CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu luyện nội công theo Dịch Cân Kinh.

Luyện tập nội công mỗi ngày đã là bài tập không thể thiếu của anh.

Sau khi tập xong, thời gian cũng đã hơn mười một giờ trưa.

Anh nhấc điện thoại lên xem, thấy có tin nhắn từ Bạch Hồng Liên gửi tới.

“Bốn giờ chiều nay đến bữa tiệc hóa trang tại trang viên Bình Minh gần hồ Bạch Vân. Hãy nhớ xuất hiện với thân phận Kim Đại Phú, số thẻ 0356.”

Nhìn thấy tin này, khóe miệng Triệu Hùng hơi nhếch lên thành một nụ cười châm biếm.Nếu anh không gặp được ba anh em Lý Kim, Lý Bất, Lý Hoàn thì anh thực sự có khả năng sẽ mắc mưu.

Bây giờ anh đã biết Bạch Hồng Liên bị coi như nội gián, hơn nữa còn bị giam giữ. Thông tin này do cô đưa tới, nhất định là âm mưu của Am Cẩu, muốn dụ anh tự mình mắc câu.

Tại trang viên Bình Minh.

Trong một phòng giam, Phó Lê của tập đoàn Thiên Thanh đi tới trước mặt Bạch Hồng Liên.

“Bạch Hồng Liên, cô thực sự nghĩ rằng ông chủ giao việc cho cô sao? Nói thật cho cô biết, ông chủ đã nghi ngờ cô từ lâu. Vốn dĩ cử cô tới đây là để tôi có thể theo dõi nhất cử nhất động của cô. Thế nào, cảm giác làm tù nhân có vui không?” Phó Lê ngoài mặt mỉm cười, trong lòng lạnh lẽo như băng.

Bạch Hồng Liên nhìn Phó Lê và nói: “Muốn đánh cứ đánh, muốn giết cứ giết.”

“Không được rồi, cô vẫn còn giá trị lợi dụng.” Phó Lê vươn tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hồng Liên, cười lạnh: “Xinh đẹp như cô mà chết sớm thì thật đáng tiếc. Chờ cô mã đáo thành công, tôi sẽ tìm vài người anh em tới hầu hạ cô.”

“Phó Lê, cô thật khốn nạn, đáng chết.”

Thay vì tức giận, Phó Lê ngược lại còn cười rồi nói: “Cô nói đúng. Nếu tôi không khốn nạn, thì làm sao tôi có thể ở đây cùng với loại người bỉ ổi như cô. Lần này, tôi có thể phát hiện ra cô là nội gián, chính là lập được công lớn. Nói mau, rốt cuộc là ai sai cô tới đây, trà trộn vào tập đoàn Thiên Thanh của chúng tôi?”

“Cô đi chết đi. Tôi sẽ không bao giờ nói đâu.”

“Được lắm, tôi cho cô cứng họng!”

Phó Lê giơ tay lên, chỉ nghe hai tiếng “Bốp, bốp” liên tiếp, hai cái tát giáng xuống mặt Bạch Hồng Liên.

“Bạch Hồng Liên, cô đâu nhất thiết phải chịu đựng khổ sở như vậy? Chỉ cần cô ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi, bắt được Triệu Hùng là được. Sau đó, cùng chúng tôi diễn một vở kịch trước mặt hắn ta. Tôi đảm bảo, cả đời này cô không hưởng hết vinh hoa phú quý. Đúng rồi, còn tên đồng lõa nào của cô ở đây không? Chẳng lẽ chỉ có một mình cô hay sao?”

Bạch Hồng liên nhổ nước bọt về phía người Phó Lê.

Phó Lê xoay người né tránh, cười lạnh nói: “Thời gian còn lại cho cô không còn nhiều đâu. Ngay cả cô không khai ra, thì chỉ cần Triệu Hùng tới đây, chúng tôi sẽ bắt lấy hắn ta. Ở trước mặt hắn, để cho anh em cô biểu diễn một vở kịch. Tôi tin buổi diễn lần này sẽ rất xuất sắc.”

“Am Cẩu của các người, không bằng loài chó lợn. Các người hại chết cả nhà người khác, sớm muộn gì cũng sẽ bị trời phạt!”

“Trời phạt?” Phó Lê bật cười rồi nói: “Cô phải biết tin vào sức mạnh. Tôi sẽ nói cho cô biết thế nào là thắng lại ý trời.” Nói xong, cô ta quay người ra khỏi phòng giam.

