CÁ HỀ HỀ HỀ NHỎ (TIỂU SỬU SỬU SỬU NGƯ)

Thẩm Đông cảm thấy mình đã tự đào cho mình một cái hố, sau đó không cẩn thận nhảy xuống, tiếp đó chỉ có thể nhìn Tào Mộc xúc từ xẻng này tới xẻng khác chôn mình đi.

Qua một thời gian nữa đi.

Rõ ràng là một câu nói bởi vì động viên cảm xúc của Tào Mộc lúc đó như thể đang bị đả kích nghiêm trọng mà thuận miệng nói ra, lại bị Tào Mộc xem như một lời cam kết.

Thẩm Đông giờ nghĩ tới là lại muốn đâm đầu vào bàn, ngay lúc hắn nói ra câu này đã hối hận rồi, hắn biết rõ Tào Mộc là người như thế nào, Tào Mộc hẳn không biết cái gì gọi là qua loa, càng không biết cái gì gọi là từ chối khéo.

Cậu chỉ biết Thẩm Đông là người tốt, lời người tốt nói là có thể tin.

“Tôi đặt, đặt cho…cậu cái, tên Nhật, Bản.” Thẩm Đông nửa nằm trên ghế, chân gác lên bàn, nhìn màn hình máy tính đen thùi lùi.

“Tên Nhật Bản là tên gì? Tôi có tên mà, tôi tên là Tào Mộc.” Tào Mộc ngồi dựa lên bệ cửa sổ, nhắm hờ hai mắt hóng gió biển, không có hứng thú gì với tên Nhật Bản cả.

“Tử Tâm Nhãn Tử.”

“Nghe chán thế,” Tào Mộc cau mày, “Nhật Bản nghĩa là gì?”

“Bên, bên cạnh, chúng ta…”

“Bên cạnh chúng ta? Bên cạnh trấn Quan Hoa? Trấn Nhật Bản à? Tôi không biết chỗ đấy,” Tào Mộc thử suy nghĩ, “Có khi là có biết nhưng cũng không nhớ rõ.”

Thẩm Đông không nói gì, chỉ thở dài, nàng tiên cá Dư Tiểu Giai lúc đi theo con người cũng là như thế này sao? Hắn hơi không dám tưởng tượng, một người như vậy, lại còn là một cô gái trẻ, sẽ gặp phải chuyện thế nào, chỉ có thể hi vọng rằng người cô gặp được, thật sự là người tốt.

“Khó nghe thật đấy, còn khó nghe hơn cả Tào Mộc,” Tào Mộc vẫn đang nghiên cứu cái tên này, cuối cùng cậu nghiêng đầu đi nhìn Thẩm Đông, như thể đã hiểu ra gì đó, “Anh trêu tôi.”

“Không.” Thẩm Đông cười.

“Tôi biết tử tâm nhãn là có ý gì.” Tào Mộc tiếp tục nhìn hắn.

“Phản, phản ứng, chậm, chậm thật.” Thẩm Đông cười.

“Tôi cũng đặt cho anh tên Nhật Bản,” Tào Mộc suy nghĩ, “Nói Lắp Tử.”

Thẩm Đông nhảy dựng lên từ trên ghế, đập một cái lên cánh tay Tào Mộc.

“A!” Tào Mộc ôm cánh tay nói to, “Thẩm Đông, cái bệnh này của anh sửa đi được không, anh bảo tôi tử tâm nhãn, tôi lại không thể nói anh…”

“Sao?” Thẩm Đông đứng bên cạnh hơi híp mắt lại.

“Tôi lại không thể nói anh….như thế à!” Tào Mộc do dự rồi vẫn không nói hai chữ “nói lắp” ra, thật ra cậu cũng không sợ Thẩm Đông đánh cậu, tay Thẩm Đông cũng không mạnh, đánh cũng không đau, cậu chỉ không muốn Thẩm Đông lại bực mình, tuy cậu không nghĩ ra được tại sao lại bực mình nữa.

“Tốt nhất đừng nói.” Thẩm Đông ngồi trở lại ghế, gác chân lên bàn, tiếp tục ngẩn người.

“Thẩm Đông,” Tào Mộc trầm mặc một lúc liền quay đầu đi nơi khác, “Thẩm Đông.”

“Ừ.”

“Sao lại thế? Sao anh lại không thích người khác nói anh cái này? Thuyền trưởng bảo tôi là người ngu tôi cũng có giận đâu.” Tào Mộc nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Thẩm Đông.

“Không nhớ nữa.” Thẩm Đông nhắm mắt lại trả lời một câu.

“A?” Tào Mộc ngây người, “A?”

Thẩm Đông không nói chuyện nữa, hắn cũng không kiêng kỵ gì chính từ “nói lắp” này, thứ hắn không chịu nổi là xem thường, trào phúng, e rằng còn có chút thông cảm và thương cảm đi kèm?

Nói chung, mấy thứ đó đều khiến hắn cảm thấy buồn bực, cho dù là ý tốt hay ý xấu, hắn đều không cần, hắn không cần bất cứ ai để ý tới cách nói chuyện của hắn.

E rằng còn có vài nguyên nhân khác, hắn cảm thấy mình không phải người quá tính toán, mà lại vô cùng để ý chuyện này, thế nhưng rút cuộc là nguyên nhân gì, hắn thế nào cũng không nghĩ ra được.

“Thẩm Đông.” Tào Mộc nhìn hắn không nói lời nào, lại gọi hắn một tiếng.

“Sao?”

“Có lúc anh sẽ không nói lắp.”

“Ừ.” Thẩm Đông mở mắt ra nhìn Tào Mộc, đúng là có lúc hắn sẽ nói được rất trôi chảy.

Tào Mộc không nhắc tới, hắn cũng sẽ không để ý, tình huống như vậy xuất hiện sau khi biết Tào Mộc, nói một cách khác, lúc hắn đối mặt với Tào Mộc, thi thoảng sẽ không nói lắp.

“Có lẽ bởi vì cậu không phải là người.” Thẩm Đông tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, lần này lại nói rất có thứ tự.

“A, thật không?” Tào Mộc làm ra vẻ như bỗng nhiên tỉnh ngộ, qua một lúc, cậu lại nhích lại bên cạnh người Thẩm Đông, “Vậy anh nói, tôi không quên anh là vì sao? Tôi vẫn nhớ được anh.”

Thẩm Đông mở mắt một lần nữa, Tào Mộc tuy thi thoảng sẽ quên mất mình đang làm gì, nhưng lại nhớ rõ người “Thẩm Đông” này, so với thuyền trưởng Jack, quả thực có thể nói là khắc sâu vào ký ức.

“Không biết.”

“Tại sao lại như vậy?” Tào Mộc cau mày, bắt đầu suy tư.

Từ lúc Thẩm Đông nói ra câu nói “Qua một thời gian nữa đi”, gần như ngày nào cũng có thể nhìn thấy Tào Mộc, sau đó ở bên trong phòng trực câu được câu không mà nói chuyện hết một ngày.

Tâm trạng hắn tốt, sẽ nấu mì cho Tào Mộc ăn, đồ ăn kèm cũng sẽ cố gắng làm cho ra trò, tâm trạng không tốt đẹp gì cũng sẽ nấu mì, thả hai cọng rau cải thảo coi như xong, có điều Tào Mộc vẫn luôn ăn rất ngon lành say sưa, như thể chẳng nếm ra được mùi vị khác nhau ở chỗ nào.

Chuyện này đối với một đầu bếp nghiệp dư mà nói, thật sự là chuyện đả kích người.

Hắn biết Tào Mộc đang chờ “qua một thời gian nữa” kết thúc, nhưng hắn vẫn luôn chưa nghĩ ra được lý do hợp lý để từ chối Tào Mộc.

Lại thêm một cuối tuần nữa, chú Trần sẽ trở lại, đến lúc đó Tào Mộc sẽ không thể tiếp tục ở trong phòng trực nữa, trên đảo tuy không có ai quan tâm, nhưng quy định những ai không liên quan không thể vào phòng trực vẫn có tồn tại.

Chú Trần ở phương diện khác khá là cố chấp, ví dụ như điều lệ chế độ. Ghi chép kiểm tra tu sửa thiết bị các thứ đều ngay ngắn rõ ràng, còn phải viết nhật ký trực ban, Thẩm Đông thường viết năm XX tháng XX ngày XX, thiết bị bình thường, không có gì bất thường, có lúc lười lên sẽ viết “như trên”. Nhưng chú Trần sẽ không như vậy, viết đúng theo từng điều lệ ra.

Hai năm Thẩm Đông mới vừa lên đảo, lần nào trực ban cũng phải mặc đồng phục, mãi cho tới lúc đồng phục bị mặc thành giẻ lau nhà, hơn nữa cấp trên cũng không phát thêm đồng phục cho bọn họ, chú Trần mới phê chuẩn cho hắn mặc trang phục thường ngày.

“Tào Mộc.” Thẩm Đông đứng lên cử động cánh tay, “Thêm, thêm vài ngày nữa chú, chú Trần sẽ…về.”

“Ừ, bác trai béo béo ấy à?” Tào Mộc suy nghĩ, “A! Bác ấy về là anh có thể đi đúng không?”

Thật ra chú Trần cũng không béo lắm mà? Thẩm Đông đứng trước cửa sổ nhìn sóng biển đánh lên mỏm đá bên ngoài, nửa câu sau của Tào Mộc làm cho hắn không biết nên nói tiếp thế nào.

“Chú ấy về rồi, cậu không thể tới phòng trực nữa, ở đây không cho người không phải nhân viên làm việc vào.” Thẩm Đông tiếp tục nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, hắn có thể tưởng tượng được vẻ mặt Tào Mộc, hắn không muốn nhìn ánh mắt có lẽ sẽ rất thất vọng của Tào Mộc.

“A…” Giọng Tào Mộc nghe có vẻ rất bất ngờ, “Vậy à? Thế thì tôi không vào, tôi đợi anh ở chỗ khác.”

“Tào Mộc,” Thẩm Đông gõ lên khung cửa sổ, “Cái, cái kia…”

“Hả?” Tào Mộc nhích lại bên người hắn, chờ cho hắn nói xong.

“…Thôi,” Thẩm Đông thở dài, “Không, không có gì.”

“Tôi đói rồi, anh nấu gì ăn không?’ Tào Mộc đột nhiên sờ bụng, “Đến lúc chú Trần về rồi, anh không thể nấu gì cho tôi ăn nữa đúng không?”

“Giờ, giờ nấu, nấu mì..cho cậu.” Thẩm Đông nhìn đồng hồ, cũng đã gần tới giờ ăn cơm.

Bữa mì này, Thẩm Đông nấu rất nghiêm túc, không biết là tại sao, hắn cảm thấy mình chắc chắn đã mang theo cảm giác áy náy sâu sắc để nấu nồi mì này, ngay cả sợi cải thảo cũng xắt nhỏ hơn so với mọi khi.

Tuy nói là hắn không có nghĩa vụ phải cùng Tào Mộc đi tìm Dư Tiểu Giai, dưới tình huống thời gian quen biết Tào Mộc không lâu, hơn nữa Tào Mộc còn có thân phận như vậy, từ chối cũng là phản ứng bình thường, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình có lỗi với Tào Mộc.

Cảm giác này khiến Thẩm Đông rất khó chịu, hắn không phải người nhẹ dạ, cũng không có lòng nhân ái gì, trong nhận thức của hắn, một người nguyện ý ở trên một hòn đảo biệt lập trông coi ngọn hải đăng tới cuối đời, đáng lẽ ra sẽ không nên xuất hiện thứ cảm xúc khiến người ta khó nói này, hắn không làm rõ được tại sao lúc mình đối mặt với Tào Mộc lại sẽ như vậy.

“Ăn đi.” Thẩm Đông để mì xuống trước mặt Tào Mộc.

“Ăn ngon!” Tào Mộc cầm lấy đũa liền nói to một tiếng, “Không, thơm quá!”

“Ai, ai dạy cậu, cậu dùng…đũa?” Thẩm Đông ngồi đối diện cậu, nhìn cậu cắm mặt ăn mì, lúc Tào Mộc ăn gì đó đều rất có sức hấp dẫn, Thẩm Đông vốn không có khẩu vị, giờ lại đột nhiên đói bụng.

“Chị tôi, chị bảo tuy bình thường không dùng được, thế nhưng sau này đều sẽ dùng được, học mấy cái này không lãng phí,” Tào Mộc giơ đũa gắp gắp trên không trung mấy lần, cười đắc ý, “Giờ đã dùng tới rồi.”

“Mau ăn đi.” Thẩm Đông cúi đầu bắt đầu ăn mì, hắn sợ Tào Mộc nhắc tới Dư Tiểu Giai sẽ truy hỏi hắn chuyện “qua một thời gian nữa”.

