CẢ THẾ GIỚI ĐỀU CHO RẰNG TÔI HỌC NGU


Tiểu đội học tập Thanh Mặc đạt kết quả cuối cùng là Lộc Hành Ngâm, Cố Phóng Vi giải nhất tỉnh, Thẩm Kha giải nhì, Hoàng Phi Kiện và Dịch Thanh Dương giải ba.
Ngoài tiểu đội còn có một loạt thi đua sinh đạt giải nhì, ngoài ra đây là toàn bộ kỷ lục của trường Trung học số 7 Thanh Mặc kể từ lần đầu tiên mở lớp thi đua.
Mặt trời chói chang rực lửa, hơi nóng bốc lên, không khí trên đường oi bức làm khung cảnh phía xa bị bóp méo.
Dịch Thanh Dương đi tiệm đồ ăn vặt mua kem que phân phát cho mọi người, kem que cũ được đông lạnh bằng đường trắng, lại có điều hòa, rất nhanh chảy xuống que gỗ, dính nhớp nháp trên đầu ngón tay.
Nhóm người lặng lẽ bước đi, không nói tiếng nào.
Nắng càng ngày càng ác, những đứa trẻ này không biết đi đâu, chỉ lê bước trên con đường rợp bóng cây dẫn ra sân chơi với những bước chân nặng trĩu.
Hoàng Phi Kiện mở mồm vài lần đã gặm hết một que kem, rồi ném que kem vào thùng rác mà mặt không đổi sắc, nhưng que kem đập vào thành thùng rác văng ra ngoài.
Hoàng Phi Kiện đi tới nhặt lên, ném đi sau liền đứng dậy, không khỏi chửi: "Đệt."
Thẩm Kha đi theo mắng: "Tật."
Dịch Thanh Dương thở dài.
Cố Phóng Vi không nói gì, chỉ im lặng ném một mảnh khăn giấy ướt cho mọi người, sau đó bình tĩnh nhìn đường đi, kéo vạt áo Lộc Hành Ngâm dẫn cậu vào bóng cây ven đường.
"Không sao đâu, còn chín tháng nữa mới thi đại học." Dịch Thanh Dương cố gắng an ủi, "Ít nhất được giải ba tỉnh, mọi người còn có một ít cơ hội, mặc dù điểm thưởng bị hủy bỏ, nhưng vẫn có thể tuyển sinh độc lập, TOP2 không được đi, nhưng một số trường đại học tốt cũng sẽ mở tư cách tuyển sinh độc lập cho giải ba tỉnh, nếu được nhì tỉnh vẫn có thể tham gia Trại Thu Vàng vào tháng tới, ăn may thì ký được hợp đồng."
Thẩm Kha lắc đầu: "Rất khó, còn phải thi đua với những thi đua sinh đoạt giải quốc gia, cho dù có cơ hội, bọn họ vẫn tuyển người theo thứ hạng mà.Chúng ta không có cơ hội năm hai, thôi đành đi thi đại học tiếp."
"Lộc Hành Ngâm và Cố Phóng Vi vẫn có thể tiếp tục học." Thẩm Kha lấy khăn giấy ướt ra lau tay, nháy mắt với họ, nhưng nụ cười xinh đẹp thường ngày của cô cũng có chút mệt mỏi lẫn mất mát, "Hai người các cậu cố lên, ít nhất vào đội tập huấn quốc gia đấy nhá!"
"Đã như vậy, từ hôm nay trở đi, bọn mình ôn luyện thi đại học bình thường." Dịch Thanh Dương nói.
Hoàng Phi Kiện đang có tâm trạng tồi tệ —— cậu ta đã trải qua những thăng trầm, vốn nghĩ rằng giải nhất đã trong tầm với, nhưng cuối cùng chỉ giành được giải ba.

Cậu từ trước đến giờ tính tình ngang ngược, không thể kìm nén cảm xúc, lúc này sắc mặt âm trầm không nói lời nào.
Không có quá độ, không có báo trước, mấy ngày trước bọn họ còn tại thành phố S thảo luận tiêu chuẩn tuyển chọn đội tỉnh, hôm nay tiểu đội trực tiếp đối mặt với ba phần năm ngừoi trước mắt xuất ngũ.
Có đáng không?
Mọi người đều không nói nên lời.
Phòng huấn luyện thi đua đóng cửa, sách chuyên ngành dày cộm và giấy nháp bị khóa trong tủ, những bài viết nhàn rỗi được đăng tải trên Rạn Hoá Học.

