CẬN VỆ CỦA NGƯỜI ĐẸP

Đêm qua trời tối, người phụ nữ kia hoàn toàn không nhận ra Triệu Dương, còn lúc này cô ta sợ tới mức không dám nhìn kỹ.

Đầu óc Triệu Dương phản ứng cực nhanh, lập tức hiểu ra chuyện xấu xa trước mặt, liền đổi giọng: “Đồ đàn bà đê tiện, từ lâu anh Hàn đã nghi ngờ cô đang lén lút sau lưng, không ngờ lại bị hai người chúng tôi bắt được tại trận, giờ cô đừng giải thích gì nhiều, đi thôi, đi đến giải thích trước mặt giám đốc Hàn!"

Từ Tam cũng là người khôn ngoan, vội vàng phụ họa theo: “Đúng, đúng vậy, giám đốc Hàn đối xử với cô không tệ mà cô lại dám cắm sừng anh ấy sao?"

Triệu Dương thúc giục: "Đừng nói nhảm với bọn họ, ghi lại chứng cứ đi, lát nữa đến tìm giám đốc Hàn lĩnh thưởng!"

Từ Tam lấy điện thoại ra chụp ảnh lia lịa.

Người phụ nữ hét lên chói tai, vừa xấu hổ vừa giận dữ, vội vàng cầu xin thương xót: "Hai vị đại ca, không phải hai anh cần tiền sao? Tôi sẽ cho hai anh!"

Triệu Dương cười nhạt: “Cô có thể cho chúng tôi bao nhiêu? Tiền của cô không phải đều do giám đốc Hàn chu cấp sao?"

Người phụ nữ không thể quan tâm nhiều như vậy, cô ta hiểu rất rõ thủ đoạn của Hàn Phong, một khi chuyện này bị vạch trần thì đừng nói đến tiền mà ngay cả mạng sống cô ta cũng không giữ được.

Cô ta vội vàng nói: "Tôi... tôi biết két sắt của Hàn Phong ở đâu, bên trong đều là tiền anh ta cất giấu sau lưng vợ!"

Triệu Dương giả bộ do dự.

Người phụ nữ cho rằng mình đã nắm bắt được cơ hội, vội kéo tay Triệu Dương bước lên tầng: “Đại ca, anh đi với tôi, tôi sẽ cho anh xem!"

Triệu Dương hơi bối rối.

Mặc dù đức hạnh của người phụ nữ trước mặt bỉ ổi đáng khinh, nhưng cô ta thật sự rất xinh đẹp, nếu không, Hàn Phong cũng sẽ không vì cô ta mà trở mặt với Vương Như Nguyệt.

Hơn nữa, người phụ nữ này có vóc dáng cực đẹp, khi bước đi, cô ta giống như một con mèo nhỏ, uốn éo lắc lư, chiếc váy ngủ chỉ khoác hờ hững trên người, không che được gì cả.

Triệu Dương định thần lại, sau đó miễn cưỡng nhìn đi chỗ khác.

Ở dưới tầng, Từ Tam vẫn đang khống chế hai gã đàn ông kia.

Người phụ nữ đã dẫn Triệu Dương vào phòng ngủ.

Cô ta đưa tay ấn nhẹ vào chỗ nào đó ở trong tủ, liền thấy một cánh tủ bị lật ra, lộ rõ chiếc két sắt giấu phía sau.

Triệu Dương hơi kinh ngạc, Hàn Phong này thật sự rất thận trọng, nếu không có người phụ nữ này dẫn đường thì cho dù anh có suy nghĩ nát óc cũng không ngờ được két sắt lại được cất giấu ở đây.

Hơn nữa, nhìn vào một loạt thiết bị bảo vệ trên két sắt, cũng như nhiều tầng mật khẩu kỹ thuật số và khóa vân tay, dù có tìm thấy thì anh cũng không thể mở được!