Tào Mộc đúng là không nhiều lời nữa, chỉ vùi đầu ăn mì, ăn xong liền kêu mệt quá phải về lại dưới nước, chưa đợi Thẩm Đông nhắc cậu mới vừa ăn xong đừng làm loạn, cậu đã nhảy xuống cầu thang.

“Tôi đi đây, mai không tới phòng trực!”

Tào Mộc nói chuyện rất chắc chắn, nói không tới phòng trực, liên tục ba bốn ngày Thẩm Đông đều không thấy Tào Mộc ở gần hải đăng, nói đúng ra thì, đã mấy ngày liên tục rồi hắn không gặp lại Tào Mộc.

Ngọn hải đăng xảy ra vài vấn đề, Thẩm Đông trong mấy ngày đã leo lên giá đèn không biết bao nhiêu lần, cuối cùng lúc làm xong xuống dưới, chân cũng run, mệt ngây ngất, trở về trong tháp nằm sấp trên ghế sofa không muốn làm gì nữa, cũng không có sức đi nghĩ ngợi xem Tào Mộc đi đâu rồi.

Lúc chú Trần cùng thuyền lớn trở lại, mang theo một đống thức ăn, còn mang cho hắn hai bộ quần áo.

“Chú bảo con dâu chú mua, mấy bộ quần áo của mày cũng nên thay đi rồi,” Chú Trần vỗ vai hắn, “Khoảng thời gian này mệt rồi đúng không, mau đi nghỉ đi, chú không gọi mày sang thì mày đừng sang.”

“Không, không có chuyện gì,” Thẩm Đông cười nhận lấy quần áo, ánh mắt của con dâu chú Trần không biết nên hình dung thế nào, áo phông màu xanh lá cây khá bắt mắt, so sánh với bộ màu xanh nước biển thì cũng không tệ lắm, “Cảm ơn chú.”

“Đi ngủ đi, chú thấy mặt mày còn đen đi rồi,” Chú Trần về nhà một chuyến này, tâm trạng không tệ.

“Vốn, vốn cũng không, trắng.” Thẩm Đông cười.

Khoảng thời gian này, vẫn luôn không đến xem san hô, lúc Thẩm Đông đi ra từ trong tháp không về ký túc xá luôn, định đầu tiên qua bên kia nhìn, sau đó…tìm Tào Mộc, biết đâu cá hề lại đang nằm trên rặng đá ngầm tắm nắng

Không khí trên đảo rất tốt, dù có hơi dính dấp, mà Thẩm Đông có thể ngửi được vị ngọt tinh khiết từ trong gió biển lẫn theo mùi tanh nhàn nhạt của biển, điều này vẫn khiến hắn rất hưởng thụ.

Lúc đi tới bờ biển, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy một người đang ngồi trên đá ngầm quay mặt ra ngoài khơi ngây người.

Tào Mộc không biến thành cá tắm nắng trên đá ngầm, mà lại đổi thành cứ thế ngồi trên đá ngầm tắm nắng, điều này làm Thẩm Đông hơi bất ngờ, hắn dừng bước lại.

Tào Mộc như thể không phát hiện ra hắn, vẫn ngồi lẳng lặng, không biết là đang suy nghĩ gì.

Thẩm Đông không mang mặt đồng hồ theo, không có cách nào đo đếm thời gian, mà mãi cho tới lúc hắn đứng tê chân không thể không ngồi xổm xuống, Tào Mộc vẫn duy trì tư thế ngây người nhìn ra ngoài khơi kia, chưa từng thay đổi một lần, nếu như không phải tóc cậu thi thoảng lại bị gió thổi bay lên, Thẩm Đông cảm tưởng cậu chẳng khác gì một pho tượng điêu khắc.

Định lực tốt thật.

Thẩm Đông ngồi xổm xuống cảm thán trong lòng.

“Thẩm Đông.” Tào Mộc đột nhiên gọi hắn một tiếng.

“A.” Thẩm Đông sợ hết hồn, giọng Tào Mộc rất bình tĩnh, như thể không hề bất ngờ với việc hắn đang ngồi xổm phía sau, đầu cũng không buồn quay lại.

“Anh đi đại tiện à?” Tào Mộc nói một câu, rồi quay đầu lại nhìn hắn.

“…Không.” Thẩm Đông rất bất đắc dĩ, thành thật trả lời.

“Tôi thấy thuyền lớn, chú Trần về rồi à?” Tào Mộc cười.

“Ừ,” Thẩm Đông đi tới ngồi bên cạnh cậu, “Mấy hôm nay không thấy cậu.”

