CHA TUI NÓI ỔNG LÀ THẦN

Tuy rằng tuổi của Hồ Thừa Khiếu không lớn lắm, nhưng những chuyện cậu đã trải qua lại rất nhiều. Thời niên thiếu thì mất cha, lại còn với phương thức như vậy, nên gần như đã thôi thúc cậu trưởng thành.

Mà Kim Sân ở trong cảm nhận của cậu, trên cơ bản cũng có địa vị như người cha vậy. Bị gọi bằng cái giọng hung thần ác sát như thế, cậu phản xạ có điều kiện liền đứng thẳng người.

Ngay sau đó liền thấy Kim Sân vác khuôn mặt đen tới: “Hồ Thừa Khiếu!”

Kim Sân có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một người cha bình thường. Anh giống như tất cả những người cha nhân loại khác, con mình tuyệt đối không sai, nếu có vấn đề gì, vậy thì nhất định là bị con nhà người ta dụ dỗ rồi!

Hồ Thừa Khiếu nói: “Chú Kim, cháu thật sự thích Chúc Chúc mà. Chú đừng nóng giận, cháu nhất định sẽ chăm sóc Chúc Chúc thật tốt ạ.”

Kim Sân nói không chút khách khí: “Thôi dẹp đi! Cậu là bán thần, con gái của ta là nhân loại, cậu muốn chăm sóc thế nào đây?”

Kim Sân mới thấy bi kịch của cha Hồ Thừa Khiếu là tử thần số 2 kia, nên anh thật sự không muốn về sau con gái mình phải chịu chút tủi thân nào. Cho dù Chúc Chúc muốn yêu đương rồi kết hôn, thì Kim Sân cũng hy vọng đối phương là một nhân loại ưu tú. Bởi vì chỉ có nhân loại mới có thể cùng con gái anh sống đến răng long đầu bạc, chứ không phải cảnh con gái anh nôn nóng, bất an nhìn người mình yêu trẻ mãi không già.

Hồ Thừa Khiếu nghĩ nghĩ: “Nhất định sẽ có biện pháp ạ.”

“Vậy chờ cậu tìm được biện pháp rồi hãy đến gặp Chúc Chúc sau.” Kim Sân vẫn còn nhớ chính thằng nhóc này đã khiến con gái mình khóc đến đau lòng tưởng chết một lúc lâu.

Ngày hôm sau, Chúc Chúc liền thấy kỳ lạ: “Ba ba ơi, tự nhiên anh Thừa Khiếu lại nói muốn đi nhập ngũ là sao ạ?”

Kim Sân nói nhẹ như mây gió: “Chắc là muốn rèn luyện thân thể.”

Chúc Chúc dạ một tiếng. Tuy rằng cô không hiểu tại sao rèn luyện thân thể lại phải nhập ngũ, nhưng cô vẫn tôn trọng lựa chọn của Hồ Thừa Khiếu. Vì thế những ngày sau đó ——

“Ba ba ơi, lúc còn trẻ ba có từng vào quân đội không ạ?”

Kim Sân ngẩng đầu liếc nhìn con gái, đại khái cũng biết tâm tư của con bé ngay. Kim Sân lắc đầu.

Chúc Chúc đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: “Ba ba ơi, con cũng hơi muốn vào quân đội để rèn luyện thân thể ạ.”

Kim Sân: “……”

Buổi tối hôm đó, Chúc Chúc liền có cảm giác cửa sổ phòng mình bị ai đó gõ hai lần. Chúc Chúc bò khỏi giường, cô tưởng là chó ba đầu đói bụng, muốn ăn gì đó, vì thế mới lấy một miếng thịt khô trong ngăn kéo tủ ở bên cạnh ra.

Bên trong ngăn tủ cạnh giường Chúc Chúc, ngăn cao nhất là đồ ăn của cô, ngăn dưới cùng là đồ ăn của chó ba đầu

Sau khi mở cửa sổ rồi ném ra ngoài, miếng thịt to liền bị một bàn tay sạch sẽ bắt được, dọa Chúc Chúc sợ tới mức lui về sau mấy bước, thiếu chút nữa thì ngã lăn. Cũng may có người giữ tay cô lại.

Chúc Chúc ngẩng đầu liền nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh ——

Là Hồ Thừa Khiếu!

Cậu ngồi cạnh cửa sổ, hàm chứa ý cười nhìn Chúc Chúc.

Chúc Chúc bị nụ cười này làm cho sững sờ, chờ khi lấy lại tinh thần mới ý thức được các cô đang nắm tay nhau. Chúc Chúc rút tay về mới nhận ra Hồ Thừa Khiếu vẫn còn nhìn cô. Không biết vì sao, hôm nay anh Thừa Khiếu lại lạ lùng như thế. Mặt Chúc Chúc đỏ lên, nói: “Anh Thừa Khiếu, không phải anh đã vào quân đội rồi ư?”

“Lại về rồi.”

Chúc Chúc nhìn cửa sổ, lại nhìn giày mình, ồ một tiếng rồi hỏi tiếp: “Vậy anh tới tìm em có việc gì không?”

Hồ Thừa Khiếu nói: “Lúc anh về thấy trên đường có người bán hồ lô ngào đường.”

Chúc Chúc thấy hơi khó hiểu mới nói: “Nhưng em không thích ăn hồ lô ngào đường mà.”

“Sau đó anh lại đi vài bước, thì thấy có rất nhiều học sinh mới học bổ túc xong.”

Chúc Chúc vốn đang thấy lạ, giờ phút này lại càng kỳ quái hơn: “Dạ?”

“Bất kể nhìn thấy cái gì cũng đều muốn đến tìm em.”

Mặt Chúc Chúc lập tức đỏ rực, nói lắp bắp: “Anh Thừa Khiếu…… Anh không sao đấy chứ? Có phải anh chơi nói thật hay mạo hiểm với người khác bị thua không nha?”

Hồ Thừa Khiếu xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Ngốc.”

“Anh lén tới để hỏi em, lời tỏ tình mà lần trước chơi nói thật hay mạo hiểm ấy, anh có thể làm thật không?” Hồ Thừa Khiếu nhìn thẳng vào đôi mắt của Chúc Chúc rồi hỏi.

Chúc Chúc cố gắng trấn định, tay đều đã run lên: “Thật ra có làm thật hay không đều được ạ.”

Tim Chúc Chúc đập dồn dập, lại vội vàng bỏ thêm một câu: “Chẳng qua em thấy thật sự rất thú vị.”

Hồ Thừa Khiếu nắm lấy tay cô: “Anh nói thật đấy, em vào ngủ trước đi, anh sẽ nghĩ cách.”

Phòng sách bên kia, người ngồi trước bàn sách bỗng dừng một lúc, sau đó thở dài.

Thôi quên đi, Chúc Chúc vui vẻ thì tùy con bé vậy.

Tình yêu của nhân loại cũng chưa chắc đã có thể kéo dài đến mười mấy năm, mối tình đầu lại đâu phải cả đời. Đến lúc Chúc Chúc không còn thích Hồ Thừa Khiếu nữa, thì đổi thành một nhân loại bình thường rồi cùng sống đến già cũng được.

Kim Sân nghĩ lạc quan như thế đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc