CHÀNG DÂU PHƯƠNG NAM CỦA ÔNG CHỦ NHỎ ĐÔNG BẮC

Chương có nội dung dành cho người trưởng thành.

Vui lòng cân nhắc trước khi đọc.

===

Triệu Bắc Hành mấy ngày nay ở trong phòng tạm giam, hết ăn lại ngủ, người nhàn rỗi đến độ lên thêm cả kí. Trái lại Bạch Chỉ gầy đi thấy rõ, mặt hóp lại, mông cũng hụt đi tí thịt khiến anh nhìn mà xót xa trong lòng.

“Đỡ bệnh chưa?” Triệu Bắc Hành ngồi ở ghế lái phụ, nghiêng đầu hỏi han.

Hai mắt Bạch Chỉ lấp lánh: “Anh về là em khỏe ngay ấy mà.”

Tim Triệu Bắc Hành như muốn nhũn ra, anh vươn tay xoa đầu cậu: “Miệng mồm học ai mà ngọt dữ ta?”

Bạch Chỉ thầm nghĩ: Anh đã nếm thử đâu mà biết ngọt hay không?

Người tí hon màu hồng trong lòng cậu vui đến mức đứng xoay mòng mòng.

“Ăn không vô chứ gì? Coi chân tay cậu còn có chút éc, gió thôi phát chắc bay luôn quá.”

“Mấy nay em mải lo chuyện của anh, chẳng thiết ăn uống gì hết.”

Triệu Bắc Hành cười sung sướng. Từ bé ba mẹ đã chẳng ngó ngàng mấy đến anh, trước giờ luôn là anh lao tâm khổ trí vì người khác, đây là lần đầu tiên có người lo ngược lại cho anh. 

Anh nhẹ giọng bảo: “Thì cũng phải ăn uống cho đàng hoàng chứ. Lỡ anh ở luôn trong trỏng rồi cậu tính để mình mệt chết luôn hay gì?”

Hai má Bạch Chỉ ửng hồng, hễ anh Hành nói năng dịu dàng như thế là cậu lại yếu lòng ngay, trong đầu lại bắt đầu trình chiếu những cảnh không dành cho trẻ nhỏ trên xe.

Về tới tiệm, đám công nhân thấy Triệu Bắc Hành đã trở lại bèn nháo nhào chạy đến ăn mừng làm anh ngã luôn tại chỗ.

“Bà tụi bây, đứa nào mới lén hun tao má tao đó! Mồm toàn nước miếng.” Triệu Bắc Hành đứng dậy, bực mình chà chà gương mặt.

Nhị Lương Tử cười khì: “Hê hê hê hê hổng phải em nha, em chỉ gặm mặt anh thôi à.”

Nhị Bảo cười ngố bảo: “Vậy chắc là em rồi nè.”

Triệu Bắc Hành đạp cho mỗi đứa một phát: “Bữa giờ buôn bán sao rồi?”

Triệu Bắc Lâm đáp: “Em, thằng Phác với Nhị Lương Tử sáng dậy giao hàng, anh Bạch phụ trách kiểm kê. Bữa giờ vẫn làm ăn bình thường không trì trệ gì đâu anh.”

Triệu Bắc Hành bóp vai em trai: “Giỏi, làm tốt lắm.” Bởi ông bà có câu anh em như thể tay chân quả không sai, có Triệu Bắc Lâm ở đây anh cũng thấy an lòng.

Bạch Chỉ đỗ xe đàng hoàng rồi đi vào trong nhà: “Đầu đuôi sự việc là như nào thế anh? Sao tự nhiên người ta lại chịu thả anh rồi bắt hai ông quản lý đô thị kia đi vậy?”

Triệu Bắc Hành thở dài đáp: “Lần này cũng nhờ ơn chủ nhiệm Cao ra tay giúp đỡ. Hôm đó cậu đi rồi, anh nghĩ đi nghĩ lại thấy nên gọi cho chú ấy để hỏi xem vụ này nên giải quyết ra sao,vì đằng nào mình cũng đúng lý mà.”

Bạch Chỉ gật đầu: “Thế chú ấy nói sao ạ?”