“Tôi chỉ ở đây, tôi nghĩ là anh sẽ tới xem san hô, lâu lắm rồi anh không đến xem.” Tào Mộc vò tóc.

“Bận,” Thẩm Đông ném bộ quần áo màu xanh nước biển trên tay cho Tào Mộc, “Mặc, mặc vào đi.”

“Mới?” Tào Mộc cười rất vui vẻ, nhưng do dự lại không mặc vào ngay “Cũ đâu?”

“Mặc vào đi!” Thẩm Đông lười giải thích, “Bộ này cho, cho cậu.”

“Thật à?” Tào Mộc hô một tiếng, giọng rất to, “Thật à?”

“Ừ.”

Thẩm Đông nhìn Tào Mộc vui sướng mãn nguyện mặc quần áo vào, thật ra nước da của Tào Mộc mặc màu xanh nước biển khó nhìn thật sự, càng đen hơn, nhưng màu xanh lá cây có lẽ cũng chẳng đỡ hơn là bao. Chủ yếu nhất là, Thẩm Đông không chịu được cái màu xanh biêng biếc này, mặc trên người mình là Tào Mộc và chú Trần phải nhìn, còn mặc trên người Tào Mộc lại là chính mình ngày nào cũng phải nhìn.

Sau khi mặc quần áo vào, Tào Mộc không nói nữa, lại quay về với trạng thái nhìn chằm chằm ngoài khơi xuất thần, Thẩm Đông cũng không lên tiếng, dù hắn cảm thấy Tào Mộc có thể không nói chuyện trong thời gian dài như vậy là chuyện rất thần kỳ.

Vẫn luôn im lặng tới lúc Thẩm Đông cảm thấy gió biển thổi đến mức trán cũng khó chịu, Tào Mộc mới cử động, nói một câu: “Thẩm Đông, thật ra anh không muốn cùng tôi đi tìm chị tôi đúng không?”

Thẩm Đông sửng sốt, hắn hoàn toàn không ngờ Tào Mộc sẽ nói một câu như vậy, nhìn Tào Mộc cả buổi mới mở miệng: “Sao, sao lại nói…như thế?”

“Tôi không hiểu rất nhiều chuyện, nhưng tôi cũng không ngốc mà,” Tào Mộc đầu tiên chỉ cười, sau đó thở dài, “Tôi chỉ đang suy nghĩ xem anh liệu qua mấy ngày nữa có đồng ý không, cho nên vẫn luôn chờ, dù sao tôi cũng đã chờ rất lâu rồi, cũng không ngại chờ thêm mấy ngày này.”

“Tôi…” Thẩm Đông giờ không phải nói lắp, mà là thật sự do dự, tiếng than thở trầm thấp của Tào Mộc không nhẹ không nặng mà đâm vào lòng hắn, mang đến cho hắn cảm giác như thể một người vẫn luôn yên tâm nhốt mình ở bên trong đồ hộp, đột nhiên phát hiện nắp đồ hộp bị ai đó kéo ra một góc, ngay lập tức một vài cảm xúc vừa xa lạ lại vừa quen thuộc liền tràn tới.

“Thật ra anh không cùng tôi đi cũng không sao, tôi nhớ có một người nói có thể đi cùng tôi,” Tào Mộc nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, “Ai nhỉ, không nhớ ra là ai…”

“Thuyền, thuyền trưởng?’ Thẩm Đông thử nhắc nhở cậu, nếu nói ai có thể đồng ý cùng cậu làm chuyện này, có lẽ cũng chỉ có Hồng Kiệt.

“Đúng! Chính là thuyền trưởng!” Tào Mộc vui vẻ hô to, “Sao anh biết?”

“Đoán.”

“Có điều, thuyền trưởng bảo cậu ấy không thể rời thuyền và biển được, phải đợi cho cậu ấy ở trên biển đủ rồi mới đi được,” Tào Mộc dùng ngón tay gõ nhẹ lên đá ngầm bên chân, “Cậu ấy cũng có phải cá đâu, sao lại không rời bỏ được.”

Thẩm Đông đứng lên, nhìn chằm chằm ngoài khơi một lúc, như để khích lệ chính mình, nhìn chăm chú xong lại quăng cánh tay thật mạnh mấy lần, rồi lại nhảy nhảy tại chỗ hai cái.

Sau đó, hắn vỗ một cái lên đầu Tào Mộc, cắn răng nói: “Tôi đi cùng cậu.”

“Anh đi cùng tôi?” Tào Mộc nhảy lên, đối mặt với hắn, trợn tròn mắt, “Anh đi cùng tôi?”

“Ừ.” Thẩm Đông dùng ngón tay đâm lên gáy hắn.

“Thật à? Anh không phải là không đồng ý à?” Tào Mộc vẫn xác nhận thêm mấy lần.

“Đâu có.” Thẩm Đông ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trong nháy mắt nói ra đồng ý đi cùng Tào Mộc, hắn đột nhiên có cảm xúc khó nói rõ, bảy năm rồi.

Buổi tối, Thẩm Đông nằm ở trên giường vẫn không ngủ được, lăn qua lộn lại dằn vặt, giường bị hắn lăn cho kêu kẽo kẹt liên tục.

Thẩm Đông nghe thấy tiếng động này còn có hơi buồn cười, cong người lên đập đập lên ván giường hai cái, cười: “Giống thật.”

Bên trong bộ đàm rè rè một tràng, sau đó vang lên giọng của chú Trần: “Thẩm Đông! Có đó không? Còn tỉnh không!”

Thẩm Đông nhảy xuống giường, cầm bộ đàm: “Ở đây.”

“Máy tính của mình hỏng rồi à?” Giọng chú Trần rất phiền muộn.

“Vâng, hỏng hơn nửa tháng rồi.”

“Mày không sửa đi à.”

“Cháu không biết.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Chú Trần rất buồn bực, “Sao lúc thuyền lại đây mày không bảo người mang đi sửa?”

“Cháu quên mất.” Thẩm Đông ngồi lên mép giường, đúng thật là quên mất, khoảng thời gian này hầu như đều ở cùng với Tào Mộc, không cảm nhận được nỗi khổ khi mất đi phương thức giải trí của máy tính, cho nên lúc thuyền tới hắn quên mất cần phải gọi người đưa máy tính đi sửa.

“Bộ bài lần trước chú mang về mày để ở đâu?” Chú Trần hỏi.

“Ngăn thứ ba trong ngăn kéo bên cạnh hòm tài liệu…” Thẩm Đông giật mình, “Cháu không biết đánh bài.”

“Ai muốn đánh với mày, chú bói toán,” Chú Trần thở dài, “Sửa xong được cái máy này cũng phải chờ hai tháng, chú bói được hết cho người trong thôn.”

Thật có lỗi với chú Trần.

Thẩm Đông thả bộ đàm xuống, nghĩ hay là ngày mai cứ qua sửa thử xem, chú Trần không giống hắn, ngày tháng đặt ở đó, lúc trực ban không có gì để tiêu khiển cũng quá khổ.

Hắn cầm lấy cốc uống một ngụm nước, quay người định nằm xuống giường, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có một cái bóng đen đang lay động, làm hắn sợ nhảy dựng lên, đầu gối đập lên ván giường.

“Ai!” Thẩm Đông ôm đầu gối hô một tiếng.

Thật ra lúc gọi, hắn đã kịp phản ứng được, còn có thể là ai nữa.

“Tôi, Tào Mộc.” Tào Mộc dán khuôn mặt mang theo nụ cười lên cửa kính cửa sổ, còn gõ nhẹ lên cửa kính một cái.

“Làm, làm gì…thế?” Thẩm Đông hơi bất ngờ, trước đó Tào Mộc nói mệt muốn đi ngủ, giờ chưa được mấy tiếng, đã nửa đêm chạy tới.

“Tôi vào được không?” Tào Mộc cẩn thận hỏi một câu, “Tôi ở một mình chán lắm, cũng không có ai để nói chuyện cả.”

“Cửa không, không khóa.” Thẩm Đông phất tay, nằm sấp lên gối.

“Anh buồn ngủ à?” Tào Mộc vào phòng, đứng cạnh giường, mắt nhìn xuống Thẩm Đông.

“Ừ,” Thẩm Đông trở mình, “Cậu muốn nói chuyện à?”

“Anh ngủ rồi thì không nói chuyện,” Tào Mộc cười, quay người ngồi lên ghế nhỏ cạnh cửa, dựa vào tường nhắm mắt lại, “Tôi cũng không phải nhất định muốn nói chuyện, tôi chỉ không muốn ở một mình thôi, trước đây có ông nội, sau đó lại ngày nào cũng ở trong phòng trực với anh, mấy ngày nay ở một mình liền cảm thấy không thoải mái.”

“Không, không thoải mái?” Thẩm Đông nhíu mày, vết thương trên lưng vẫn chưa khỏi à?

“Chính là trong lòng không thoải mái đó, muốn khóc.” Hai mắt Tào Mộc hé ra, nhìn hắn.

“À,” Thẩm Đông thở phào nhẹ nhõm, cũng nhắm mắt lại, qua mất phút, hắn ngồi dậy, nhìn chằm chằm Tào Mộc, cuối cùng chắc chắn người nọ định dựa vào chỗ tường đó ngủ, hắn đập đập lên ván giường, “Này.”

“Nói chuyện?” Tào Mộc mở mắt ra.

“Không, không nói chuyện, cậu….buồn, buồn ngủ à?”

“Ừ, anh không phải đang ngủ à, tôi không ngủ thì làm gì?”

“Ngồi ngủ?”

“Ừ,” Tào Mộc ngáp một cái, “Tôi thế nào cũng ngủ được.”

“Lúc cậu ngủ không biến lại thành cá à?” Thẩm Đông thấy hơi kỳ lạ, biến lại thành cá trôi mình trong nước sẽ thoải mái hơn chứ.

“Nguy hiểm.” Tào Mộc cười.

“…À.” Thẩm Đông ngồi dậy, xuống giường, cầm từ trong ngăn kéo ra một tấm chăn len gấp gọn lại, đặt xuống bên cạnh gối của mình, “Lên đây đi.”

“Ngủ cùng nhau? Được!” Tào Mộc nhảy lên, nhảy đến bên cạnh hắn, giơ tay sờ lên giường, “Tôi còn chưa ngủ trên giường bao giờ!”

Thẩm Đông ngủ dựa vào tường, hắn vốn định ngủ ở bên ngoài, mà nghĩ tới bên cạnh mình là người chưa bao giờ ngủ trên giường, buổi đêm có lẽ sẽ bị người này đá cho một cái lăn xuống giường, hắn vẫn chọn nằm trong.

Tào Mộc nằm bên cạnh hắn, gối lên chăn len cuộn người lại, hưng phấn lăn qua lăn lại không ngừng: “Cảm giác kỳ lạ thật đấy! Thật là dễ chịu!”

Chăn mùa hè của Thẩm Đông tổng cộng là hai cái chăn len, một cái làm gối cho Tào Mộc, còn một cái hắn mới vừa đắp kín đã bị Tào Mộc cuốn đi, kéo lại đắp lên, Tào Mộc xoay người cái lại bị cuốn đi.

Ban ngày ở trên đảo rất nóng, nhưng buổi tối vẫn rất lạnh, hắn kéo vài lần xong liền bắt đầu hối hận gọi Tào Mộc lên giường ngủ.

“Thẩm Đông, anh nói….” Tào Mộc lại trở mình, một lần nữa cuốn chăn đi.

“Tôi nói ông cụ nhà cậu!” Thẩm Đông không thể nhịn nổi nữa, đập một cái lên lưng cậu.

“A!” Tào Mộc đột nhiên rướn người dậy hét lên với hắn, “Thẩm Đông, anh còn như thế là tôi đánh lại thật đấy!”

“Cậu cứ lăn qua lăn lại cướp chăn nữa thì cậu về ghế ngồi xổm ngủ đi!” Thẩm Đông tàn nhẫn kéo chăn len lại che lên người mình.

“A,” Tào Mộc ngây người một lúc mới hiểu ra, “Tôi không để ý, tôi không động đậy nữa.”

Tào Mộc nói xong câu này, lập tức đàng hoàng, không cử động nữa, nghiêng người nhìn Thẩm Đông, hơi thở liên tục phả vào cổ Thẩm Đông,

“Tào Mộc…” Thẩm Đông thở dài.

Hắn định nói cậu thở vào tôi, mà còn chưa đợi hắn nói ra, Tào Mộc đột nhiên nhích lại gần người hắn, cánh tay cũng duỗi tới, ôm lấy eo hắn, một chân gác lên đùi hắn.

Cả người Thẩm Đông đều cứng lại.

——————–

*có vẻ như tên Nhật Bản trong cách nghĩ của người Trung là tên gồm 4 chữ Hán và kết thúc bằng chữ  (ko)

Bình luận

Truyện đang đọc