

Ông ta sợ chết.

Cho nên ngay lúc ông ta bị Tào Mộc kéo xuống biển, đã giãy dụa rút từ trong cổ áo ra một cái ống bé tí bỏ vào miệng.

Trên người ông ta có một thiết bị lặn loại nhỏ, một cái áo ba lỗ giống như áo chống đạn, mặc vào bên trong quần áo, chính là một cái áo đầy oxy nén, có thể giữ cho ông ta ở dưới nước một tiếng.

Có điều, một khi cái ống bị cắt đứt, hoặc là người bị kéo xuống độ sâu cơ thể không thể nào chịu đựng được, ông ta vẫn sẽ đi đời.

Có một số việc không thể nào suy tính tới trước, ông ta tự nhận mình đã nghiên cứu tỉ mỉ người cá, lại hoàn toàn không thể nào lường được mình sẽ đụng phải một người cá tựa cỗ máy giết người như Tào Mộc.

Cho nên, ông ta không thể chỉ bị động, ông ta nhất định phải chủ động tấn công.

Cùng lúc bị kéo xuống biển, trong tay áo Lương Phong  trượt ra một con dao, trên con dao dài mảnh có một rãnh máu sâu.

Trong một hai giây mới xuống nước, thân thể Tào Mộc ngay sát bên ông ta, không có chỗ để né tránh.

Ngay lúc đó, dao trên tay Lương Phong thuận lợi đâm vào Tào Mộc.

Lúc Tào Mộc kéo Lương Phong lặn xuống nước chừng mười mét, Lương Phong rút dao ra, máu mới trào ra.

Cùng một cơn đau đớn, Tào Mộc thấy máu mình đã nhiễm đỏ một vùng nước biển.

Cậu đè lại vết thương, tàn nhẫn đạp một cái về phía Lương Phong.

Một cú đá này khỏe kinh người, Lương Phong bị đạp trúng bụng, lúc ông ta dường như nghe thấy tiếng xương cốt mình gãy dưới nước, cả người đều cong lại, bất chấp lực cản khổng lồ của ngước, miễn cưỡng đạp chìm xuống dưới mấy mét.

Một búng máu trào ra ngoài từ miệng ông ta, nhưng ông ta vẫn cắn chặt lấy ống truyền oxy không nhả, đây là tia hi vọng cuối cùng của ông ta.

Hoặc là, ông ta cho rằng đây là tia hi vọng cuối cùng.

Tào Mộc nếm được máu của mình.

Mùi vị này khiến cậu chìm vào điên cuồng, trong nước biển bắt đầu xuất hiện bọt khí.

Bọt khí càng ngày càng dày, vờn quanh trôi nổi xung quanh Tào Mộc.

Chấn động khiến không một ai có thể chịu đựng được lại một lần nữa truyền tới, nước biển bắt đầu chấn động lên từng cuộn sóng.

Đau đớn trong cơ thể Lương Phong theo chấn động mà không ngừng lan ra toàn thân, gần như khiến ông ta nghẹt thở, cho dù là ống truyền oxy vẫn đang trong miệng, ông ta cũng cảm thấy mình như thể bị ai đó bóp chặt lấy yết hầu.

Đau đớn chưa bao giờ phải chịu khiến ông ta giãy dụa lăn lộn trong nước, tay chộp ra bốn phía không mục đích.

Tào Mộc lẳng lặng trôi trong nước, xuyên qua bọt khí bị máu mình nhuộm đỏ, nhìn Lương Phong đang đau đớn giãy dụa.

Mấy con cá bơi ra từ sau lưng cậu.

Tào Mộc nhẹ nhàng giơ tay lên, cá như điên lao về phía Lương Phong, bắt đầu cắn xé quần áo và da lộ ra bên ngoài của ông ta.

Chưa tới mấy giây, máu đã bắt đầu chảy ra không ngừng từ thân thể Lương Phong.

Tiếp đó, xuất hiện càng nhiều cá, tất cả đều nhằm về phía Lương Phong.

Tào Mộc chậm rãi bơi lại gần ông ta, rút từ trong tay ông ta ra con dao vẫn luôn bị nắm chặt kia.