Chuyện lòng va lòng vòng nên bản thân Triệu Bắc Hành cũng không rõ ràng lắm, anh chỉ gọi điện kể tường tận chuyện đã xảy ra. Cán bộ Cao nghe xong rất để tâm, nhanh chóng gửi giấy tờ thông báo cho Ủy ban Kiểm tra Thành ủy. Năm nay đang dịp quan trên nghiêm trị những trường hợp th@m nhũng và lạm quyền, vừa hay tin này họ lập tức cử tổ chuyên án đặc biệt điều tra.

Ai ngờ còn chưa kịp làm gì, một ông phó cục khác đang cạnh tranh vị trí cục trưởng với Lý Vĩnh Niên đã nhanh tay bóc tuốn tuồn tuột mọi chuyện. Tổ điều tra dựa theo đó mà hiểu rõ ngọn ngành, sau đó tóm gọn cả Lý Vĩnh Niên và mấy tay trật tự đô thị làm lính lác cho ông ta.

Lý Vĩnh Niên vốn tính nhát cáy, đụng chuyện là khai ra hết đầu đuôi việc mình định nhờ anh rể Kim Cường nói đỡ cho. Sự vụ lần này gây ảnh hưởng rất lớn, Ủy ban Thành phố ra lệnh cách luôn chức cục phó của ông ta, đồng thời thả Triệu Bắc Hành ra.

Triệu Bắc Hành dập thuốc lá, nhìn Bạch Chỉ bảo: “May nhờ có Tiểu Bạch chạy vạy tới lui giúp anh mấy ngày nay.”

“Anh đừng có nói vậy mà.” Bạch Chỉ ngượng ngùng quay ngoắt đi, không dám đối diện với ánh mắt trong veo của anh.

Nhị Lương Tử chen mồm bảo: “Lão đại biết không, anh Bạch dám chặn trước xe xúc chỉ để giữ kho hàng giúp anh đó.”

“Cái gì?” Triệu Bắc Hành hoảng hốt.

“Đâu có nghiêm trọng tới vậy… Anh vẫn bình yên ngồi đây mà.” Bây giờ ngồi nhớ lại tình hình lúc đó, Bạch Chỉ cũng sợ mất mật. Lỡ mà tài xế hoàng quả đạp ga luôn thì coi như cậu nát tươm cả người rồi còn gì. 

Triệu Bắc Hành nắn tay Bạch Chỉ, thiếu điều chỉ muốn ôm ghì cậu vào lòng ngay lúc này: “Cậu có bị đần không vậy?”

Bạch Chỉ cười híp cả mắt, em không đần thì sao mà thương anh được?

***

Tối đó Triệu Bắc Hành dẫn cả bọn đi ăn tiệm, trước là để đãi mấy đứa nhỏ vì đã bỏ công bỏ sức lo toan mấy ngày nay, sau là để xả xui cho chính anh. 

Xộ khám mấy hôm rồi, bảo Triệu Bắc Hành không sợ gì thì chắc chắn là nói dối. Bình thường anh hùng hổ là thế, nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là công dân lương thiện bình thường mà thôi. Sống ngần ấy năm Triệu Bắc Hành đều rất tuân thủ luật pháp, chưa làm chuyện gì bậy bạ cả.

Sau hôm anh bị bắt, trong phòng tạm giam có thêm một gã trộm vặt. Triệu Bắc Hành cứ đanh mặt chẳng nói tiếng nào, gã trộm thấy anh cao to khó gần cũng không dám hó hé gì. Đôi bên cứ lặng im nhìn nhau cả tối như thế, báo hại gã trộm sợ đến mức hôm sau gõ cửa xin được đổi sang phòng khác.

Sáng nay viên cảnh sát báo tin mình được thả ra ngoài, Triệu Bắc Hành mừng suýt khóc. Anh thề chết cũng không muốn quay lại chỗ này thêm lần nào nữa.

Sáu giờ tối, vựa trái cây đóng cửa. Cả tiệm vui vẻ đi ăn, vốn định gọi Tần Linh Linh đi cùng nhưng đối phương nhất quyết không chịu. Cô nhóc là người sống rất truyền thống, tư duy vẫn chỉ dừng lại ở những năm tám mươi. Với Tần Linh Linh mà nói, phận là con gái chỉ nên ở nhà giặt giũ lo cơm nước mà thôi, đời nào lại có thể ra đường nhậu nhẹt với đám đàn ông cơ chứ. Làm thế người ta cười cho chết mất!

