CHA TUI NÓI ỔNG LÀ THẦN

Chúc Chúc thấy ba ba ngẩn người liền lo lắng ngay. Bé kéo tay áo ba ba, sốt ruột nói: “Ba ba ơi, ba nói viết thư cho ông mà sao còn chưa viết ạ!”

Chúc Chúc làm việc gì cũng hấp tấp, đã nói làm là sẽ làm. Chẳng hạn như bé mới nói muốn đi nhặt thùng giấy vào buổi sáng, thì đến buổi tối, cho dù buồn ngủ không mở nổi mắt nhưng bé vẫn muốn đi. Anh chưa từng thấy bé lề mà lề mề khi nào cả.

Hiện tại ba ba chỉ viết một bức thư đơn giản thôi đã chậm chạp như vậy, nên Chúc Chúc mới thấy sốt ruột.

Kim Sân lấy lại tinh thần. Anh nhìn con gái rồi nhẹ giọng nói: “Ba ba thật sự không biết nên nói gì mà.”

Quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn xa cách như vậy, anh cũng chưa từng chủ động đi tìm đối phương.

Chúc Chúc thở dài, giống như bó tay với ba ba mình rồi, bé nói: “Ba ba, con dạy cho ba vậy.”

Kim Sân: “...”

“Được thôi, con dạy cho ba đi.”

Chúc Chúc nói rất chân thành: “Trước tiên phải nói với ông là ba rất nhớ ông, muốn ôm ôm...”

Kim Sân: “...” Ôm là coi như xong.

Kim Sân bắt đầu viết dòng thứ nhất: “Cha.”

Chúc Chúc: “Ba ba, ba viết chưa ạ?”

Kim Sân gật đầu: “Viết rồi, viết rồi!”

Chúc Chúc quay đầu, nhìn cha già nhà mình: “Ba ba, ba tưởng con là đồ ngốc ạ? Ở đây mới có một chữ mà, ba đã viết đâu nha.”

Kim Sân: “...” Con gái lớn rồi, không dễ gạt nữa.

Thế là Kim Sân chỉ có thể viết: “Cha, cũng không tính là nhớ cha nhiều. Hôm nay có một vài lời chưa thể nói với cha. Lúc ở ảo cảnh, nhìn thấy dáng vẻ nổi loạn của con gái, con nghĩ thật ra đó còn là bản thân con nữa. Từng có lúc cái người trông giữ đứa trẻ lớn lên kia đã biến thành bản thân con.”

Chúc Chúc đưa đầu ngón tay ra đếm từng chữ từng chữ. Ngữ văn của bé không quá tốt, chỉ biết vài chữ đơn giản. Chẳng hạn như dòng chữ này bé sẽ đọc là ——

“Cha... Không... Cha... Hôm nay...”

Chúc Chúc vẫn chưa biết nhiều chữ, chỉ có thể nhìn ba ba: “Ba ba ơi, ba có viết như con nói không ạ?”

Kim Sân gật đầu. Có đánh chết anh, anh cũng sẽ không viết nhớ hay là ôm gì đó đâu. Nói dối dễ hơn nhiều.

Chúc Chúc tiếp tục nói: “Vậy thì ba ba viết tiếp đi ạ, nói với ông là ba làm gì mỗi ngày, có vui không. Rồi hỏi lại ông rằng, hằng ngày  ông làm gì, có vui không... Mặc dù chúng ta không ở cùng nhau, nhưng có rất nhiều chuyện để nói, giống như ba ba đang ở bên cạnh vậy.”

Kim Sân cúi đầu xuống, đối mặt với đôi mắt đang cười đến híp lại của con gái. Khó trách ngày nào bé cũng tích cực nói với anh rằng đã làm gì, ăn gì, cô giáo nói những gì.

Thì ra bé hy vọng có thể quen thuộc lẫn nhau.

Quả đúng là như vậy, anh và cha anh quá xa lạ. Anh chưa bao giờ biết đối phương đang làm gì mỗi ngày, thích thứ gì, vui vẻ không...