Người phụ nữ vẫn không quên mặc cả: “Đại ca, đây là két sắt của Hàn Phong, chỉ cần anh giúp tôi che giấu chuyện này thì số tiền trong này chúng ta sẽ chia đôi, được chứ?"

Đang nói chuyện, đột nhiên cô ta quay đầu lại, thấy Triệu Dương đang ngẩn người nhìn cô ta.

Cô ta kinh ngạc nhìn xuống, chỉ thấy chiếc váy ngủ của cô ta đã hất tung lên, để lộ cơ thể xinh đẹp quyến rũ.

Cô ta cũng không hề che giấu, tỏ vẻ đáng thương nói: "Đại ca, chỉ cần anh giúp đỡ em, có điều kiện gì anh cứ việc nói ra, em đều sẽ đồng ý, anh xem vậy có được không?"

Triệu Dương không phải kẻ ngốc, sao có thể không hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô ta?

Tuy nhiên, anh không có hứng thú với loại phụ nữ lăng nhăng này, càng huống hồ anh không thích nhặt đồ hư hỏng của người khác.

Anh thay đổi sắc mặt nói: "Cô bớt giở trò với tôi đi, nếu tôi thật sự lên giường với cô thì chuyện này khó nói rõ được rồi!"

Thấy Triệu Dương không có hứng thú với mình, người phụ nữ không khỏi thất vọng, cô ta nói: "Vậy thì thế này đi, số tiền trong này sẽ chia bảy và ba, anh bảy phần tôi ba phần! Két sắt này rất cao cấp, được kết nối với hệ thống báo động của khu dân cư, chỉ cần nhập sai mật khẩu sẽ lập tức báo cảnh sát, đến lúc đó đều không có lợi cho chúng ta!"

Triệu Dương dò xét: "Cô biết mật khẩu không?"

Người phụ nữ đắc ý nói: “Hàn Phong đề phòng tôi ở khắp nơi, đương nhiên anh ta sẽ không nói cho tôi biết những thứ này, nhưng hôm đó tôi đã chuốc say anh ta nên mới hỏi được, không chỉ hỏi mật khẩu, tôi còn in ra bản sao dấu vân tay của anh ta!"

Triệu Dương cười khẩy, tên khốn Hàn Phong này tự tạo nghiệp, xem ra cho dù hôm nay không xảy ra chuyện này thì cô ta cũng đang định lấy hết tiền của hắn để bỏ trốn.

Hắn vừa phụ bạc Vương Như Nguyệt thì đã bị cô tình nhân nảy sinh ý định cướp tài sản và chạy trốn, đúng là nghiệp quật!

Triệu Dương không có hứng thú với tiền bạc, thứ anh quan tâm là sổ sách, nhưng không thể lộ ra sơ hở, nên chỉ có thể nói: "Được rồi, cứ làm theo lời cô nói, nhưng tôi phải lấy trước!"

Người phụ nữ suy nghĩ một lúc rồi thận trọng gật đầu.

Thật ra cô ta cũng lo sợ sau khi Triệu Dương nhìn thấy những thứ trong két sắt sẽ lật lọng, nhưng không còn cách nào khác, nếu cô ta không đồng ý thì sẽ mất tất cả.

Bây giờ cô ta chỉ mong rằng đối phương có thể để lại cho mình chút gì đó!

Người phụ nữ nhập mật khẩu, lấy bản dấu vân tay sao chép để mở khóa, sau đó nghe một âm thanh khá dễ chịu và chiếc két sắt từ từ mở ra.

Mặc dù Triệu Dương đã sớm chuẩn bị, nhưng nhịp tim anh cũng bị chậm lại một lúc, trong két sắt đầy ắp tiền, hơn nữa toàn là tiền giấy mới cóng, cũng không ít ngoại tệ và vàng.

Tính sơ sơ, ít nhất cũng phải mười triệu tệ!

Với tiền lương của Hàn Phong, cả đời cũng không tiết kiệm được nhiều tiền như vậy, không cần nói cũng biết đây đều là những khoản tiền bất chính.

Nếu đã là tiền bất chính thì Triệu Dương cũng không khách sáo nữa, anh cầm một chiếc túi đựng tiền và vàng.

Đương nhiên, thứ đồ khiến anh mong chờ hơn cả là một vài cuốn sổ sách nằm sâu trong két sắt.

Khi Triệu Dương cầm lấy những cuốn sổ sách đó, người phụ nữ nghi ngờ hỏi: "Đại ca, anh lấy những thứ đó làm gì vậy? Nó cũng không đáng tiền mà!"

Triệu Dương giải thích: “Nếu giám đốc Hàn biết chuyện hôm nay thì không thể đảm bảo anh ta sẽ không tới làm phiền tôi. Nếu không nắm trong tay thứ gì đó thì khi anh ta tìm tới cửa tôi biết làm thế nào?"

Người phụ nữ ngẫm nghĩ rồi không hỏi gì thêm.

Không lâu sau, hai người lại xuống tầng một.

Người phụ nữ thay bộ quần áo bình thường, trên tay còn có hai chiếc túi da lớn.

"Vậy chúng ta tạm biệt ở đây, chúc các anh may mắn!"

Cô ta đâu dám ở lại lâu hơn, trước khi Hàn Phong phát hiện, đương nhiên cô ta phải chạy càng xa càng tốt!

...

Quay lại xe.

Từ Tam tò mò hỏi: "Anh Dương, thế nào rồi?"

“Lái xe rời khỏi đây trước đã”, Triệu Dương bình tĩnh nói.

Đi được nửa đường, Từ Tam dừng xe ở ven đường, nhìn thấy trong túi có tiền mặt thì sững sờ.

“Ối trời, sao nhiều tiền vậy?”, đây là lần đầu tiên trong đời cậu ta nhìn thấy nhiều tiền như vậy!

Triệu Dương châm một điếu thuốc: “Đều là tiền mà Hàn Phong tham ô, một ít đã bị cô tình nhân lấy đi, đây là số còn dư!"

Từ Tam im lặng hồi lâu mới chật vật quay đầu lại: “Anh Dương, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"

Triệu Dương không trả lời, tiền mặt trong túi ít nhất cũng phải vài triệu tệ.

Hơn nữa, vừa nãy hai người hành động cẩn thận, không một ai phát hiện, nếu trường hợp xấu nhất thì cũng có thể đổ hết mọi tội lỗi lên người cô tình nhân, dù là ai cũng không thể điều tra ra được.

Từ Tam có thể kìm chế được lòng tham, điều này khiến anh coi trọng cậu ta hơn.

Triệu Dương suy nghĩ một chút, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta nói: "Tam Nhi, người quân tử không cần những đồng tiền bất chính, nếu cậu tin tưởng tôi thì chũng ta sẽ trả lại toàn bộ số tiền này!"

Từ Tam khẽ cười: “Anh Dương, anh không cần nói nữa, đời này Từ Tam em không có tiền đồ gì lớn, tất cả đều nghe theo anh!"

Triệu Dương vỗ vai cậu ta và nói: “Được lắm, tôi đảm bảo với cậu, sau này chúng ta sẽ kiếm được nhiều hơn thế này!"

Triệu Dương vừa nói vừa móc ra hai cọc tiền, mỗi cọc khoảng hai mươi nghìn tệ.

Từ Tam cầm một trong hai cọc tiền, ngạc nhiên hỏi: "Anh Dương, anh làm...”

Triệu Dương trả lời: “Hai người chúng ta đã giúp công ty thu hồi số tiền tham ô lớn như vậy thì lấy ra khoản tiền hoa hồng này cũng không phải là quá đáng!"

Từ Tam bật cười sảng khoái!

Bình luận

Truyện đang đọc