Triệu Bắc Hành cũng không ép buộc thêm, thấy cô nhóc lành tính như thế anh càng mừng. Nhị Bảo vốn không được thông minh, có vợ cũng phải để vợ lo cho. Sau này nếu hai đứa thật sự thành đôi thì âu cũng là duyên đẹp trời ban.

Triệu Bắc Hành vẫn đặt bàn ở quán năm ngoái, chỉ là lần này lại có thêm Triệu Bắc Lâm mà thôi. Đám nhóc hò hét đòi phục vụ ra để gọi món, hai thằng ranh Nhị Lương Tử và Tôn Châu lanh lẹ bê bia ra. Lần trước hai đứa thi uống vẫn bất phân thắng bại nên lần này lại đọ sức tiếp.

Triệu Bắc Hành cầm thực đơn gọi món heo giòn chua ngọt cho Bạch Chỉ, biết cậu hảo ngọt nên anh chọn thêm món bắp xào hạt thông và heo sợi xào vị cá. 

“Chưa gì đã uống, kêu món đi đã mấy đứa.” Triệu Bắc Hành quẳng thực đơn lên bàn, 

Thịnh Tử cầm lấy gọi một dĩa rau thập cẩm hầm thịt – món này cả bọn đều thích ăn. Dưa leo non cắt ra nấu cùng củ cải đỏ, cải thìa, biết đâu lại có cả lá bồ công anh và rau tề thái đang vào mua, ăn vào cứ phải gọi là nhức cả nách. Thịnh Tử gọi món xong thì đưa thực đơn qua cho Phác Tân Long, cu cậu chỉ cười ngượng đáp: “Em sao cũng được, để anh Lâm gọi đi ạ.”

Triệu Bắc Lâm không rảnh mà câu nệ với ông anh hai nhà mình, gọi luôn hai món tủ là sườn om và khâu nhục nấu với cải mặn.

Tôn Châu bật ngón cái khen ngợi: “Anh Lâm gọi toàn món đỉnh của chóp!”

Nhị Lương Tử sút cho nó một phát: “Mày á, chỉ có ăn là giỏi.”

Tôn Châu cười khì trêu ngươi: “Thì sao? Ăn được là có số hưởng đó con, cho mày ăn cũng chưa chắc ăn giỏi được hơn tao.”

Thấy bọn nhỏ đã gọi gần xong, Triệu Bắc Hành bồi thêm vài món nữa. Chủ tiệm vui vẻ bưng một mâm rau trộn to oạch lên: “Tặng mấy đứa đó, sau nhớ ghé ủng hộ cô nữa nha.” 

“Dạ, tụi con cảm ơn cô.” Nhị Lương Tử vươn tay nhận rồi đặt dĩa rau lên bàn. Quán này nấu siêu ngon, khẩu phần nhiều mà giá cũng rẻ nữa.

Rượu được bày lên bàn, ai nấy lần lượt rót đầy ly, riêng Bạch Chỉ bị Triệu Bắc Hành rót cho một cốc nước cam. Rút kinh nghiệm từ lần say trước, anh không dám cho cậu quá chén lần nữa.

Đại Hoa nâng ly bảo: “Dô nào, chúc mừng anh Hành của tụi em được ra tù!”

Triệu Bắc Hành câm nín.

Thịnh Tử ngẩng đầu vỗ bốp lên người nó: “Ăn nói khùng điên.”

“Dạ thế chúc mừng anh Hành bình an vô sự ạ.”

Triệu Bắc Hành cạn lời.

“Thế mừng…”

Triệu Bắc Hành vội xua tay: “Thôi thôi tao xin, khỏi chúc chiếc gì nữa. Mày chúc một hồi chắc anh hết mừng nổi luôn.”

Vô học đúng là đáng sợ quá trời ạ!

Bạch Chỉ cười chán chê bèn đứng lên bảo: “Chúc tiệm chúng ta làm ăn ngày một phát đạt.”