Trả lại phù hiệu thi đua sinh, từ nay về sau, mỗi ngày chỉ có thời gian ba buổi tối tự học, hàng tuần có thời gian nghỉ bình thường.

Nhưng đáng sao? Cam tâm sao?
Trong từng cơn mê ngủ miên man, vẫn chợt mơ thấy đêm khuya chấm điểm cho nhau, những đề bài mơ hồ, kỳ quái, những trang sách làm khô đôi mắt, được gió đông thổi nhè nhẹ.
Từ "thi đua" là một cánh cửa cho phép bọn họ nhìn thấy những khả năng vô hạn của cuộc sống, phong cảnh trên đỉnh núi và những người bạn cùng lứa hay đàn anh đàn chị mạnh mẽ tụ tập như đại hội anh hùng, và rồi cánh cửa đó đóng lại với họ mãi mãi.

Hai từ này cho phép họ tiếp xúc sự khác biệt giữa các vùng miền, sự khác biệt tài nguyên giáo dục và áp lực nặng nề sớm hơn so với các bạn cùng trang lứa trước kỳ thi đại học diễn ra.

Trong sân vận động có lớp đang học thể dục, chuông vào lớp vang lên, ding ding dong dong.
Các thành viên trong tiểu đội lần lượt trở lại lớp học, Lộc Hành Ngâm đang định rời đi, nhưng Cố Phóng Vi đã nắm lấy ngón tay cậu nói: "Đi."
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn với đôi mắt đen nhánh: "Anh đang làm gì vậy?
"Trốn học với anh." Cố Phóng Vi lại nhẹ nhàng lấy từ trong túi ra hai vật cứng, dùng ngón tay đan vào nhau, nhỏ giọng nói: "Chúc mừng, Máy Tính Nhỏ của anh đã giành được giải nhất đứng thứ tư toàn tỉnh.

Vừa rồi mọi người cảm thấy khó chịu, nên anh không nói được."
Kia là hai viên kẹo dừa.
Lộc Hành Ngâm ngồi xuống cùng hắn trên khán đài của sân vận động.
Cậu chống cằm nhìn một lớp phía xa đang chạy theo hiệu lệnh của giáo viên thể dục tới hồn bay lạc phách.
"Không thoải mái sao?" Cố Phóng Vi nhẹ nhàng hỏi cậu, "Năm nay sẽ không có cử đi học đâu Máy Tính Nhỏ."
Lộc Hành Ngâm nghiêng đầu nhìn hắn.
"Nhóc tham tiền, học sinh ngoan." Cố Phóng Vi đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Lộc Hành Ngâm cụp mắt xuống: "Có một chút."
Cậu không biết nên nói với bà Lộc như thế nào.
Cậu lấy điện thoại ra, hộp tin nhắn đầu tiên hiện lên là tin nhắn của Diệp Yến: "Hành Ngâm, con được giải nhất, bé cưng của mẹ giỏi quá, con có muốn phần thưởng gì không? Nhớ cùng mẹ đi du lịch Hồng Kông nhé.

Hủy bỏ cử đi học u cũng không sao, mẹ sẽ giúp con chọn trường, bất kỳ trường đại học nào ở nước ngoài, nếu con muốn nộp đơn, mẹ sẽ tìm người giúp con kiếm tài liệu và lập kế hoạch học tập cho con nên đừng buồn nhé.

Đừng để bản thân quá mệt mỏi."
Thời gian hiển thị tin nhắn vừa được gửi qua.
Mọi thứ đều đi ngược lại với mục đích ban đầu của cậu, nắng như thiêu như đốt, cảm giác trống rỗng và hư không lại đến, giống như phòng thi tuyển sinh cấp ba năm đó.
Đến cùng học thi đua để làm gì?
Để được cử đi học, để kiếm tiền trước một năm, để có một tương lai không thể nói trước với Thần chết, để bà Lộc có thêm hy vọng được chữa khỏi.