Cậu có thể nghe thấy nhịp tim đã hoàn toàn rối loạn của Lương Phong, âm thanh này ở dưới nước lại càng khiến người ta phiền lòng loạn ý, cậu giơ tay lên, mũi dao nhắm thẳng tim Lương Phong.

Thẩm Đông không ngờ Hồng Kiệt cả người là vết thương còn có được tốc độ như vậy, có thể kéo hắn lặn xuống nước như vậy, nhưng hắn không nghĩ nhiều, hắn nhất định phải giữ cho lòng mình yên tĩnh, kể cả có khó, nhưng vẫn có thể khiến hắn ở dưới nước lâu thêm một chốc.

Hơn nữa, lúc xuống nước, hắn cũng cảm nhận được đau đớn như bị xé ra lúc trước, loại chấn động như vậy, chấn động Tào Mộc làm ra.

Ngay sau đó, Thẩm Đông đã thấy Tào Mộc dùng một tay che sườn trôi trong biển, cũng nhìn thấy từng tia máu tươi không ngừng rỉ ra từ giữa khe ngón tay cậu, còn nhìn thấy con dao nhọn trong tay cậu.

Đương nhiên, hắn cũng nhìn thấy một quả cầu cá trước mặt Tào Mộc.

Kia, hẳn là Lương Phong đã bị đàn cá bao vây cắn xé.

Hồng Kiệt cắn răng, dùng sức kéo mạnh Thẩm Đông ném về phía trước.

Thẩm Đông thuận theo lực ném của cậu ta bơi về phía Tào Mộc, không để ý tới gì nữa, ngay lúc Tào Mộc quay đầu về bên này, liền ôm lấy cánh tay cầm dao của cậu.

Tào Mộc không động đậy, ánh mắt khiến hắn thấy hơi bủn rủn.

Mê man, và cuồng loạn.

Hắn không có cách nào mở miệng được, cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể nhịn lại đau đớn trên người ôm chặt lấy cánh tay Tào Mộc, muốn giằng lấy con dao trong tay cậu, nhưng Tào Mộc nắm rất chặt, hắn có bóp nửa ngày cũng chẳng thành công.

Một khi sốt ruột, hắn nhịn thở bắt đầu rối loạn.

Hồng Kiệt vọt vào bên trong đàn cá, một phát tóm được Lương Phong vẫn đang giãy dụa, kéo ông ta xuống dưới biển sâu.

Tào Mộc tàn nhẫn quăng tay, muốn hất Thẩm Đông ra, nhưng Thẩm Đông nghiến chặt răng, hắn không hiểu tại sao Tào Mộc một phút trước vừa lộ ra quan tâm với mình, một phút sau đã lại lạnh lùng như thể chẳng hề quen biết mình như vậy, nhưng hắn đã nghĩ kỹ, kể cả có ngạt chết đi nữa, hắn cũng sẽ không buông tay.

Cho dù có chết đi nữa, cũng phải trồng tôi vào người cậu rồi mới chết được!

Tào Mộc quăng hai lần, cũng không dùng lực quá mạnh, nhìn thấy Thẩm Đông không định thả tay, cậu không quăng nữa, nhưng lại mang theo Thẩm Đông đuổi theo hướng Hồng Kiệt.

Thẩm Đông nhắm hai mắt lại, hắn hơi lo lắng, Tào Mộc lặn xuống sâu không thành vấn đề, thế nhưng không biết mình có thể chịu được áp lực nước chừng nào.

Thế nhưng mấy giây sau, hắn cảm thấy lo lắng của mình với áp lực nước có hơi thừa thãi.

Trước lúc lặn xuống độ sâu không thể chịu đựng được, chắc hắn đã ngạt chết rồi…

Bởi vì đau đớn khổng lồ mà ngạt thở mang tới cho lá phổi khiến hắn thực sự không thể nào nhịn được nữa.

Hắn sặc một ngụm nước biển.

Tào Mộc cảm nhận được, lực ôm trên cánh tay mình đã hơi buông lỏng.

Quay mặt sang, nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Thẩm Đông.

Cậu đột nhiên dừng lại.

Thẩm Đông!

Bình luận

Truyện đang đọc