“Ngày một phát đạt!” Cả bọn cùng nâng ly, tiếng thủy tinh cụng vào nhau nghe giòn tai. Mãi cho đến nhiều năm sau, Triệu Bắc Hành vẫn không quên được âm thanh ngày ấy.

Uống hết ba vòng, đứa nào đứa nấy đều quắc cần câu. Hôm nay tâm trạng Triệu Bắc Hành rất tốt nên dù uống nhiều anh vẫn khá tỉnh táo. Ngược lại, Bạch Chỉ đang đứng bên cạnh đã díp hết cả mắt lại, cũng tại mấy hôm nay cậu ăn không ngon ngủ không yên.

Triệu Bắc Hành mở điện thoại ra xem giờ. Đã chín giờ rưỡi rồi, nên về ngủ thôi.

“Đủ rồi. Nhị Lương Tử với Tôn Châu, hai đứa đừng có uống nữa. Về ngủ sớm đi mai còn dậy làm cho đúng giờ.”

Triệu Bắc Hành đứng dậy thanh toán, Bạch Chỉ xoa xoa đôi mắt, đi vào nhà vệ sinh. Lúc cậu trở ra đã thấy hai món ăn thừa trên bàn được đóng gói lại, chỉ còn mỗi Triệu Bắc Hành đang đứng ngoài cửa chờ mình.

“Đi nào.” Triệu Bắc Hành vẫy tay về phía cậu, Bạch Chỉ vội bước tới siết chặt bàn tay dày rộng ấy. Lòng bàn tay đôi bên áp vào nhau, trái tim cũng rộn ràng nảy nhịp theo.

“Khuya hôm rồi sao mà sợ phát khóc vậy?” Rượu vào khiến giọng Triệu Bắc Hành có hơi khàn, Bạch Chỉ nghe mà lỗ tai tê rần rật.

“Có đâu… Em bị cảm nên khụt khịt mũi thôi.”

“Không khóc thật à, sao anh nghe có tiếng em bé hức hức vậy ta? Ầy, chắc em bé cũng bị cảm ha?” Triệu Bắc Hành cười bảo.

Bạch Chỉ ngượng chín cả mặt, vươn tay cấu một phát trên eo anh.

Triệu Bắc Hành né đòn chạy trốn: “Nè nè, nói không lại là động tay động chân hả? Chơi vậy không đẹp đâu nha.”

“Đã nói là em không có khóc mà!” Bạch Chỉ ngượng phát rồ, cứ rượt theo đòi đánh anh.

“Rồi rồi không khóc, không khóc.”

“Hứ!” Bạch Chỉ bĩu môi vì bị trêu quê. Nhưng thân là đàn ông đàn ang hai mươi bảy tuổi đầu rồi, nửa đêm còn sợ đến mức khóc nhè thì đúng là cũng… quê thật.

“Thôi đừng giận mà, đây anh cho cậu cấu.” Triệu Bắc Hành bước tới đặt tay Bạch Chỉ lên eo mình.

Bạch Chỉ bật cười: “Ai thèm cấu anh chứ? Da dày như tấm phản cấu có được gì đâu.”

Triệu Bắc Hành đáp: “Là do cậu chưa học được tuyệt chiêu của mẹ anh thôi. Mẹ anh cấu cứ phải gọi là chuyên nghiệp không ai bằng, đã tung chiêu là chỉ có đau ch ảy nước mắt.”

“Hơ, nghe tự hào quá nhỉ?”

“Chứ sao, bị cấu nhiều anh cũng phải biết chứ.”

Hai người cứ anh một tiếng em một tiếng suốt đường đi. Lúc ngang qua phòng khám Bạch Chỉ mới nhớ ra mình vẫn chưa trả tiền cho bác sĩ.

“Anh có tiền lẻ ở đó không ạ?”

“Có, cậu cần bao nhiêu?” Triệu Bắc Hành đưa bóp tiền cho Bạch Chỉ.

“Mấy chục là được rồi, hôm bữa đi tiêm em không mang tiền mặt.”

Phòng khám vẫn chưa đóng cửa, bên trong có một đứa nhóc đang truyền nước. Bạch Chỉ đi vào thanh toán tiền thuốc men, cảm ơn bác sĩ rồi ra về.

