CẤM ĐÌNH


Dùng xong tảo thiện, công chúa khởi hành hồi cung.
Nàng cùng Uyển Nhi nắm tay sóng vai ngồi trên xe ngựa, từ núi rừng yên tĩnh đến phường thị huyên náo, rồi đến hoàng thành nguy nga trang nghiêm, các nàng biết, trận chiến không có khói lửa thuộc về các nàng đã bắt đầu từ lúc này.
Sau khi cáo biệt ở bên ngoài Trinh Quán Điện, Thái Bình không dám có nhiều thái độ quyến luyến, liền không quay đầu mà mang Xuân Hạ đến Đông Cung.

Đã lâu rồi không nhìn thấy một nhà của tứ ca, về tình về lý, nàng cũng nên đi thăm một lần.
Uyển Nhi nhìn theo Thái Bình đi xa, một lần nữa sửa sang lại áo choàng, đi nhanh vào trong điện, nhất bái với Võ Hậu đang xử lý chính sự, cất cao giọng: "Khởi bẩm Thái Hậu, điện hạ đã hồi cung."
Võ Hậu giương mắt nhìn lướt qua nàng một cái, "Ai gia nghe nói, hôm qua nàng đã phát tiết với Tiết Hoài Nghĩa."
Uyển Nhi bẩm báo đúng sự thật, "Đúng vậy."
Võ Hậu lại cười, "Nàng cũng thật biết chọn người, một khi đã chọn liền chọn kẻ không ai dám mắng." Nghĩ đến hôm qua Tiết Hoài Nghĩa khóc lóc ồn ào chạy tới trước mặt, Võ Hậu chỉ cảm thấy buồn cười.
Thái Bình chính là trân bảo trong lòng nàng, mắng hắn vài câu thì làm sao?
Cuối cùng Tiết Hoài Nghĩa chỉ có được một câu như vậy, nước mắt liền nghẹn lại trong hốc mắt, ủy khuất đến mức một câu cũng không nói nên lời.
"Việc này làm được không tồi, ghi cho ngươi một công trước." Võ Hậu cúi đầu, tiếp tục xem quân báo hôm nay được gửi đến.

Tuy là phản quân căn bản không chịu được một đòn, nhưng sau khi thu thập tông thất Lý Đường, nàng muốn danh chính ngôn thuận đăng cơ, giống như còn thiếu một chút gì.
"Thái Hậu, lúc thần cùng điện hạ ở Tàng Kinh Các đọc kinh thư, phát hiện một chuyện xưa rất có ý tứ." Uyển Nhi nói xong, liền lấy nội dung đại khái của "Đại Vân Kinh" mà tối hôm qua nàng ghi lại theo trí nhớ từ trong ngực ra, cúi đầu đến gần long án, trình ở trước mặt Võ Hậu.
Võ Hậu biết Uyển Nhi từ trước đến nay không phải kẻ nịnh nọt, nàng bỗng nhiên đề cập đến câu chuyện này, chắc chắn có ẩn ý.


Võ Hậu gác bút son xuống, tiếp nhận trương giấy Tuyên Thành từ trong tay Uyển Nhi.
"Tịnh Quang Thiên Nữ?" Võ Hậu lẩm bẩm đọc tên vai chính trong chuyện xưa, chỉ cần nhìn câu đầu tiên, khóe miệng liền giương lên một ý cười hài lòng.
Bùi thị là người hiểu tâm tư của Võ Hậu nhất, Võ Hậu tươi cười như vậy, đủ thấy chuyện xưa này xác thật đã chọc vào trong tim Võ Hậu.
Xá Địch thị cực kỳ tò mò, lặng yên nhìn nội dung trên giấy Tuyên Thành, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, kinh ngạc vội vàng nhìn về phía Uyển Nhi.
Uyển Nhi cười khẽ, đáp lại ánh mắt của Xá Địch thị, ý bảo nàng ấy không cần lo lắng.
Võ Hậu một hơi đọc xong câu chuyện này, hưng phấn hỏi: "Chuyện xưa này được lấy từ bộ kinh văn nào?" Thiên hạ từ xưa chưa bao giờ ghi lại chuyện nữ tử làm đế vương, cho nên Võ Hậu vẫn luôn không tìm được chứng cứ phản bác những ước định bị biến thành quy củ, có chuyện xưa Tịnh Quang Thiên Nữ chuyển thế này, nàng không lo không thuyết phục được những kẻ bảo thủ đó.
Uyển Nhi cười đáp: "Đại Vân Kinh."
Đây là một quyển kinh thư chưa bao giờ nghe qua, Võ Hậu hơi thu lại ý cười, "Ngươi xác định đã thấy cuốn kinh này?"
"Chuyện xưa có, kinh văn khẳng định có." Uyển Nhi nói chắc như đinh đóng cột, "Câu chuyện này xuất hiện trong Bồ Tát Phật Kệ, lúc thần nhìn thấy, liền cầm bút viết lại chuyện xưa.