Bạch Hồng Liên trong lòng vô cùng lo lắng.

Phó Lê đã mượn danh nghĩa của cô gửi tin cho Triệu Hùng.

Một khi Triệu Hùng tới tham gia bữa tiệc hóa trang của tập đoàn Thiên Thanh, anh nhất định sẽ bị Am Cẩu bắt giữ. Tới lúc đó, bản thân cô sẽ trở thành tội nhân.

Cùng lúc đó, tại một phòng giam khác.

Kẻ trốn thoát khỏi tập đoàn Hắc Mộc, Sói Đen Trang Đồng Phú không ngừng kêu gào: “Thả ta ra! Thả ta ra!”

Một người từ nhóm Tây Giao bước tới, nhìn Sói Đen rồi nói: “Hãy thành thật khai báo đi. Còn không thành thật, tao sẽ cắt lưỡi mày.”

“Đám cặn bã bọn mày, một ngày nào đó nhất định cũng sẽ kết cục không tốt đẹp đâu.”

Người đang canh giữ Trang Đồng Phú liền cất tiếng cười nhạo và nói: “Sói Đen, chúng tao sẽ không bảo giờ phản bội Tây Giao. Nhưng mày thì sao, làm việc không đến nơi đến trốn, bị Am chủ trách phạt. Mày cho rằng mày thật sự có thể thoát được sao? Tao nói cho mày biết, ngay cả khi mày chạy tới tận cùng thế giới, mày cũng sẽ bị bắt lại thôi.”

Trang Đồng Phú hoàn toàn tuyệt vọng.

Anh ta biết rằng những bước chân của thần chết đang ngày một tới gần, không biết bản thân lúc nào sẽ bị đem giết bỏ.

Sau khi Triệu Hùng nhận được tin từ Bạch Hồng Liên, liền chuẩn bị đổi số điện thoại khác. Số điện thoại này đã không còn an toàn nữa, Am Cẩu đã biết được phương thức liên hệ với anh, như vậy có thể tìm ra anh bất cứ lúc nào.

Đốt sim điện thoại xong, Triệu Hùng ra khỏi khách sạn, tìm tới một cửa hàng và mua một số điện thoại khác.

Anh gọi cho Lý Thanh Tịnh trước tiên.

Thấy số điện thoại lạ gọi tới, Lý Thanh Tịnh chần chừ, cuối cùng cũng bắt máy.

“Xin chào, ai vậy?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

“Thanh Tịnh, là anh Triệu Hùng đây! Số điện thoại cũ đã không còn an toàn, anh phải đổi số khác. Em hãy lưu lại số này đi. Hơn nữa bây giờ anh còn phải tới trang viên Bình Minh, anh sẽ không gọi cho em, em cũng đừng gọi hay nhắn tin cho anh. Chờ anh cứu Bạch Hồng Liên ra ngoài, anh sẽ gọi lại cho em.”

“Anh... anh nhất định phải sống sót trở về.” Lý Thanh Tịnh có hàng ngàn lời muốn nói, nhưng trong lúc này cô lại chỉ có thể nói được một câu.

“Em yên tâm đi, ở nhà đợi anh. Yêu em!”

Sau khi cúp máy Triệu Hùng trở về bãi đỗ xe của khách sạn.

Kim Trung đã chuẩn bị sẵn cho anh một chiếc xe. Lấy xe xong, Triệu Hùng nổ máy hướng thẳng tới trang viên Bình Minh.

Bạch Vân là một dự án mới sắp được xây dựng, những ngôi nhà trong khu vực này theo giới chuyên môn đánh giá thì có tiềm năng phát triển rất lớn.

Gần Bạch Vân có một nơi gọi là trang viên Bình Minh.

Trang viên Bình Minh là khu biệt thự đẹp nhất vùng.

Chủ nhân của trang viên này cũng rất thần bí, không một ai biết trang viên Bình Minh thuộc về ai và ai đã xây dựng nó.

Ngay cả Dương Lam, CEO của tập đoàn Hoài An cũng cảm thấy kỳ quái.

Tập đoàn Hoài An của bọn họ vôn muốn chiếm khu vực Bạch Vân này, nhưng bởi vì vị trí tốt nhất đã bị trang viên Bình Minh chiếm lấy, nên bọn họ đã từ bỏ ý tưởng này.