Triệu Bắc Hành khẽ nắm tay cậu, hai người lặng lẽ cùng đi về nhà. Càng gần về tới nơi, tim Bạch Chỉ càng đập liên hồi. Phải chăng anh Hành cũng đang mong đợi điều gì đó tương tự như cậu?

Cửa vừa đóng, Triệu Bắc Hành bỗng quay lại bế bổng Bạch Chỉ.

“Á.” Bạch Chỉ giật mình hét toáng lên, vội ôm chặt vai anh.

Hơi cồn khiến Triệu Bắc Hành thêm dạn dĩ, anh đỡ mông nâng Bạch Chỉ lên, dúi đầu vào cổ cậu hít một hơi cho thật thỏa: “Bữa giờ anh nhớ cậu quá.”

Bạch Chỉ ngẩn ra, cả người cứng còng như khúc gỗ. Anh Hành vừa bảo nhớ cậu sao? Không lẽ cậu đang nằm mơ?

Râu của Triệu Bắc Hành đâm vào cổ khiến Bạch Chỉ thấy ngưa ngứa, hơi thở nóng bỏng phà lên động mạch khiến cậu cắn mỗi cố kìm tiếng r3n rỉ chực trào ra.

Mẹ nó chứ… Sướng quá đi mất!

Lòng bàn tay thô ráp chui vào bên trong lớp quần áo, Bạch Chỉ thấy tấm lưng mịn màng của mình vừa đau vừa ngứa. Cậu thỏa mãn nheo mắt, th ở dốc bảo: “Vào nhà đã anh…”

Triệu Bắc Hành gặm cổ Bạch Chỉ, bế cậu đi vào trong phòng. Đèn bật sáng, hai người đều mặt mũi đỏ bừng. Bạch Chỉ cứ dùng đôi mắt ươn ướt như sắp khóc ấy nhìn anh.

“Đừng nhìn như thế, anh chịu không nổi.” Nói rồi Triệu Bắc Hành vươn tay bịt mắt cậu lại, không thầy dạy cũng tự học khôn hôn lên cổ cậu, để lại trên đó từng chuỗi ửng.

Bạch Chỉ ôm đầu anh, rầm rì mấy tiếng như mèo kêu khiến th@n dưới Triệu Bắc Hành c**ng cứng. Anh chụp tay Bạch Chỉ đặt lên thứ của mình: “Giúp anh với.”

Bàn tay trắng mịn bé xinh của Bạch Chỉ xoa vật dữ tợn ấy qua lớp quần. Nó vừa to vừa cứng, lớp quần áo cũng không che giấu được hình dáng của nó.

“Anh Hành, em cũng muốn nữa~” Bạch Chỉ thở gấp, quấn cặp chân dài lên eo anh, đẩy th@n dưới của mình chạm vào cái của Triệu Bắc Hành.

“Má…” Triệu Bắc Hành hít một hơi thật sâu, nóng nảy giật luôn quần Bạch Chỉ ra để lộ phần th@n dưới trắng nõn nà.

Trong phòng có hơi lạnh, đôi chân Bạch Chỉ run run. Triệu Bắc Hành vội kéo mền đắp cho cậu, đôi bàn tay to bè không quên sờ s00ạng phần da mềm mại trên bắp đùi.

Bạch Chỉ gấp đến mức co rụt cả t1nh hoàn, không kiềm được cứ cọ thứ của mình lên mu bàn tay đối phương. Dĩ nhiên cậu cũng không để mình nhàn rỗi, Bạch Chỉ thò tay vào trong quần Triệu Bắc Hành, ra sức vuốt v e vật c ứng rắn ấy. Dịch tuyến tiền liệt chảy ra thấm ướt cả bàn tay cậu.

Triệu Bắc Hành cũng x0a nắn vật nhỏ của Bạch Chỉ, ngón cái liên tục mài lên phần đỉnh. Lưng Bạch Chỉ tê rần, trong chốc lát đã bắn đầy tay anh.

Triệu Bắc Hành khẽ cười, rút khăn giấy bên cạnh ra lau: “Nhanh vậy?”

“Ứ~” Bạch Chỉ thẹn thùng không dám ngẩng đầu lên. 