Nếu có thể thi đậu, cậu có thể đi làm thêm trước, nếu có số tiền này, nếu Thần chết cho cậu them một ít thời gian, cậu sẽ chuyên tâm nghiên cứu tổng hợp thuốc điều trị khối u máu não.
Môn cậu giỏi từ nhỏ thực ra là vật lý, nhưng cuối cùng cậu lại chọn thích hóa học.
Nhưng hiện tại, áp lực khi đó khiến cậu khó thở tựa hồ đã chậm lại một chút, bất kể là thái độ của người nhà càng ngày càng êm dịu, những cảm giác mà cậu cho rằng mình không bao giờ có thể có được trôi chảy —— tình thân, tình yêu, chính là tất cả đều ở đó sau khi cậu rời đi thành phố Đông Đồng lại lặng lẽ đến.
Không cam tâm, nhưng cũng không phải không cam tâm.
Tương lai vẫn còn mịt mờ như cũ, nhưng có vẻ...!cậu không còn quá sợ hãi nữa.
Vì quá nhiều thứ trong một năm này, cậu đã nhận được gì?

"Cố Phóng Vi." Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói, "Em đã nghĩ mình đã rất nỗ lực, ít nhất tôi có thể đứng thứ hai.

Nếu em không thể lọt vào đội tập huấn quốc gia, thậm chí em không thể giành được huy chương đồng trong trận chung kết, anh còn muốn chọn chung trường đại học với em chứ?"
Hóa ra nỗ lực vả như vậy, vẫn kém xa hắn như trước.
"Tại sao không?" Cố Phóng Vi cười, đôi mắt đào hoa sáng ngời, giọng nói dịu dàng lại thương yêu, "Em thật là cố chấp, Máy Tính Nhỏ sao em không nghĩ đến việc cùng anh đến nước A học đại học thế?" Lộc Hành Ngâm không nói lời nào."Không phải dì cũng đã nói rồi sao?"
Cố Phóng Vi vừa bực vừa buồn cười, chua xót xoa xoa cậu, "Chuyện này sao em lại ngốc như vậy, ngay từ đầu anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, cho dù em không thi đại học, không học thi đua.

Nếu em muốn tham gia thi đua để chơi, anh sẽ đi cùng em.

Đến khi một ngày nào đó em cảm thấy mệt mỏi, anh vẫn sẽ đi cùng em.

Hai ta...!"
Khi hắn nói tới đay, giọng nói của hắn đột nhiên hạ thấp, hắn ho khan một tiếng, "Không đúng, chúng ta ở cùng nhau hơn nửa năm rồi, người máy nhỏ cũng đã một tuổi."
Khuôn mặt tuấn mỹ sắc bén của hắn có chút thẹn thùng nghiêm túc quay sang một bên.

Lộc Hành Ngâm ngước mắt lên, không kìm được mắc cười, đưa mắt nhìn sang.
Gió thổi tiêu điều, nhưng mát rượi nhẹ nhàng, lặng lẽ trốn khỏi đầu ngón tay.
"Vậy thì em, em sẽ cố gắng hết sức để đậu đội tuyển tỉnh; nếu có thể đại diện cho tỉnh S trong vòng chung kết toàn quốc, em sẽ...!cố gắng hơn nữa để tham gia vòng chung kết toàn quốc, được chứ?" Lộc Hành Ngâm hỏi.
"Ngốc vậy nè, em đứng thứ tư tỉnh sao mà không vào đội tuyển tỉnh cho được?" Cố Phóng Vi lại cười nhạo cậu, "Chuyện này đừng hỏi anh, em muốn sao cũng được.

Đây là chuyện của riêng em mà."
Lộc Hành Ngâm nghiêm túc nghĩ, "...!Em không biết."
Cậu thực sự không biết.
Thời gian của cậu không còn mấy năm nữa, không còn áp lực mạnh mẽ như vậy nữa.

