CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 404

Vẻ mặt Kim Thành Vũ hơi thay đổi, nhưng nghĩ đến Lãnh Nhan chỉ là vệ sĩ của Vương Nhất, có thể có bao nhiêu tiền?

Nhưng cầm lấy chiếc thẻ vàng kia và liếc nhìn, mắt Kim Thành Vũ mở to.

Là thẻ vàng của nước Thụy Sĩ!

Anh ta là con trưởng của nhà họ Kim, cũng chưa có tư cách có được thẻ vàng của Thụy Sĩ.

Nhìn thấy Kim Thành Vũ chần chừ không hành động, Lãnh Nhan nhướng đôi lông mày xinh đẹp: “Không thể dùng sao? Tôi đổi thẻ khác.”

Nói xong, lại móc ra một chiếc thẻ đen, mặt sau của chiếc thẻ in hình đầu lâu đen.

Nhìn thấy chiếc thẻ này, hai mắt Kim Thành Vũ suýt nữa tối sầm lại, bị dọa đến mức ngất đi.

“Hội đầu lâu…”

Chiếc thẻ này, chỉ có những thành viên của hội đầu lâu, thế lực ngầm lớn nhất thế giới mới có, do nữ hoàng hội trưởng đích thân phát hành, trên toàn thế giới không có đến 50 chiếc….

Người vệ sĩ nữ kia của Vương Nhất rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Kim Thành Vũ ngây người nhìn Lãnh Nhan, không dám đưa tay ra nhận.

“Vẫn không thể dùng sao?”

Trong mắt Lãnh Nhan lóe lên sự mất kiên nhẫn, ánh mắt nhìn Kim Thành Vũ tràn đầy sự xem thường.

Cuối cùng, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng bình thường, hỏi: “Chiếc thẻ tiết kiệm này có thể dùng đúng không?”

“….”

Ngơ ngơ ngác ngác ký vào thoả thuận chuyển nhượng công ty, đại diện cho Kim Thành Vũ rao bán xí nghiệp Ẩn Long.

Sau khi ký tên đóng dấu, Kim Thành Vũ vẫn còn đắm chìm trong cú sốc mà Lãnh Nhan mang lại, rất lâu không thể thoát ra.

Anh ta nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được lai lịch của Lãnh Nhan là gì, không chỉ có thẻ vàng nước Thuỵ mà còn có cả thẻ đen đầu lâu…

Tại sao một người phụ nữ có lai lịch như vậy lại làm vệ sĩ cho kẻ vô dụng kia?

Ánh mắt Kim Thành Vũ đờ đẫn, anh ta đã không còn biết mình là ai nữa.

Lãnh Nhan vừa nhìn là biết Kim Thành Vũ đang nghĩ gì, vẻ khinh thường trong mắt cô ta chợt hiện rõ hơn.

Chắc chắn Kim Thành Vũ đang cho rằng hai tấm thẻ này là của cô ta.

Thực ra hai tấm thẻ ấy không phải của cô ta, mà là của thiếu chủ.

Thẻ vàng là do Thương Si tặng cho thiếu chủ, còn thẻ đen đầu lâu là do nữ hoàng hội trưởng của Hội đầu lâu phá lệ tặng cho thiếu chủ để bày tỏ lòng cảm ơn.

Nói về nguồn gốc của hai người này thì rất sâu sa, không ngoa khi nói rằng đó là tín vật định tình đơn phương.

Nhưng sau khi thiếu chủ xuất ngũ về nước thì hai người cũng liên lạc ít đi.

Vương Nhất gập bản hợp đồng, lại nhìn Kim Thành Vũ rồi bảo: “Có phải anh còn quên cái gì không?”

Bình luận

Truyện đang đọc