Vật c ứng rắn trong tay cậu vẫn đang sừng sững, Bạch Chỉ x0a nắn đau cả tay mà nó không hề có dấu hiệu muốn tiết ra. 

Trong cái khó ló cái khôn, Bạch Chỉ đề nghị: “Anh Hành… Hay mình đổi cách khác được không ạ?”

Triệu Bắc Hành li3m đôi môi khô khốc, khàn giọng hỏi: “Cách gì?”

Bạch Chỉ buông tay ra, e thẹn nằm úp xuống khoe cặp mông trắng như tuyết. Cậu cắn môi, ngập ngừng nói: “Em khép chân lại để anh đâm vào giữa nhé…”

Đợi hồi lâu mà đối phương vẫn im lìm, Bạch Chỉ có hơi sợ. Phải chăng cậu đã vượt quá ranh giới…

Vừa định xoay người lại, Bạch Chỉ bỗng cảm thấy có một vật cực nóng đâm thẳng vào giữa hai ch@n mình. Thứ ấy cạ lên khe mông, bao t1nh hoàn và cả vật nhỏ đã mềm đi của cậu.

“Á… ưm…”

Bạch Chỉ mềm nhũn cả người nằm trên giường. Vật nhỏ dần cứng trở lại, Triệu Bắc Hành nắm eo cậu th úc mạnh, liên tục chạm vào cánh mông đầy thịt. Mỗi lần anh đâm vào, Bạch Chỉ lại có lỗi giác như thể Triệu Bắc Hành đang thật sự vào bên trong mình. Giữa chân cậu nóng ra, vật nhỏ bị cọ xát có hơi đau. Bạch Chỉ vươn tay định vuốt v e mấy lần, ai ngờ lại bị Triệu Bắc Hành nắm cả hai tay kéo ra sau lưng, cặp mông nâng cao lên tạo thành tư thế khuất nhục mặc người xâm phạm.

“Anh Hành… Á…”

Thế nhưng Bạch Chỉ vẫn thấy thoải mái vô cùng, tư thế này khiến cậu càng thêm hưng phấn. Cặp mông run run áp chặt vào háng Triệu Bắc Hành, bị va chạm kịch liệt đến mức biến dạng. Khí chất bạo dâm bẩm sinh này của anh khiến Bạch Chỉ yêu chết đi sống lại, sung sướng cả từ trong ra ngoài. Sướng đến mức cậu tưởng như được lên thiên đường, đây là cảm giác trước giờ Bạch Chỉ chưa từng có.

Tần suất va đập bỗng tăng nhanh, Triệu Bắc Hành hừ nhẹ một tiếng rồi b ắn ra. T1nh dịch màu trắng chảy xuôi xuống đùi Bạch Chỉ, trông cực kì khêu gợi.

Bạch Chỉ thẫn thờ nằm trên giường, vật nhỏ phía trước cũng trào dịch trắng đục. Không ngờ cậu chỉ bị đâm vào chân thôi mà cũng có thể tự bắn, cảm giác cực kh0ái ấy khiến cả người Bạch Chỉ tê dại.

Triệu Bắc Hành thở dài thỏa mãn, vội kéo cậu lên thì thấy Bạch Chỉ mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt rệu rã, nước miếng tràn ra khỏi khóe miếng. Rõ là dáng vẻ còn đang đắm chìm trong dư âm của cơn cực kh0ái.

Anh khẽ hôn lên trán Bạch Chỉ, sau đó đi vào bếp đun nước nóng, chấm khăn lông lau sạch sẽ dấu vết trên người cậu. Bắn liên tục hai lần khiến Bạch Chỉ hao hết sức lực, cứ nằm ra đó mặc Triệu Bắc Hành lau từ trong ra ngoài. Thế mà anh vẫn lén la lén lút bóp m ông cậu mấy cái.

Lau một hồi Triệu Bắc Hành lại sắp cứng… Đã hơn mười giờ khuya rồi, mai còn phải dậy sớm làm việc nữa. Anh không dám châm lửa thêm, tranh thủ dọn dẹp rồi ôm Bạch Chỉ vào lòng đi ngủ ngay tắp lự.

Bình luận

Truyện đang đọc