Hơn nữa, mặc dù cô đã sử dụng tất cả các mối quan hệ, vẫn không tìm ra người thực sự đứng sau trang viên Bình Minh.

Triệu Hùng đã đến gần Bạch Vân nhưng không lập tức tới trang viên Bình Minh.

Buổi tiệc hóa trang giả sẽ bắt đầu lúc bốn giờ chiều, bây giờ còn chưa tới một giờ, vẫn còn nhiều thời gian. Triệu Hùng muốn đi thăm dò địa hình xung quanh.

Chỉ khi quen thuộc với môi trường xung quanh, bọn họ mới có thể làm chủ tình hình và rút lui một cách nhanh chóng.

Trang viên Bình Minh nằm phía đông bắc khu Bạch Vân, phía trước là một vùng đất hoang còn chưa bắt đầu khởi công.

Từ Bạch Vân với trang viên Bình Minh ước chừng 1,5km, xe đỗ ở vị trí này là an toàn nhất. Khu Bạch Vân nhiều cỏ khô cao quá đầu người, nếu để xe ở đây sẽ rất khó bị người khác phát hiện.

Đợi sau khi thành công giải cứu Bạch Hồng Liên, trở lại đây liền an toàn.

Triệu Hùng đỗ xe, thay râu và quần áo rồi vờ làm người đi dạo xung quanh.

Ngay khi Triệu Hùng chuẩn bị tới vị trí của trang viên Bạch Viên, đột nhiên phát hiện đầu một chiếc xe ẩn giữa đám cỏ cao.

Chiếc xe rung lắc dữ dội, không cần nhìn cũng biết những người trong xe đang làm việc khó nói gì.

Hồ Bạch Vân nằm ở một nơi hẻo lánh, bình thường có rất ít người qua lại, thi thoảng chỉ có vài người lái xe và mang con cái tới đây chơi đùa.

Hiện tại, nơi này một khoảng xa cũng chỉ có chừng 7,8 người đi dạo.

Triệu Hùng là một kẻ tò mò, rất muốn được tận mắt nhìn xem chuyện gì ở bên đó.

Vở kịch này nhất định hay hơn những bộ phim lớn anh từng xem.

Có điều, việc khiến anh thất vọng chính là anh vừa mới bước vài bước lại gần, một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi cầm theo quần bước ra khỏi xe. Ông ta quay đầu lại nói với người phụ nữ bên trong:

“Ninh sư muội, em càng ngày càng quyến rũ đấy.”

“Đổng sư huynh, còn phải nói sao, anh vẫn chưa thưởng thức hết đấy.”

Nghe xong mấy câu đối thoại của hai người, gương mặt Triệu Hùng khẽ cau lại.

Xưng hô kiểu vậy trong thời đại này, thường chỉ có những người trong bang hội giang hồ. Bằng không, chẳng có lẽ họ lại là anh em hay sao?

Triệu Hùng vẫn còn đang mải mê suy nghĩ, liền thấy người đàn ông đã kéo quần lên hô lên một tiếng: “Ai đó?"

Nói xong, người đó đã đến ngay trước mặt Triệu Hùng ngay trước mặt.

Hãy nhìn thấy Triệu Hùng là một tên có râu lạ mắt, Đổng Đức Hưng trừng mắt, tức giận hỏi Triệu Hùng: “Này, anh làm cái gì mà lén lút ở đây vậy?”

Triệu Hùng có thể nhận ra người này có võ công không tồi, nhất định rơi ào nhóm một trăm cao thủ trong thần bảng, đoán là ông ta đang tới tham dự tiệc hóa trang của tập đoàn Thiên Thanh.

Nghĩ vậy, trong lòng anh không khỏi mừng thầm, vốn dĩ lúc trước còn đang chưa tìm được cách đột nhập vào trang viên Bình Minh.

Vừa hay, người vừa xuất hiện là một ứng cử viên sáng giá.

Triệu Hùng cười một cái và nói: “Là tôi đang chờ ông. Người phụ nữ trong xe ông chắc phải đẹp lắm! Làm một mình chi bằng làm cùng nhau.”

“Thằng khốn, mày đang nói cái quái gì thế?” Đổng Đức Hưng giận dữ xông về phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng chỉ nói “Tránh ra!”, sau đó lập tức móc chân của mình vào chân Đổng Đức Hưng. Chỉ nghe một tiếng “rầm”, mặt Đổng Đức Hưng đã đập xuống nền đất lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc