CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Người kia đặt điện thoại xuống, mặt liền trầm xuống. Y ngẫm nghĩ một chút, cầm microphone lên, gọi điện thoại choTrương Văn Diệu, nói:

- Trương Văn Diệu, anh muốn chết tôi không ngăn cản anh, đồng xuất cái sọt lớn như vậy. Tổ chuyên án đi điều tra, anh còn dám càn quấy. Tôi cảnh cáo anh, lập tức ngừng tất cả hành động ngu ngốc cho tôi. Cho dù bọn họ tra được cái gì, tôi cũng sẽ tìm cách bảo vệ anh. Nếu như làm lớn chuyện, cũng đừng trách tôi không khách khí với anh!

Trương Văn Diệu dạ một tiếng, hỏi:

- Nhạc Nhật Tân gây áp lực cho ông à?

Vị kia kinh ngạc nói:

- Nhạc Nhật Tân? Việc này có quan hệ gì với Nhạc Nhật Tân?

Trương Văn Diệu cau mày nói:

- Không phải Nhạc Nhật Tân ư? Chẳng lẽ còn có người khác?

Vị kia nói:

- Anh đừng quản còn có ai, tóm lại lai lịch rất lớn, không phải anh có thể đụng tới đâu. Tôi mặc kệ chân tướng sự việc rốt cuộc là ai sai, anh hãy mau xử lý ổn thỏa sự việc cho tôi. Chớ có làm loạn nữa, nếu không ai cũng không thể cứu được anh đâu!

Nói xong vị kia liền cúp điện thoại. Trương Văn Diệu thần sắc có chút âm trầm, gã ngẫm nghĩ một chút, đặt điện thoại xuống. Một lát sau gã mới lại cầm điện thoại lên, nói với thư ký:

- Giúp tôi tiếp Bí thư Thành ủy...

Đỗ Long và Nhạc Băng Phong ở trong phòng bệnh hưởng thụ thời giờ hai người khó mới có được, đồng thời bọn họ cũng rất tò mò lão Từ rốt cuộc sẽ xả giận cho Đỗ Long như thế nào?

Đỗ Long hoàn toàn không nghĩ tới là, một người quen cũ đột nhiên xuất hiện trước mặt Đỗ Long.

- Đỗ Long, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này, trong tình hình này...

Phùng Vi Ngũ từng là cảnh phụ đồn công an Lệ Viên xuất hiện. Phùng Vi Ngũ cảm thán nói, còn đặt một giỏ hoa quả lên đầu giường, nhìn lại Nhạc Băng Phong, nói:

- Vị này chính là chị dâu ư? Chị dâu thật xinh đẹp, cùng Đỗ Long quả thực là một đôi trời sinh...

Phùng Vi Ngũ đeo kính mắt, có vẻ khá nho nhã, cũng chín chắn hơn. Nghe một chuỗi câu chín chắn bỗng xuất hiện liên tiếp trong miệng cậu ta..., Đỗ Long chỉ biết tiểu tử này ở thành phố Song Môn lăn lộn cũng không tồi.

Nhạc Băng Phong bị Phùng Vi Ngũ nói khiến mặt ửng đỏ, vừa thẹn vừa vui liếc mắt nhìn Đỗ Long một cái. Đỗ Long đĩnh đạc nói:

- Tiểu tử cậu làm sao tới rồi hả? Xem ra ở thành phố Song Môn lăn lộn cũng không tệ lắm nhỉ... Cậu là đại diện ai tới thăm tôi vậy?

Phùng Vi Ngũ cười nói:

- Nhờ phúc, nhờ phúc. Tôi bây giờ là thư ký nho nhỏ của văn phòng Thành ủy thành phố Song Môn. Bây giờ là đại diện Bí thư Thành ủy đến thăm anh. Đợi đến tối, Bí thư và lãnh đạo Thành ủy sẽ tới thăm anh, tôi chỉ là đi trước mở đường thôi.

Đỗ Long ồ một tiếng, nói:

- Phó Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Công an Trương Văn Diệu cũng nắm trong danh sách đại biểu đươc cậu đại diện sao?

Phùng Vi Ngũ cười nói:

- Việc này tôi cũng không rõ lắm. Phó Chủ tịch thành phố Trương chắc sẽ đến đấy.

Đỗ Long hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Nhờ cậu chuyển cáo với Bí thư Thành ủy, đặc biệt là Phó Chủ tịch thành phố Trương Văn Diệu, tôi vô cùng cảm tạ họ trong lúc bận rộn còn thu xếp thời gian đến thăm tôi. Nhưng vụ án khẩn cấp, tôi phải mau chóng vùi đầu vào làm việc. Đợi cho vụ án phá xong rồi, tôi sẽ xin nhận tội với họ.

Phùng Vi Ngũ kinh ngạc nói:

- Anh đã phải đi làm rồi ư? Vết thương của anh...

Đỗ Long nói:

- Vết thương nhẹ không bằng chiến tuyến hỏa cấp, chút tổn thương đã là gì. Chỉ cần tôi còn có thể đứng lên được, tôi nhất định phải triển khai công tác. Là một cảnh sát nhân dân, chúng tôi phải ứng tận chức trách!

Phùng Vi Ngũ đã sắp quên những ngày tháng mình làm cảnh sát rồi, cậu ta gật gật đầu, nói:

- Anh không sao là tốt rồi. Anh cũng đừng vội đi, tôi gọi điện thoại cho Bí thư hỏi một chút, xem Bí thư có dặn dò gì.

Phùng Vi Ngũ gọi điện thoại cho Phùng Kiếm Văn. Trì Khánh Bân dẫn người đi tới phòng bệnh. Cái bản mặt trầm nặng của Trì Khánh Bân khi đi vào phòng bệnh, mới hoãn xuống. Y liếc Phùng Vi Ngũ một cái, đi vào bên giường bệnh. Đỗ Long 'Giãy dụa' nảy người, hắn kích động nói:

- Phó Giám đốc sở Trì, ông làm sao tới rồi! Không thể vì tôi mà trễ nải công việc.

Trì Khánh Bân nói:

- Cậu là ngời tôi đưa tới, cậu xảy ra chuyện chẳng khác nào tôi xảy ra chuyện, tôi sao có thể không đến? Cậu thế nào rồi? Chớ lộn xộn, nằm nói đi.

Đỗ Long nằm xuống, hắn nói:

- Phó Giám đốc sở Trì, rất xin lỗi, tôi khiến cho ông mất thể diện. Trong cái chỗ nhỏ hẹp kia, đám người bọn họ xông lên, võ công giỏi mấy đi nữa cũng ngăn không được.

Trì Khánh Bân gật gật đầu, nói:

-Tôi biết cậu có năng lực, bị đánh thành như vậy, chứng tỏ tình huống lúc đó đích xác nguy cấp. Nghe nói lúc ấy người nằm đầy đất, cậu trả đòn hả?

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Không trả đòn là đồ ngốc. Chỉ có điều tôi ra tay rất có chừng mực, không ác giống bọn họ như vậy, căn bản muốn đánh cho đến chết...

Trì Khánh Bân nói:

- Khó trách, những người đó đều bởi không gây chuyện. Bọn họ còn nói là cá nhân cậu đánh ngã toàn bộ bọn họ đấy. Thật sự là nói bậy, đổi trắng thay đen!

Đỗ Long trong lòng thầm đổ mồ hôi. Người ta nói mới là nói thật, hắn mới là nói hươu nói vượn. Tuy nhiên ngoại người có mặt ở hiện trường, ai sẽ tin chứ?

Trong đại đội cảnh sát giao thông, Phó cục trưởng Trịnh Tôn Trạch khó chịu nhìn đám người ủ rũ xếp thành hàng đứng ở trước mặt mình, nói:

- Ý của các cậu nói là Đỗ Long một mình cậu ta đánh cả đám các cậu ngã hay sao?

Lý Trung Đạt vẻ mặt cầu xin nói:

- Đúng vậy, Phó cục trưởng. Tên Đỗ Long kia thật ác độc, hắn một tay liền đánh toàn bộ chúng tôi ngã...

Trịnh Tôn Trạch cả giận:

- Nếu cậu ta đánh các cậu rồi, vậy tại sao trên người các cậu một chút tổn thương đều không có? Trái lại là người ta Đỗ Long toàn thân bị thương đưa đi bệnh viện cấp cứu nửa ngày!

Lý Trung Đạt tiếp tục vẻ mặt đau khổ nói:

- Tôi cũng không biết hắn là làm thế nào. Cục trưởng, ông nhất định phải tin chúng tôi. Chúng tôi có bao giờ thật sự đánh người mà phủ nhận không? Đỗ Long đó là quán quân đại hội thi đấu luận võ toàn quốc, chúng tôi căn bản không phải đối thủ của hắn a!

Trịnh Tôn Trạch nói:

- Vậy tôi đây cũng chỉ có thể cho rằng các cậu ngu ngốc. Trước khi đánh người, các cậu tại sao không điều tra thân phận của cậu ta?

Lý Trung Đạt thật đúng là không tra, bị chửi cho không ngẩng đầu lên được. Trịnh Tôn Trạch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Các cậu những tên ngu ngốc này, bị người ta lừa còn không biết. Cục trưởng Trương đã điều tra rồi, chiêu này không phải Đỗ Long lần đầu tiên sử dụng. Lần trước người bị cậu ta chỉnh trực tiếp bị mất chức. Cục trưởng Trương nói, Đỗ Long rất có lai lịch, ông ấy khả năng cũng không giữ được các cậu, các cậu tự giải quyết cho tốt đi!

Lúc bọn Lý Trung Đạt nghe được câu nói sau cùng của Trịnh Tôn Trạch nhất thời thần thái đại biến, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau. Lý Trung Đạt mặt càng thêm khó coi, gã nói:

- Phó cục trưởng, chúng tôi là phụng mệnh làm việc. Ông và Cục trưởng Trương không thể cứ như vậy mặc kệ chúng tôi chứ.

Trịnh Tôn Trạch thốt nhiên nói:

- Các cậu nếu dám nói như vậy với Đỗ Long và những người khác, nhất định phải chết. Nhớ kỹ, các cậu là làm hết phận sự, theo lẽ công bằng chấp pháp! Đánh người và gì gì đó đều là các hành vi cá nhân, tự mình nghĩ cách đi xin lỗi với Đỗ Long đi. Tốt nhất đến chịu đòn nhận tội gì gì đó, tận lực giảm ảnh hưởng xuống thấp nhất. Cho dù bị mất chức, cũng không cần lo lắng. Chỉ cần tôi không sao, Trương cục trưởng cũng không sao, sớm hay muộn các cậu vẫn là có thể lên, có hiểu không?

Bọn Lý Trung Đạt cuối cùng nghe rõ, bọn họ lúc này đồng ý đi xin lỗi Đỗ Long. Thiệt thòi này là ăn chắc, vậy thì đánh rơi răng và nuốt máu đi! Nhưng lúc rời phòng làm việc, bọn họ vẫn đáng thương nhìn Trịnh Tôn Trạch, nói:

- Phó cục trưởng, ông cũng không thể quên chúng tôi a...

Trịnh Tôn Trạch không kiên nhẫn vung tay lên, quát:

- Cút!

Bình luận

Truyện đang đọc