Cậu từ nhỏ chưa bao giờ là người thực dụng, "Con nhà người ta", "thiên tài", "thần đồng", thậm chí là huy chương thi đua, dưới cái bóng của Thần chết, chỉ là gió thoảng mây bay.
Không phải buông bỏ mà cậu biết không giữ được nên không kỳ vọng, không ham muốn gì nhiều cả.


"Sao lại không biết?" Cố Phóng Vi rõ ràng cảm thấy cậu nói nhảm, vươn tay nhéo mặt cậu không để trong lòng.
*
Tin tức về cải cách thi đua ngày càng nhiều, Cố Phóng Vi cuối tuần trở về than ông Cố, trong khi Lộc Hành Ngâm gọi xe về nhà họ Lộc.
Trong vài tuần qua, Lộc Hành Ngâm đã quen với kiểu sống ở với Cố Phóng Vi mấy ngày trong tuần, cuối tuần thì về nhà.

Tuần trước, Hoắc Tư Liệt đưa cậu đi chơi chạy trốn khỏi mật thất, tuần này Hoắc Tư Liệt lập kế hoạch đi chơi chỗ khác cho cậu.
Người lái xe không nhịn được cười khi nghe bọn họ thảo luận về những địa điểm thú vị trong thành phố: "Hai anh em đi chơi mà vui như hai thằng bạn thân vậy, chú chưa từng thấy bao giờ."
Trong xe, Lộc Hành Ngâm theo thói quen vào Đảo Háo Học bản tiến hóa —— Rạn Hoá Học và Đảo Háo Học chính thức hợp nhất, [Thận Độc] trở thành người quản lý mới của diễn đàn và tuyển dụng thành viên để tích hợp tất cả các đề khô khan và tin tức đáng tin cậy trên đảo.

Chỉ vì điểm số mới công bố, lượng người đã cũng tăng lên rất nhiều.
Có bốn, năm mươi bài đăng nổi trên trang nhất, Lộc Hành Ngâm hơi sửng sốt khi nhìn thấy tiêu đề.
ID bài đăng: Có ai mà không biết sỉ nhục của CCHO
[Cải cách là chuyện xấu đối với thi đua sinh, nhưng ai cũng biết băng dày ba thước chưa chắc ngày đó lạnh, mấy người đã quên chuyện xảy ra ở trường Trung học Phồn Tinh năm trước rồi à? Là có tiểu nhân dưới cống rãnh đấy, giờ thì môi trường thi đua bị ô nhiễm nên quốc gia mới tiến hành cải cách! Chúng ta phải thích nghi với hoàn cảnh này, lên án những kẻ làm vẩn đục nước trong, đừng có mà đổi trắng thay đen! ]
Bài đăng này cực kỳ nổi tiếng, một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
Lộc Hành Ngâm mở ứng dụng mạng xã hội của mình thì thấy một cái đường link, tất cả các thi đua sinh đều đang thảo luận chuyện này, mũi giáo chỉ thằng vào trường Trung học Phồn Tinh.

Bài phân tích sự kiện năm trước được đào ra để phổ cập khoa học cho người mới ra hang.
[Vòng chung kết của Trại Đông được tổ chức ở tỉnh Q hai năm trước, trường Trung học Phồn Tinh là chủ nhà.

Mà năm đó ra đề rất kỳ lạ, có rất nhiều kiến ​​​​thức liên quan đến kỳ thi tuyển sinh đại học trong vòng chung kết toàn quốc nên rất nhiều người lật xe; Chỉ có hơn 13% người làm được câu thứ bảy, mà tỷ lệ của học sinh trường Trung học Phồn Tinh là 87%.

]
[Trường Trung học Phồn Tinh là trường mới phất lên gần đây thôi, trong 5 năm đã vượt qua trường Trung học thành phố G, Trung học Thanh Dương và Trung học số 1 Công Ngọc, nháy mắt trở thành trường đứng đầu cử học sinh vào đội tập huấn, đạt huy chương vàng quốc gia nhiều nhất.

Đây là bối cảnh, tôi giới thiệu sơ một chút.

]
[Rén éo gì? Chưa gì đã dãy rồi, coi chừng có bait, từ từ nói thôi.]
[Tóm tắt: Trước khi trận chung kết bắt đầu, có một bức ảnh chụp các thành viên đội PO của Trung học Phồn Tinh đang học cùng nhau, với dòng chữ: "Đêm chiến đấu cuối cùng".

Sau trận chung kết, tuyển thủ kính hiển vi bên tôi đã phát hiện ra trong các bức ảnh, những gì xuất hiện trên giấy nháp của học sinh trường Trung học Phồn Tinh là câu hỏi thứ bảy của trận chung kết.

Bọn tôi đưa ra nghi ngờ, nhưng đương sự đã nhanh chóng xóa rồi đưa ra lời giải thích đầy sơ hở, nói thời gian bị sai, không phải bản trước thi đua mà là phát lại sau thi đua.

]

[Nhưng ngay sau đó, tuyển thủ kính hiển vi của bên tôi đã xác nhận thời gian trên đồng hồ của bạn cùng lớp trong ảnh, cũng so sánh và phân tích ảnh nhóm và quần áo trong ảnh lúc vào Trại Đông, chắc ăn là thời gian chuẩn bị trước khi thi đua.

Rõ rành rành trường Trung học Phồn Tinh tiết lộ đề! ]
[Hội Hóa học vẫn chưa đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cho vấn đề này cho đến nay, nhưng mấy người cứ để cho nó qua? Rồi đó kết quả chính là cải cách thi đua hôm nay! ]
[Các người chỉ nghĩ mỗi năm trước là nỗi sỉ nhục của CCHO? Không chỉ CCHO (Olympic Hóa học Trung Quốc), sự kiện CPHO (Olympic Vật lý Trung Quốc) đút lót nội bộ các thành viên trong đội tuyển, sự kiện lộ đề 5 năm trước, sự kiện gian lận quy mô lớn...]
[Thi đua, không nên cải cách sao?]
Lộc Hành Ngâm lướt từng bài một.
Trong những bài viết lên án Phồn Tinh, đã vạch ra bức màn che đằng sau thi đua, ở đó cậu thấy những cái tên quen thuộc.
[Năm trước, có học sinh Trung học Phồn Tinh đã gian lận bị huỷ tư cách thi.

Tên là Thẩm Thanh Vân, tôi vẫn còn nhớ, có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên Phồn Tinh làm chuyện này rồi.

]
[Còn huấn luyện viên thi đua của bọn họ, cựu huấn luyện viên đội vô địch Olympic Trần Xung, ông ấy đâu rồi? Tôi nhớ ông ấy đã từ chức mà phải không?? ]
...
Cậu lướt nhìn, một hộp thông báo hiện lên ở đầu trang.
[15th: Gửi link]
[15th: Máy Tính Nhỏ, em đọc cái này chưa? Đứa nào gửi cho anh á.

]
Lộc Hành Ngâm nhấp vào, phát hiện ra đó là bài viết ở Đảo Hoá Học mà cậu đang xem.
Cậu gõ: [Em đọc rồi.

]
Đang gõ lại: [Thầy Trần và Thẩm sư huynh nhất định không phải—]
Con trỏ vẫn ở trong ô đang nhập, chữ còn chưa được gửi đi thì tin nhắn của Cố Phóng Vi đã hiện ra: [Thầy Trần và tên họ Thẩm kia chắc không sao rồi, nhưng sự việc này có vẻ mờ ám.

]
Cố Phóng Vi luôn không dính khói lửa trần gian, hiếm khi để ý đến những chuyện đàm tiếu này, cũng không hòa mình vào giới thi đua sinh, nhưng lúc này, hắn lại lộ ra vẻ quan tâm cao độ, hình như có chút vui mừng.
[Từ cuộc thi hóa học khu vực hồi cấp 2, Điền Thanh Hoa bị anh ép điểm mà nhảy lầu.]
[Theo một nghĩa nào đó, đây cũng là chuyện tốt, để cái chốn đó ngày càng trở nên rõ ràng.]
—— "Tuy vậy mà đã có ít nhất hai sinh mệnh vì cái giới thi đua này mà phải trả giá bằng vận mệnh."
Lộc Hành Ngâm đã xóa dòng này, nói: [Đúng vậy.].


Bình luận

Truyện đang đọc