CẤM NÓI


Lâm Tranh sẽ mừng sinh nhật mười tám tuổi vào ngày 13 tháng 6.

Là đứa con trai duy nhất của nhà họ Lâm, cậu không thể khiêm tốn tổ chức tiệc mừng nhỏ.
Ông cụ Lâm đang nằm viện nên Lâm Tư Nhu và Phong Duật Minh sẽ là người chuẩn bị buổi lễ trưởng thành.

Tuần này Lâm Tư Nhu định bảo tài xế đi đón Lâm Tranh về nhà mỗi ngày để giới thiệu những nhân vật có qua lại buôn bán với nhà họ Lâm cho cậu làm quen, tránh tình trạng lờ mờ lóng ngóng hôm sinh nhật.

Hồi bé Lâm Tranh luôn bị xem là một đứa nhỏ mỗi lần ra ngoài gặp khách nhưng một khi đã lớn lên thì cậu buộc phải nhảy vào vòng xoáy xã giao.
Nghe Lâm Tư Nhu nói vậy, Phong Duật Minh bảo: “Không cần, nếu đã là sinh nhật thì cứ để cậu ấy thoải mái chơi một bữa, những chuyện khác không cần cậu ấy phải quan tâm.”
Lâm Tư Nhu: “Nhưng hôm đó có rất nhiều người tới, lễ phĩa không đủ thì người mất mặt chính là nhà họ Lâm chúng ta.”
Hiếm khi Phong Duật Minh cười: “Có mất mặt hay không là do Lâm Tranh quyết định, người ngoài nào dám nói gì.”
Nếu Phong Duật Minh đã nói vậy thì bà sẽ giao tất cả cho anh xử lý.
Lâm Tư Nhu duyệt lại danh sách khách quý thư ký đưa tới, bà và Phong Duật Minh chỉ chia nhau phụ trách phát một ít thiệp mời, còn lại thì giao cho thư ký.
Xem xong, bà đưa cho Phong Duật Minh.

Anh xem hết từ trên xuống dưới đoạn ngẩng đầu hỏi thư ký Lý Dược: “Bạn bè của Lâm Tranh đâu?”
Lý Dược: “Chúng tôi đã chuẩn bị một khu riêng dành cho bạn Lâm Tranh, đến lúc đó cậu ấy mời bao nhiêu người cũng đủ chỗ.”
Phong Duật Minh khẽ đưa tay: “Vậy thì cậu đi in thêm thiệp đi, thiết kế vui tươi chút, để trống họ tên rồi đưa cho Lâm Tranh tự điền.”
Lâm Tư Nhu mỉm cười, bạn học Lâm Tranh còn nhỏ nên sẽ không quan tâm quá nhiều, bà định để cậu tự nói với họ luôn nhưng ai ngờ Phong Duật Minh lại cẩn thận như thế.
Lão đại Triệu Hàm cùng phòng ký túc với Lâm Tranh cực khổ theo đuổi một đàn chị, cuối cùng đã thành công nắm được tay người ta vào tuần trước.

Đang có chuyện vui nên Triệu Hàm định dẫn chị dâu đến ra mắt anh em trong ký túc xá, thế là tối đó mọi người được mời đi bar uống rượu.
Mới đầu Lâm Tranh hơi do dự.

Đúng là nội rất thương nhưng ông vẫn dạy dỗ cậu hết sức nghiêm khắc, từ nhỏ tới lớn Lâm Tranh chưa từng bước vào quán bar.
Nghe bảo cậu chưa đi bar lần nào, Triệu Hàm vỗ vào thang giường bảo: “Chưa đi thì phải đi cho biết!”
Bạch Hi: “Nhà Lâm Tranh nghiêm lắm, có nhiều thứ ông nội không cho cậu ấy làm.”
Triệu Hàm vò đầu: “Làm ơn đi cậu hai, cậu sắp tròn mười tám rồi mà? Mười tám là lớn rồi đó anh ơi!”
Lâm Tranh nghĩ thấy cũng đúng, cậu sắp trưởng thành rồi nên đi bar là chuyện bình thường thôi.
Lão nhị Trương Xuân Dương cần mẫn chăm chỉ học tập vất vả, sáng sớm đã đến lớp giữ chỗ cho ba người.

Lâm Tranh và Bạch Hi đến trễ, hai người chạy tới đưa cho Trương Xuân Dương chai sữa chua, cậu ta đẩy sách giáo khoa sang chỉ cho hai người xem ví dụ thầy đang giảng.
Đến tiết cuối, Lâm Tranh cứ ngồi đó nhích tới nhích lui, hồn phách thì đã lạc đi đâu mất.

Bạch Hi buồn cười hỏi: “Sao cậu căng thẳng vậy?”
Lâm Tranh thầm nghĩ trên đời này chẳng có cậu ấm nào chỉ có tiếng mà không có miếng như cậu.


Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được hưởng đặc quyền trong thi cử, cậu ấm nhà người ta học cấp hai xong thì được đưa sang nước quán, nào là quán bar nào là siêu xe chơi phát ngán.

Còn cậu thì sao? Sống ở đây mười tám năm nhưng chưa một lần đặt chân đến khu phố xa hoa trụy lạc kia.
Thầy vừa cho tan học Lâm Tranh lập tức đứng dậy nhét hết sách vở của bốn người vào chiếc túi to đùng của mình rồi vẫy bạn học ngồi sau: “Bạn này, phiền cậu mang sách vở của bọn tôi về ký túc xá giùm nha, cảm ơn.

Mai tôi mời cậu ăn cơm! Bye bye~”
Triệu Hàm níu áo cậu lại: “Chạy chậm thôi, chờ chị dâu cậu nữa.”
Ba bạn nhỏ lập tức dạt ra đứng sau lưng Triệu Hàm chờ chị dâu xuất hiện trước tòa nhà.
Một nữ sinh cao gầy bước ra, Triệu Hàm lập tức chạy tới nói to: “Mạn Mạn, đây là anh em trong ký túc xá bọn anh.”
Ba cậu chàng ngoan ngoãn cúi đầu: “Chào chị dâu——”
Phương Mạn che miệng cười: “Sao giống xã hội đen quá vậy?”
Triệu Hàm vỗ vai Lâm Tranh để cậu đứng thẳng dậy: “Anh đâu có dạy, bọn họ tự làm loạn đó.”
Thấy Lâm Tranh, Phương Mạn vui vẻ nói: “Cậu là Lâm Tranh phải không? Tôi có xem vở kịch cậu diễn.”
Gần đây Lâm Tranh dần quen với việc các bạn nữ thường xuyên vọt tới chỗ cậu khen tới khen lui nên đã luyện được vẻ mặt lịch sự khiêm tốn để đáp lại, cậu nói: “Đám bọn em thích nên diễn vậy thôi, không có kỹ thuật diễn xuất gì đâu…”
Phương Mạn tiếp lời: “Đúng thật, diễn đơ lắm.

Có mấy đoạn tôi thấy hơi gượng.”
Lâm Tranh: “……”
Bạch Hi nhịn cười, đứng nhìn bao ngày cuối cùng cũng thấy được một người nói lời thật lòng, hả lòng hả dạ.
Năm người ra cổng trường đón xe.

Đang giờ cao điểm mọi người tan làm, phần lớn taxi tụ tập gần các văn phòng nên ngoài cổng trường chẳng thấy chiếc nào.
Triệu Hàm ôm vai Phương Mạn quay đầu khinh bỉ Lâm Tranh: “Cậu đó, hôm khai giảng có hai quản gia đưa cậu tới nên tôi cứ tưởng mình được ôm đùi thiếu gia, ai dè đi ra đi vào chẳng có nổi chiếc xe, ngược lại ngày nào cũng theo chân bọn tôi đi ăn quán ven đường.

