- Được rồi, mọi người đừng mắng nữa, sự việc đã xảy ra rồi. Bây giờ cái cần phải làm chính là bàn bac xem giải quyết như thế nào. Hà Nguy Hoa, cậu luôn liên lạc với Phùng Trọng Bằng ư? Cậu có từng liên lạc với Hồ Thông Viễn không?
Hà Nguy Hoa lắc đầu nói: - Không có, tôi chưa từng liên hệ với Đại đội phó.
Đỗ Long nói: - Được rồi, Hà Nguy Hoa, bây giờ tôi cho cậu một cơ hội. Nếu như Phùng Trọng Bằng lại liên lạc với cậu, cậu hãy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, biết không? Bây giờ, chúng ta thảo luận một chút làm thế nào giải quyết rắc rối tối nay đã gây ra...
Hà Nguy Hoa có chút chần chừ hỏi:
- Có phải tôi nên tránh một chút hay không?
Đỗ Long nói: - Không cần, cậu đừng quên, bây giờ cậu vẫn chưa bại lộ, hội nghị của chúng ta cậu đương nhiên phải tham gia... Những người khác cũng không cần cảm thấy bất mãn hoặc là lo lắng. Phải xử lý Hà Nguy Hoa như thế nào không liên quan với mọi người, bây giờ việc ai người ấy làm. Anh Dương, lát nữa tôi và anh cùng đến chỗ Cục trưởng báo cáo tình hình. Chuyện của Hà Nguy Hoa tạm thời không nói cho Cục trưởng biết, những người khác cũng không được loan tin. Phùng Trọng Bằng đã làm ra những chuyện khác người như vậy, tôi đây sẽ không cho gã ta sống yên ổn. Việc này tôi tự có sắp xếp, mọi người chớ hành động thiếu suy nghĩ, người nào để lọt tin tức tôi sẽ hỏi tội người đó!
Dương Xương Hiền nói: - Được rồi, tôi sẽ thỉnh tội với Cục trưởng về sai xót của tôi.
Đỗ Long nói: - Nhận sai mà thôi, dùng hai chữ thỉnh tội có hơi nặng nề chút. Mọi người phải tin tôi, Hầu Hạp tạo không nổi song gió gì đâu, cái vụ án đập xe cướp trộm kia cũng sẽ không kéo dài lâu đâu. Trước cuối tuần tôi sẽ chấm dứt tất cả mọi thứ, mọi người có lòng tin không?
Mọi người trong hội trường ngồi ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đã làm một tháng cũng chưa làm sáng tỏ được sự việc, Đỗ Long muốn trong vòng 3 ngày sẽ hoàn thành? Cho dù trước mắt đã tóm được gian tế, nhưng nếu như những kẻ đập xe mấy ngày không có động tĩnh, Đỗ Long sẽ điều tra thế nào?
Dương Xương Hiền hỏi dò: - Đại đội trưởng, cậu không phải nói... Cậu đã biết là kẻ nào làm rồi chứ?
Đỗ Long nói: - Các anh đều không biết, tôi làm sao biết được? Chỉ có điều tôi có lòng tin đối với mọi người, mọi người cũng phải có lòng tin với bản thân mới được. Chuyện ngày hôm nay mọi người không cần phải xen vào, tôi và Đại đội phó Dương sẽ giải quyết. Hai ngày kế tiếp mọi người phải sàng lọc kiểm tra một lần tất cả du côn lưu manh trong toàn thành phố. Những cái ngóc ngách chúng ta không theo dõi thăm dò được chính là địa bàn của đám du côn vô lại. Bọn chúng nhất định biết chút gì đó, mọi người đi điều tra từng bãi từng bãi một. Lúc cần thiết có thể dùng một chút thủ đoạn cứng rắn.
Đỗ Long dừng một chút, tiếp tục nói: - Còn nữa, mọi người nhấn mạnh điều tra một chút sau vụ án đập xe có kẻ nào cuốn gói rời khỏi thành phố, hoặc là biểu hiện dị thường hay không... Mỗi ngày tập hợp tất cả manh mối đến đây cho tôi, tôi sẽ làm tiến hành phân tích tỉ mỉ. Manh mối tội phạm có lẽ sẽ cất giấu ở bên trong một số dữ liệu bình thường không có gì lạ, cho nên mọi người chớ có lười biếng. Việc này sẽ giao cho Triệu Thông Quốc phụ trách. Tôi cho mọi người thời gian hai ngày, Nếu như không hoàn thành, thì đừng nghĩ tới việc ngủ. Vào giờ này tối thứ năm tôi phải xem báo cáo chi tiết của mọi người!
- Vâng! Triệu Thông Quốc sau khi phạm sai lầm lại được trọng dụng, tinh thần cậu ta vừa phấn chấn lại có chút áy náy, kính lễ nói với Đỗ Long: - Tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ. Tối hôm nay sẽ bắt đầu điều tra, mọi người có vấn đề gì không?
- Không thành vấn đề! Mọi người cùng hô vang trả lời. Đỗ Long gật đầu, nói: - Mọi người đều là người của Đại đội trị an, nhất định phải đồng tâm hiệp lực làm tốt công việc. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chiụ. Tôi làm mọi việc luôn luôn rất công tâm, càng sẽ không tranh giành công lao của mọi người. Cho nên những ý nghĩ ngổn ngang kia đều thu lại cho tôi. Chỉ cần có năng lực và chăm chỉ làm việc, tôi tuyệt đối sẽ không để nhân tài bị mai một!
Đỗ Long nói khiến cho tất cả mọi người hơi kinh ngạc, đặc biệt là Dương Xương Hiền. Anh ta nếu không phải có ý định đoạt công, cũng sẽ không chọc vào cái sọt lớn. Anh ta lập tức tỏ thái độ đầu tiên, tất cả mọi người ầm ầm đồng ý. Mọi người ở đây vốn là một tập đoàn nhỏ, hiện giờ không khí lại vô cùng hòa hợp.
Đỗ Long nói: - Tốt lắm, cuộc họp kết thúc ở đây. Đại đội phó Dương và Triệu Thông Quốc, Hà Nguy Hoa ở lại, những người khác có thể xuống dưới lầu làm chút chuẩn bị trước tiên. Chẳng phải mọi người định làm việc suốt đêm đấy sao?
Mọi người cười ha hả, rời khỏi phòng họp. Đỗ Long nói với Triệu Thông Quốc:
- Hà Nguy Hoa tiếp tục đi cùng cậu. Hai người các cậu là bạn tốt, cậu ta bị Phùng Trọng Bằng khống chế lâu như vậy cậu cũng không phát hiện, trách nhiệm của cậu cũng không nhỏ. Cho nên cậu không cần trách cứ cậu ta. Hà Nguy Hoa, hai ngày này có thời gian hãy viết bản kiểm điểm, nên tố giác thì tố giác. Tôi và Đại đội phó Dương sẽ cố gắng thay cậu nhận tình tiết tự thú.
Hà Nguy Hoa vừa cảm động vừa thẹn hổ thẹn. Cậu ta tỏ vẻ nhất định sẽ cố gắng tố giác Phùng Trọng Bằng và Hồ Thông Viễn để nhận xử lý khoan dung.
Khi Triệu Thông Quốc và Hà Nguy Hoa đi rồi, Đỗ Long nói với Dương Xương Hiền: - Anh Dương, bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, tôi cùng anh nói chuyện một chút."
Dương Xương Hiền cười khổ nói:
- Chúng ta nên nói chuyện một chút, tuy nhiên... Bắt đầu nói từ đâu nhỉ?
Đỗ Long nói: - Anh Dương, đầu tiên anh phải hiểu rõ, tôi sẽ không ở Đại đội trị an lâu đâu. Lúc trước chính miệng Cục trưởng Giang Cục công an châu đã đồng ý để tôi ở đại đội trị an chỉ là tạm thời. Chỉ cần có nơi thích hợp, tôi rất nhanh sẽ được điều đi. Anh hoàn toàn không cần lo lắng tôi sẽ cản đường anh. Chúng ta nếu như có thể phối hợp ăn ý một chút, thì sẽ có lợi cho mọi người. Anh đừng nói anh hoàn toàn chưa từng có ý nghĩ như vậy, như vậy sẽ chỉ khiến tôi xem thường anh.
Dương Xương Hiền cười khổ nói: - Tôi thừa nhận, lúc mới đầu tôi có chút không phục. Cậu quá trẻ tuổi. Tôi làm việc đã gần mười năm rồi, còn bị một kẻ nhỏ tuổi hơn mình chèn ép, trong lòng quả thật rất khó chịu. Tuy nhiên bây giờ tôi đã hiểu rõ, cậu có thể làm được một bước ngày hôm nay cũng không hoàn toà dựa vào thân thế của mình. Cho nên tôi đã phục rồi, sau này ta sẽ phối hợp tốt với cậu.
Đỗ Long nói: - Vậy là tốt rồi, bây giờ tôi và anh bàn về chuyện Hồ Thông Viễn và Phùng Trọng Bằng. Hai người kia lần này thực sự đã làm quá đáng rồi. Chỉ có điều anh cho rằng chúng ta cầm tài liệu Hà Nguy Hoa tố giác đi tìm Cục trưởng, sẽ có kết quả gì?
Dương Xương Hiền không chút nghĩ ngợi liền nói: - Chẳng có tác dụng gì, chúng ta hoàn toàn không có chứng cứ. Chỉ dựa vào chứng cứ từ Hà Nguy Hoa thì chứng minh được gì.
Đỗ Long nói: - Cho nên tôi không có ý định tùy tiện ra tay với Hồ Thông Viễn và Phùng Trọng Bằng như vậy. Chúng ta nhất định phải làm một kích trí mạng, khiến Hồ Thông Viễn và Phùng Trọng Bằng vĩnh viễn không đứng dậy được!
Dương Xương Hiền tinh thần rung lên, nói: - Vậy chúng ta nên làm như thế nào?
Đỗ Long nói: - Vụ án đập xe cướp trộm chính là sai lầm lớn nhất mà bọn họ phạm phải. Tôi nói thật cho anh biết, tôi đã nắm giữ đại khái hành tung của đám phần tử cướp trộm đó. Hồ Thông Viễn tự cho là đã làm kít mít không chút kẽ hở, tôi sẽ cho gã ta biết cái gì gọi là kén tằm tự trói mình!
Dương Xương Hiền mừng rỡ, vội vàng hỏi nghi phạm là ai. Đỗ Long và anh ta bàn bạc thầm thì hơn nửa canh giờ. Dương Xương Hiền trải qua nhiều ngày lo lắng, cùng Đỗ Long gọi điện thoại cho Hàn Vĩ Quân. Dương Xương Hiền nhận sai với Hàn Vĩ Quân, lại bị Hàn Vĩ Quân mắng cho té tát. Tiếp theo vẫn là Đỗ Long giải vây thay Dương Xương Hiền.
- Tôi không cần biết các cậu có lý do gì, nhanh chóng phá án cho tôi. Bằng không tôi sẽ không tha cho các cậu đâu! Hàn Vĩ Quân làm một hơi rồi cúp máy. Đỗ Long và Dương Xương Hiền ngơ ngác nhìn nhau, xem ra lúc này Cục trưởng thật sự quá tức giận rồi!