Kim Sân bèn viết tiếp: “Gần đây con sống rất tốt. Tuy ban đầu vẫn chưa thích ứng lắm với việc làm người, nhưng hiện tại con đã biết kiếm tiền, còn làm quen được với vài đồng nghiệp nhân loại. Tối nay đã ăn món tôm mà Chúc Chúc thích, nên bé phấn khích cả đêm, con cũng thấy rất vui —— “

Ly cà phê trong tay Thần bị nghiêng, nhưng ông ta vẫn không hề để ý đến việc  tay áo bộ âu phục của mình bị dính vết bẩn, mà xem tiếp ——

“Con xin lỗi vì con không phải là đứa con như cha đã tưởng, cũng không thể mang đến hồi ức vui vẻ gì cho cha. Con đã dần hiểu ra làm cha không hề dễ dàng, cũng biết cha đang muốn tốt cho con. Nhiều khi con không làm việc theo cách của cha, không phải là không yêu cha, cũng không phải cố ý đối nghịch với cha, mà là con hy vọng con có thể tự lựa chọn cuộc sống của mình.”

Sau khi Chúc Chúc thấy ba ba gửi tin đi, chuẩn bị trở về phòng ngủ, thì nhóc con đột nhiên nhảy lên, vui vẻ gọi to ——

“Ba ba! Ba ba ơi! Ngôi sao kia! Ba mau nhìn nè, có nhiều ngôi sao đang bay lắm!”

Chúc Chúc chỉ từng thấy ngôi sao trên tivi, chứ chưa từng thấy ngôi sao bay bao giờ, nên bé mới phấn khích hét lên.

Kim Sân đi ra ban công, liền thấy mưa sao băng bay đầy trời. Anh bỗng nhớ ra một truyền thuyết xa xưa ——

Nếu Thần khóc, sẽ có ngôi sao rơi xuống.

Kim Sân: “...” Đây là cảnh quan tự nhiên, cảnh quan tự nhiên mà thôi.

Mà trận mưa sao băng này kéo dài cả nửa giờ. Tất cả mọi người trong toàn tiểu khu đều chạy ra bãi cỏ rộng bên ngoài, có người cầm kính viễn vọng, có người quỳ xuống nghiêm túc cầu nguyện.

Chúc Chúc kéo Hồ Thừa Khiếu ra đó đứng, cũng học những người khác bắt đầu thì thầm cầu nguyện. Đội trưởng Nghiêm cũng tới, đứng bên cạnh Kim Sân: “Người anh em này, anh thấy mưa sao băng mà không cầu nguyện à?”

Kim Sân chẳng biết cảm xúc trong lòng mình là gì. Anh lắc đầu, nhìn lên mưa sao băng trên trời, thấy cực kỳ khó chịu ở một nơi nào đó trong đáy lòng.

Kim Sân nghe được lời cầu nguyện của Chúc Chúc: “Ngôi sao ơi, ngôi sao à, hy vọng ba ba sẽ nhanh có tiền. Ba ba, còn có anh Thừa Khiếu và tớ nữa, ngày nào cũng thật vui vẻ.”

Hồ Thừa Khiếu yên tĩnh đứng đó, bị Chúc Chúc đẩy hai lần nhưng vẫn không chịu cầu nguyện. Chúc Chúc quay đầu, xích lại gần nhìn anh Thừa Khiếu rồi nghiêm túc nói: “Anh Thừa Khiếu, người lớn đều nói là cầu nguyện dưới sao băng sẽ rất linh nha, anh mau nói cho những ngôi sao kia biết anh muốn gì đi...”

Hồ Thừa Khiếu ừ một tiếng. Cậu cúi đầu xuống, nắm tay lại giống như đang cầu nguyện. Nhưng Kim Sân biết, cậu chẳng hề cầu nguyện, vì có lẽ cậu không có nguyện vọng nào cả.

Kim Sân ít nhiều cũng thấy thương Hồ Thừa Khiếu hơn một chút, liền xoa đầu cậu nhóc rồi nói: “Bất kể là muốn cái gì, về sau phải tự mình thực hiện, mới thành công.”

Hôm sau, các loại tin tức lớn nhỏ đều nói về trận mưa sao băng này, còn Kim Sân thì bị Chúc Chúc đẩy đến trước bàn máy tính vào buổi tối: “Ba ba, ba ba ơi, hôm nay ba cũng phải viết thư cho ông nha. Kể với ông hôm nay ba rất lợi hại, kiếm được tám trăm đồng lận. Chúng ta gọi ông tới nhà ăn cơm đi ạ.”

Kim Sân thấy hơi lúng túng: “... Có thể không viết được không?”

Chúc Chúc: “Ba ba, ba phải viết chứ, vì ba cũng nhớ ba ba của ba, nên ba phải nói cho ông biết nha.”

Kim Sân: “...” Thật ra khá ổn. Ai cũng là vị Thần đã trưởng thành rồi, dính nhau quá mới thành ra kỳ quái. Quan trọng nhất chính là mối quan hệ giữa anh và cha anh chẳng có lúc nào dính nhau, nên việc ngày nào cũng viết thư, cha anh chắc chắn cũng sẽ thấy rất lúng túng.

Kim Sân do dự một lúc nhưng vẫn bắt đầu viết: “Hôm nay mọi thứ đều ổn.”

Ấn gửi đi.

Chúc Chúc định dẫn Hồ Thừa Khiếu sang đây xem ba ba viết thư cho ông nội, nên hai đứa mới dời ghế ngọc trong phòng ngủ ra ngoài. Kết quả khó khăn lắm mới kéo được ghế ngọc nặng trịch ra đến nơi, đã nghe ba ba nói: “Ba gửi xong rồi.”

Chúc Chúc thẳng người lên, ngỡ ngàng nhìn ba ba: “Ba ba, ba ba ơi, sao mới xí mà ba đã viết xong rồi nha?”

Kim Sân mang vẻ mặt chẳng đáng tin cậy nói: “Tốc độ đánh chữ của ba ba rất nhanh.”

“Ba ba ơi, ba nói gì với ông nha, có nói anh Thừa Khiếu với con cũng muốn thích ông không ạ?” Chúc Chúc hỏi.

Kim Sân bị cái giọng thông báo muốn thích kia chọc cười: “Không phải ngày trước con không thích ông sao?” Cho dù Chúc Chúc không nói, nhưng Kim Sân cũng biết Chúc Chúc không thích cha anh. Chuyện này rất bình thường. Chúc Chúc không ngốc, thái độ đó của cha anh, Chúc Chúc thấy sợ cũng là điều bình thường. Chỉ là anh không ngờ Chúc Chúc lại nghiêm túc muốn thông báo cho cha anh, là về sau bé và Hồ Thừa Khiếu cũng muốn thích ông.

Kim Sân xoa đầu Chúc Chúc: “Sao đột nhiên lại muốn thích ông?”

Chúc Chúc đã bỏ ghế ngọc xuống. Di chuyển một đoạn đường ngắn, mà bé đã mệt đến mặt nhỏ đỏ bừng. Bé đếm đầu ngón tay, nghiêm túc nói: “Bởi vì ba ba thích ông nha, cho nên con cũng muốn thích ông ạ.”

Ba ba thích, bé cũng thích.

Logic của trẻ con chỉ đơn giản như vậy. Kim Sân đột nhiên nhận ra rằng, thật ra Chúc Chúc có thể cảm giác được thái độ của anh với cha mình.

Thừa Khiếu xách ghế. Cậu vẫn không hiểu được thế giới của người lớn. Cậu biết người ông mà em gái Chúc Chúc đang nói chính là người xấu đã nói chuyện với ba ba cậu lần đó.

Hồ Thừa Khiếu giống như bị người ta bất thình lình kéo ra khỏi thế giới của trẻ con. Cậu chẳng hiểu gì hết, chỉ có thể mờ mịt nhìn thế giới người lớn xa lạ ấy.

Hồ Thừa Khiếu thấy chú Kim cúi đầu, nói với em gái công chúa: “Vậy sau này cục cưng và Thừa Khiếu cũng muốn thích ông, ngày nào cũng nói với ông là bọn con thích ông có được không?”

Chúc Chúc ra sức gật đầu, giống như đang nhận một nhiệm vụ rất lớn. Đôi mắt bé sáng lấp lánh, phấn khích nhảy cẫng lên, nói: “Ba ba, ba ba ơi, vậy anh Thừa Khiếu với con có thể viết thư cho ông không ạ?”

Kim Sân bế Chúc Chúc lên rồi nói: “Cục cưng này, con mới biết ít chữ lắm.”

Chúc Chúc suy nghĩ rồi lập tức nghĩ ra một cách rất hay, “Ba ba, ba ba ơi, con có thể quay video cho ông nha? Trên ti vi cũng thế mà.”

Thế là, Kim Sân cầm điện thoại để quay video cho con gái. Con gái anh vô cùng phấn khởi xích lại gần ống kính ——

“Ông ơi, hôm qua cháu nhìn thấy ngôi sao biết bay đó!”

Kim Sân rất xấu hổ: “Cục cưng, đừng nói cái này.”

Bình luận

Truyện đang đọc