Bộ cậu bị người nhà từ mặt rồi hả?”
Lâm Tranh lập tức giả vờ đáng thương: “Đúng đó, tài sản bị người ta cướp đi hết rồi, trong tay tớ chẳng có gì cả.”
Triệu Hàm cười ha hả, tóc bay tán loạn: “Cút.”
Mọi người đợi gần hai tiếng mới có xe nên khi họ đến nơi thì trời đã đen kịt.
Trước khi bước vào Triệu Hàn dặn ba cậu em sau lưng: “Thế này, muốn chơi cái gì thì hỏi tớ, tớ dẫn các cậu đến mở mang tầm mắt nhưng không được làm loạn đấy.”
Lâm Tranh cười tủm tỉm: “Yên tâm!”
Xong việc, Lý Dược chuẩn bị tan làm bèn gọi cho Phong Duật Minh hỏi xem anh còn công việc nào cần giao không.
Phong Duật Minh: “Thiệp mời gửi bạn bè Lâm Tranh in xong chưa?”
Lý Dược: “Xong hết rồi ạ.”
Phong Duật Minh nhìn máy tính, anh phải xem thêm vài hợp đồng nữa nên có lẽ tối nay sẽ ngủ lại văn phòng: “Tôi nhớ nhà cậu ngay gần đây, hay là cậu đưa thiệp cho Lâm Tranh đi mai đỡ phải phiền lão Tiền phải phí công đi thêm một chuyến.”
Lý Dược: “Được.”

Lý Dược đến trường đại học gọi điện thoại cho Lâm Tranh.
Lúc này Lâm Tranh đang ngồi trong bar xem pha chế rượu, cách họ không xa chính là phòng nhảy, âm thanh đinh tai nhức óc khiến cậu vừa nhìn thấy tiếng chuông điện thoại lập tức chọn tắt máy.

Sau đó gửi một tin nhắn: Chuyện gì vậy?
Lý Dược: Phong tổng bảo tôi đưa thiệp mời tới cho cậu, thứ bảy là lễ trưởng thành, cậu có thể viết thiệp gửi cho bạn học.
Bọn họ vừa vào nên chắc là vẫn muốn chơi.

Lâm Tranh trả lời: Bây giờ tôi đang bận, mai đưa sau đi.
Lý Dược: Cậu không cần phải ra, tôi đưa cho phòng ký túc xá.
Lâm Tranh: Ký túc xá bọn tôi ra ngoài ăn liên hoan tập thể tới khuya mới về.
Lý Dược gọi điện báo tình hình cho Phong Duật Minh, anh định sáng mai sẽ đưa thiệp cho Lâm Tranh.
Sau khi Lâm Tranh lên đại học, hiếm khi Phong Duật Minh hỏi đến tình hình của cậu trong trường, anh đến nhà họ Lâm nhiều năm rồi nên biết ông cụ dạy dỗ Lâm Tranh rất nghiêm.

Tuy Lâm Tranh còn nhỏ nhưng tính tình ngay thẳng, để cậu trong trường chẳng cần phải lo cậu làm ra chuyện gì khác người.
Nhưng nghe Lý Dược nói Lâm Tranh không có trong trường, dù Phong Duật Minh biết rõ nhân phẩm Lâm Tranh nhưng vẫn lo lắng.

Phong Duật Minh: “Sinh viên bọn họ liên hoan thì chắc sẽ đi gần trường thôi.

Cổng sau của trường có một khu thương mại, chắc Lâm Tranh đang ở đó.”
Lý Dược lại lái xe vòng qua khu thương mại đoạn gửi tin nhắn cho Lâm Tranh: Các cậu đang ở nhà hàng nào? Tôi đang ở khu thương mại.
Lâm Tranh nhìn tin nhắn suýt thì ngộp thở chóng mặt, sao lúc trước cậu không biết anh thư ký này cố chấp vậy nhỉ.
Lâm Tranh: Bọn em không có ở khu thương mại, anh về đi.

Mai hẵng mang đến.
Lý Dược hết cách đành phải báo cáo với Phong Duật Minh.
Phong Duật Minh đóng máy tính kẹp điện thoại vào vai trả lời, tay kia cầm chìa khóa và áo khoác rời khỏi văn phòng.
Phong Duật Minh: “Được, tôi biết rồi cậu về trước đi.”
Lâm Tranh thấy cuối cùng Lý Dược không còn gửi tin nhắn nữa mới thở phào khoác vai Bạch Hi bước tới sàn nhảy.

Triệu Hàm đang nhảy với Phương Mạn, Bạch Hi hỏi cậu: “Cậu biết nhảy không?”
Lâm Tranh: “Biết, mà tàm tạm thôi.

Lúc học không tập trung mấy.”
Kiếp này Trương Xuân Dương chưa từng đến nơi nào ồn ào bát nháo thế này, cảm thấy hơi khó chịu nên chỉ ngồi ngoài quầy xem pha chế rượu.

Lâm Tranh để điện thoại trên quầy bar, Trương Xuân Dương thấy màn hình sáng lên bèn chụp vai cậu: “Điện thoại reo kìa.”
Lâm Tranh cầm lên nhìn, tim bỗng chốc đập thình thịch.

Phong Duật Minh hiếm khi gọi cho cậu, lần nào gọi tới cũng nói chuyện quan trọng.

Có điều bây giờ Lâm Tranh không dám cho Phong Duật Minh nghe được thứ âm nhạc loạn lạc này nhưng cậu lại sợ Phong Duật Minh có chuyện quan trọng cần nói nên chạy vội vào nhà vệ sinh, tìm được căn phòng trong cùng chui vào rồi mới nhận điện thoại.
Phong Duật Minh đi thẳng vào vấn đề: “Cậu đang ở đâu?”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng kia, Lâm Tranh suýt buột miệng đáp “ở quán bar” nhưng cậu đã nhanh tay che miệng, sau đó mới đáp: “Ở trung tâm thành phố.

Ăn lẩu với bạn học.”
Phong Duật Minh: “Nói thật.”
Lâm Tranh: “……”
Cậu nói dối dễ biết lắm hả?
Phong Duật Minh rất kiên nhẫn chờ Lâm Tranh trả lời.

Lâm Tranh trợn trắng mắt nhìn trần nhà cố nghĩ ra cái gì đó để lừa dối thì gian bên cạnh chợt “rầm”, sau đó là tiếng rên rỉ của đàn ông.
Lâm Tranh còn chưa kịp phản ứng thì Phong Duật Minh đã nghe rất rõ ràng.

tay anh siết chặt tay lái, giọng to hơn: “Lâm Tranh, rột cuộc cậu đang ở đâu?!”
Lâm Tranh bị rống lập tức khai thật: “Cháu đang ở phố Tây Nhị.”
Phong Duật Minh tắt điện thoại.
Lâm Tranh lo lắng phập phồng trở lại quầy bar, Triệu Hàm và Phương Mạn đã trở lại gọi mọi người vào khoang ghế nhỏ chơi trò chơi.
Phong Duật Minh đến phố Tây Nhị tìm chỗ trống đỗ xe rồi tìm đến một quán bar theo trực giác, anh đi thẳng đến chỗ đám người đang ngồi ở khoang ghế sô pha vừa xem được sàn nhảy vừa ngó được các gian ghế.
Triệu Hàm đang lắc xúc xác thì trước mặt bỗng xuất hiện một người đàn ông cao lớn với sắc mặt tối tăm và đám mây u ám lượn lờ trên đầu.
Bạch Hi đẩy đẩy Lâm Tranh vẫn đang ngó nghiên.
Lâm Tranh trợn mắt: “Phong Duật Minh?”
Phong Duật Minh chỉ phun được bốn chữ: “Theo tôi ra ngoài.” Rồi xoay người bỏ đi.
Lâm Tranh đứng dậy cúi đầu định ra ngoài thì Triệu Hàm túm lấy tay cậu: “Đó là ai vậy?”
Bạch Hi: “Chú Lâm Tranh.”
Lâm Tranh theo Phong Duật Minh ra phía sau quán bar rồi lại đi thẳng đến chỗ cho Phong Duật Minh.

Anh mở cửa xe đưa mắt bảo cậu leo lên.
Lâm Tranh: “Cháu không về nhà đâu, mai còn phải đi học.”
Phong Duật Minh đóng cửa xe đưa tay lên nhìn đồng hồ, quay sang Lâm Tranh: “Cậu biết mình còn phải đi học hả? Bây giờ là mấy giờ rồi cậu biết không?”
Lâm Tranh cúi đầu, ánh mắt lượn lượn trên mặt đất.
Phong Duật Minh nén giận dùng giọng điệu bình thường nói: “Sao lại tới đây?”
Lâm Tranh: “Bạn học tụ tập.”
Tiếng rên rỉ trong điện thoại lúc nãy nghẹn ngang cổ họng Phong Duật Minh nhưng Lâm Tranh còn nhỏ nên anh không thể nói thẳng ra mà đành phải nhắc tới ông cụ: “Cậu quên rằng chú Lâm không cho cậu tới quán bar rồi hả?”
Từ khi ông nội gặp chuyện không may Lâm Tranh mới biết trên đời này không có ai xoay quanh cậu suốt đời, mới đầu cậu rất khó chịu nhưng sau đó cậu đã học được cách chấp nhận sự thật.

Con người mà, sẽ có một ngày phải trưởng thành, bây giờ cậu đã qua cái tuổi chuyện gì cũng ỷ lại vào người khác.


Còn Phong Duật Minh, trước kia anh chưa từng hỏi đến chuyện gì của Lâm Tranh, hai người sống dưới cùng một mái nhà bao lâu nay nhưng chẳng khác gì người dưng.

Có điều sau khi ông nội nằm viện thái độ của anh với Lâm Tranh đã thay đổi, tuy không nhiều nhưng chẳng còn tình trạng ngó lơ không hỏi han gì.

Lâm Tranh không hiểu mình nghĩ gì, cậu là người biết tốt xấu, biết Phong Duật Minh muốn tốt cho mình nhưng cậu rất mất kiên nhẫn mỗi lần Phong Duật Minh lấy danh nghĩa ông nội ra dạy dỗ mình, như thể anh chẳng muốn làm ấy.

Cậu bĩu môi: “Ông nội nói trẻ vị thành niên không được tới nhưng cháu sắp mười tám rồi.”
Phong Duật Minh: “Một ngày chưa tròn mười tám thì cậu vẫn là trẻ vị thành niên.”
Tâm lý phản nghịch của Lâm Tranh bị kích thích, ngẩng đầu nói: “Không cần chú phải quan tâm.”
Đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cậu, Lâm Tranh bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm cảm thấy hơi lúng túng, cậu xoay người định bỏ đi.
Phong Duật Minh tóm lấy tay cậu: “Tôi chở cậu về trường.”
Lâm Tranh nhăn mặt: “Bạn học của cháu vẫn còn trong đó.”
Phong Duật Minh: “Hôm nay tôi lái xe công ty, chở thêm vài người cũng chả sao.”
Lâm Tranh tức giận nói: “Phong Duật Minh, cháu đã nói chú đừng xen vào chuyện của cháu.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ
2.

Bình Phàm Hay Đậm Sâu
3.

Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng
4.

Hôi Phi Yên Diệt
=====================================
Phong Duật Minh vẫn giữ cái vẻ bình thản đó: “Khi nào cậu tự lập rồi hẵng nói những lời đó.”
Lâm Tranh: “…..”
Tuy trước kia Lâm Tranh và Phong Duật Minh rất ít khi tiếp xúc với nhau nhưng mắt cậu còn sáng, bây giờ chỉ cần liếc cái là nhận ra sự cách biệt về thể hình của hai người, cậu mà ra tay chỉ có chuốc lấy khổ.

Lâm Tranh tức giận ngồi vào xe gửi tin nhắn cho mọi người trong ký túc bảo mình về trường trước.
Phong Duật Minh khởi động xe lái về phía trường đại học.
Cả đường hai người chẳng nói, đến lúc sắp tới nơi thì Phong Duật Minh lại lên tiếng: “Sau này đừng tới phố Tây Nhị nữa.”
Lâm Tranh làm lơ tháo đai an toàn định xuống xe.
Phong Duật Minh: “Nếu cậu không nghe lời tôi sẽ cho người đi theo cậu cả ngày.”
Lâm Tranh căm tức nhìn anh nhưng đầu gỗ Phong Duật Minh chẳng có cảm xúc gì, cậu muốn nổi giận cũng không được nên đành phải đóng cửa xe vào trường.
— Hết chương 6 —.


Bình luận

Truyện đang đọc