Kinh thư trong Tàng Kinh Các rất nhiều, hôm qua thần có thử tìm kiếm, chỉ là sức của một mình thần ít ỏi, thật sự không có cách nào tìm được quyển "Đại Vân Kinh" trong biển kinh văn."
Võ Hậu mãn nguyện cười cười, "Một mình Uyển Nhi không thể, nhưng trên dưới chùa Bạch Mã có nhiều tăng nhân như vậy, chỉ cần xác thực có quyển thư này, nhất định có thể tìm được." Nói xong, Võ Hậu nghiêng mặt nhìn về phía Bùi thị, "Bùi thị, đến Minh Đường tuyên Tiết Hoài Nghĩa vào điện yết kiến."
"Vâng." Bùi thị lĩnh mệnh lui ra.
Võ Hậu lại nhìn một lần câu chuyện do Uyển Nhi viết, tảng đá lớn vẫn luôn treo trong lòng cuối cùng có thể rơi xuống.
"Uyển Nhi a Uyển Nhi, ngươi lần này thật sự lập công lớn!"
"Có thể phân ưu cho Thái Hậu, là bổn phận của thần."
Võ Hậu nghe thấy Uyển Nhi nói những lời này, trong lòng vui vẻ, ý vị sâu xa mà nhìn Uyển Nhi, "Nói đi, muốn ai gia thưởng ngươi cái gì?"

"Thần muốn mỗi năm có thể bồi a nương thêm mấy ngày." Uyển Nhi trả lời.
Võ Hậu cất tiếng cười to, "Ai gia cho phép." Nói xong, Võ Hậu nghĩ nghĩ, lại ban một ân thưởng, "Xá Địch thị, soạn chiếu, phong thưởng Trịnh thị là Phái Quốc Phu Nhân, khi đến ngày hội, có thể cùng các mệnh phụ khác vào cung dự tiệc."
Uyển Nhi cao hứng lĩnh mệnh, "Thần khấu tạ Thái Hậu ân thưởng." Vừa nói, nàng quỳ xuống đất dập đầu ba cái.
"Hôm qua lệnh bài đưa cho ngươi, không cần trả lại ai gia, nếu muốn xuất cung thăm mẫu thân, đến xin phép Bùi thị là được, ai gia cho phép ngươi mỗi tháng ra khỏi cung ba ngày, sum họp cùng mẫu thân." Hôm nay Võ Hậu xác thật cao hứng, cho nên cũng rộng lòng ân thưởng.
Uyển Nhi lại bái, "Vâng."
Cùng lúc đó, Thái Bình đã đi đến ngoài điện Nhân Thọ, mới vừa đứng yên, liền thấy một quả cầu mây bay ra từ bên trong cửa điện.
"Điện hạ cẩn thận!" Xuân Hạ vội vàng kéo công chúa qua một bên che chở, quay đầu lại nhìn thật kỹ, chỉ thấy một đứa nhỏ ba tuổi lững chững đi ra.
Ánh mắt Thái Bình phức tạp, người này mặc dù có hóa thành tro, nàng cũng nhận ra được.
"Sở Vương điện hạ, cẩn thận, đi chậm một chút." Một nội thị già râu đã hoa râm đi theo phía sau đứa nhỏ, khom lưng kè kè bên cạnh, sợ hắn ngã bị thương.
Đứa nhỏ đi đường còn chưa đủ vững vàng, lại cực thích đá cầu mây.

Viên khâm bào màu bạc trên người hắn phản quang rạng rỡ dưới ánh mặt trời, chỉ thấy hắn đi đến bên cầu mây, nhấc chân đá cầu mây một cái, cầu mây lại bay vào trong điện.
Lão nội thị nhìn thấy công chúa ở ngoài điện, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ, "Lão nô bái kiến công chúa."
"Miễn lễ." Sắc mặt Thái Bình không tốt, đi đến chỗ đứa nhỏ, bàn tay chạm lên đầu đứa nhỏ, trầm giọng nói: "Tam lang, Long Cơ."
Đứa nhỏ chưa bao giờ gặp Thái Bình, hắn giật mình nhìn Thái Bình, trở tay phất tay Thái Bình đi, hung hăng lại mang theo giọng điệu của trẻ con mà hỏi: "Ngươi là người phương nào? Vì sao biết tên của ta?"
"Ngươi nên gọi ta một tiếng cô cô." Trên mặt Thái Bình cũng không có một chút ý cười, đáy mắt ngược lại dâng tràn một tia căm hận.
Lý Long Cơ chớp chớp mắt, "Thái Bình cô cô?"

Thái Bình không nghĩ tới hắn lại biết nàng, "Ngươi làm sao biết ta là Thái Bình?"
"A gia thường xuyên nhắc tới cô cô." Lý Long Cơ nói xong, liền kéo kéo ống tay áo của Thái Bình, cao hứng nói, "Người luôn nói, cô cô trở về thì tốt rồi!"
Nỗi lòng Thái Bình phức tạp, "Vậy à?" Nói xong, nàng nhìn thoáng qua Xuân Hạ, "Xuân Hạ, chờ ở đây."
"Vâng." Xuân Hạ lĩnh mệnh.
Thái Bình không tiếp tục phản ứng với Lý Long Cơ, phất bàn tay hắn đang nắm ống tay áo của mình, lạnh giọng nói với lão nội thị: "Trông coi Sở Vương cẩn thận, trong cung cũng không phải là nơi đá cầu." Nói xong, Thái Bình liền đi vào trong viện.
"Vâng......" Lão nội thị ở trong cung nhiều năm, đã quá quen với việc nhìn sắc mặt của chủ tử, nhưng khi thấy sắc mặt công chúa u ám phức tạp, làm người khác khó có thể nắm bắt, hắn luôn cảm thấy, cũng không phải chuyện gì tốt.
"Điện hạ, lại đây nào, lão nô bồi người đến đình viện đá cầu mây." Lão nội thị nhanh chóng vẫy tay với Lý Long Cơ, ý bảo hắn nhanh chóng đi theo.
Lý Long Cơ gật đầu đi theo lão nội thị vào trong viện vài bước, ôm cầu mây lên, nghĩ đến mới vừa rồi Thái Bình phất tay hắn một chút, chỉ cảm thấy tay nhỏ còn ẩn ẩn đau.
"Cao Ngọc, có phải cô cô chán ghét ta hay không?" Lý Long Cơ nghiêng đầu hỏi lão nội thị Cao Ngọc.
Cao Ngọc nào dám trả lời là đúng như vậy, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Điện hạ đừng nghĩ nhiều, nhất định là công chúa có chuyện quan trọng muốn trao đổi với bệ hạ, cho nên mới như thế thôi."
"Là vậy sao?" Lý Long Cơ gãi gãi cái gáy, nghiêng mặt nhìn về phía chính điện của phụ thân, bỗng nhiên cười lên, "Ta đi nhìn một cái!"
"Không được! Điện......" Cao Ngọc còn chưa nói xong, Lý Long Cơ đã ôm cầu mây chạy đến chính điện.
Trên mái điện Nhân Thọ, bồ câu trắng đậu đầy, ở trên đó không ngừng kêu lên cô cô.

Mỗi ngày Lý Đán đều cáo ốm nghỉ ở nơi này, ngoại trừ nuôi dưỡng bồ câu, cũng không có thú vui gì khác.

Lúc tiên đế còn trên đời, Võ Hậu xưa nay không thích hắn mê muội mất cả ý chí như vậy, hiện giờ trong mắt trong tim Võ Hậu chỉ còn lại long ỷ, vị nhi tử bù nhìn này càng trầm mê nuôi dưỡng bồ câu, đối với nàng sẽ càng có lợi.
"Tứ ca." Khi Thái Bình bước vào điện, nhìn thấy Lý Đán một mình ôm Cô Cô ngồi bên kỷ án, một bên uống Cam Lộ, một bên lật xem phong cảnh du ký.
Nghe thấy thanh âm của Thái Bình, Lý Đán kinh hỉ giương mắt, đứng dậy cười nói: "Hôm qua nghe nói ngươi đã trở lại, ta đến Đông Thượng Các thăm ngươi, các nàng đều nói ngươi phụng chỉ đi đến chùa Bạch Mã." Nói xong, Lý Đán đặt Cô Cô xuống, tiến lên đỡ lấy hai vai Thái Bình, cảm khái nói, "Bình an trở về là tốt rồi."
Năm năm không gặp, muội muội xác thật đã trưởng thành.

Thái Bình cảm thấy trong lòng chua xót, "Chỉ tiếc là, lần này trở về không gặp được tam ca, bằng không ba huynh muội chúng ta có thể cùng nhau ngồi xuống uống mấy ly."
Lý Đán lắc đầu cười khổ, "Ta lại hâm mộ tam ca, có thể tránh xa ở Phòng Châu, không giống như ta, bị vây chặt trong thành Tử Vi này, sống một ngày bằng một năm." Nói xong, Lý Đán cảnh giác liếc mắt ra ngoài cửa điện, trầm giọng hỏi: "Năm năm qua, ngươi ở bên ngoài hết thảy vẫn tốt chứ?"
Thái Bình nghe ra Lý Đán bóng gió, lôi kéo Lý Đán ngồi trở lại bên kỷ án, cười nói: "Ta có cái danh Trấn Quốc Công Chúa này, tuy là được phong lúc tam ca tại vị, nhưng nếu không được mẫu hậu gật đầu, chiếu lệnh đó nhất định không thể ra khỏi Loan Đài.

Tứ ca cảm thấy, ta ở bên ngoài tốt hay là không tốt?"
Đáy mắt Lý Đán hiện lên một tia tuyệt vọng, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hoá thành một tiếng thở dài.
"Tồn tại đã là may mắn rồi." Thái Bình vỗ vỗ mu bàn tay Lý Đán, cười hỏi: "Tứ ca, ngươi nói có phải hay không?"
Lý Đán tự giễu cười, "Ngươi hay ta đều là quân cờ của mẫu hậu, xác thật tồn tại đã là chuyện may mắn." Những chuyện trên triều đình, hắn ít nhiều có nghe thấy, vốn dĩ còn mong đợi hoàng thân bên ngoài tạo phản có thể cho Võ Hậu một đòn trí mạng, để hắn có thể chân chính ngồi ổn trên long ỷ, hiện giờ nghĩ đến, chẳng qua là hắn mơ mộng hão huyền mà thôi.
Mẫu thân của hắn chưa bao giờ là nữ nhân tầm thường, năm đó Từ Kính Nghiệp không thành công, hiện giờ Vương thúc Lý Trinh khởi binh tất nhiên cũng không có phần thắng.
Thái Bình không tiếp lời Lý Đán, chỉ cười khẽ thay đổi đề tài, "Bồ câu ở chỗ tứ ca càng nuôi càng nhiều, ngày nào đó tặng ta mấy con được không?"
Lý Đán khẽ cười, "Nếu ngươi thích, hôm nay liền bắt hai con đi."
"Ta bắt cho cô cô." Lý Long Cơ ngoài cửa nghe được liền lên tiếng, cười hì hì ló ra một cái đầu nhỏ.
Thái Bình cười như không cười, "Không cần, bổn cung coi trọng con nào, bổn cung tự mình bắt."
Lý Đán nghe ra Thái Bình không vui, nghiêm mặt nói: "Cao Ngọc, mang tam lang xuống, không quy củ!"
Lý Long Cơ méo miệng, hậm hực bị Cao Ngọc kéo lui xuống.
"Đứa nhỏ tam lang này, từ trước đến nay rất nghịch ngợm."
"Tứ ca quản hắn nhiều hơn, miễn cho sau này gây hoạ."
Thái Bình không mặn không nhạt mà nhắc nhở Lý Đán, "Mẫu hậu ghét nhất hài tử không nghe lời." Chờ hắn lớn chút nữa, nếu có nhược điểm gì rơi vào trong tay nàng, nàng nhất định sẽ không nhớ đến tình cảm cốt nhục.
Đời trước nàng nhìn sai một lần, tin lầm hắn, đời này nàng tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ, chắc chắn tiên hạ thủ vi cường, ngay lúc hắn chưa đủ lông đủ cánh, sẽ thu thập hắn trước..


Bình luận

Truyện đang đọc