CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Bảo vệ của Triệu Cao nhìn thấy anh bị đánh, hai người vừa mới xông vào liền bị Triệu Hùng đá cho một phát bay ra ngoài.

Triệu Hùng bám vào cổ áo của Triệu Cao, sau khi kéo anh lên lại đánh hai bạt tai vào mặt của Triệu Cao.

Nếu không phải Triệu Hùng tàn ra nội lực này hai bạt tai có thể lấy được mạng của Triệu Cao.

Triệu Cao mặt đẹp trai bị Triệu Hùng đánh thành giống như đầu lợn gò má sưng lên.

"Đánh à! Anh lại còn có loại đánh chết tôi sao?" Triệu Cao mắt lộ ra vẻ hung tàn mặt cười lạnh nói.

Triệu Hùng túm lấy tóc của Triệu Cao đưa anh ta lên đẩy ngã trên mặt đất, sau đó đá một cái thật mạnh vào người anh ta.

Cố Minh Tuyết lo lắng cho Triệu Hùng lo rằng Triệu Cao sẽ bị Triệu Hùng đánh chết mất, gây ra án mạng mất, liền vội vã tiến đến kéo Triệu Hùng lại khuyên nhủ: " Anh Hùng đừng đánh nữa! Các anh là anh em mà! Nếu tiếp tục đánh nữa thì Triệu Cao sẽ bị anh đánh chết mất."

Triệu Hùng hướng đến phía Triệu Cao "Phì!" một cái nói: "Anh ta không xứng làm anh em của tôi!" Nói xong liền túm lấy vạt áo của Triệu Cao đưa anh ta nhấc lên lạnh lùng nói: "Triệu Cao anh nghe kỹ cho tôi đây! Nếu như còn dám đến dây dưa với Minh Tuyết thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu."

"Ha ha!" Triệu Cao cười lạnh hai tiếng, khóe miệng đầy máu nói: "Làm sao, không dám đánh chết tôi sao? Triệu Hùng bố của anh đã thất thế rồi. Anh bây giờ giống như một con chó hoang vậy! Mùi vị không có nhà như thế nào?"

"Anh..."

Triệu Hùng vừa giơ lên nắm đấm Cố Minh Tuyết lập tức kéo ngăn anh lại.

"Anh Hùng, đừng đánh! Đánh nữa thực sự sẽ xảy ra án mạng đó."

Triệu Hùng lúc này mới tỉnh táo lại, đẩy Triệu Cao ngã xuống đất chỉ vào anh ta lạnh lùng nói: "Anh cút đi cho tôi! Sau này không được phép bước vào công ty của tôi."

Triệu Cao từ dưới đất bò dậy sửa sang lại quần áo xộc xệch đưa tay lau lau vết máu khóe miệng trong ánh mắt tràn đầy vẻ mặt ác độc.

"Triệu Hùng, anh châu chấu sau thu cũng không nhảy được mấy ngày đâu. Năm sau đợi tập đoàn Khải Thời không ngừng trả thù anh đi." Nói xong quay người mang theo bảo vệ rời đi mất.

Cố Minh Tuyết sau khi lôi tay Triệu Hùng quay trở lại văn phòng tự tay rót cho anh một cốc trà.

"Minh Tuyết, em không sao chứ?" Triệu Hùng hỏi Cố Minh Tuyết.

Cố Minh Tuyết nở một nụ cười mỉm nói: "Em không sao!"

"Triệu Cao anh ta đều đến đây quấy rầy em sao?" Triệu Hùng hỏi

"Tới tìm em hai lần rồi! Nhưng em đều né tránh không gặp."

"Sau này vẫn là ít gặp anh ta thôi! Triệu Cao nội tâm bây giờ có chút bành trướng, chuyện gì cũng có thể làm được ra," Triệu Hùng uống uống một hớp trà từ trong túi áo lấy ra bật lửa châm hút một điếu thuốc.

"Anh Hùng, anh hút thuốc ít thôi không có lợi cho sức khỏe đâu!" Cố Minh Tuyết quan tâm nói rằng.

Triệu Hùng cười cười nói: "Đã hạn chế hút ít rồi! Đúng rồi sau này Triệu Cao còn dám đến đây quấy rầy em nhớ gọi điện cho anh."

"Biết rồi, anh Hùng!" Cố Minh Tuyết nhẹ nhàng nở một nụ cười dịu dàng.

Kể từ sau khi biết nội thương của Triệu Hùng khỏi Cố Minh Tuyết lại trở nên rất vui mừng. Tình yêu của cô với Triệu Hùng sâu sắc cất giấu ở tận đáy lòng, cam nguyện làm nhân của của một cô em gái.

Cố Minh Tuyết sẽ vì sự vui vẻ của Triệu Hùng mà cũng vui mừng cũng sẽ vì anh đau lòng mà khổ sở. Thế nhưng Triệu Hùng đâu hiểu được tâm tư của con gái chứ, vẫn luôn coi Cố Minh Tuyết là cái đuôi nhỏ theo sau.

Hai người nói chuyện một lúc liên quan đến chuyện tập đoàn Khải Thời.

Tập Đoàn Khải Thời có thể không thể so với công ty bình thường khác, là doanh nghiệp tiếng tăm trên thế giới. Nếu như Tập đoàn Khải Thời thực sự toàn lực đối phó công ty của Triệu Hùng.

Thì tình hình hiện công ty của Triệu Hùng rất khó có thể chống đỡ được. Cho nên anh và Cố Minh Tuyết đang nghiên cứu, nên phải đối diện với cục diện này như thế nào.

Cố Minh Tuyết từ phố Wall trở về đối với những con số cô vô cùng nhạy cảm, cũng đã nằm trong lòng bàn tay đứng đầu phố Wall.

Cô đối với chuyện kinh doanh không thực sự hiểu lắm nhưng bàn về bàn thao. Tuyệt đối là người đứng đầu thế giới.

"Anh Hùng nếu như tập đoàn Khải Thời thực sự đối phó với anh, thì anh thực sự cũng phải đối kháng lại Tập Đoàn Khải Thời sao?" Cố Minh Tuyết đôi mắt đẹp rơi trên người của Triệu Hùng nhìn anh hỏi.

Triệu Hùng hút một hơi thuốc, phun ra mấy vòng khói đẹp đẽ. Ánh mắt nhắm một hồi nói: "Nhà họ Triệu sớm đã không phải là nhà họ Triệu trước đây rồi. Anh đã bị nhà họ Triệu trục xuất khỏi dòng dõi rồi nếu như bọn họ thực sự muốn đuổi cùng giết tận vậy thì cũng phải thả ngựa ra thì được rồi! nếu như bọn họ bất nhân thì đừng trách anh bất nghĩa. Anh muốn phá tan nhà họ Triệu, lấy lại gia sản nhà họ Triệu thu về tay của mình."

Triệu Hùng khắc có dự định của anh.

Bố là Triệu Khải Thời đã bị người nhà họ Triệu coi không ra gì, cũng có thể nói là bị người "Tây Giao" cho đi tàu bay giấy rồi. Chỉ là bên ngoài thì vẫn tuyên bố là "Tập đoàn Khải Thời" là sản nghiệp của nhà họ Triệu. Thế nhưng Triệu Hùng biết, tất cả đều là tây giao ở đằng sau thao túng.

Nếu như nhà họ Triệu đến phá anh thì cũng đồng nghĩa với việc "tây giao" đến phá anh. Tự khắc sẽ không cần khách sáo với "Tập đoàn Khải Thời."

"Minh Tuyết, em có cách nào giúp anh đạp đổ tập đoàn Khải Thời không?" Triệu Hùng hỏi Cố Minh Tuyết.

Cố Minh Tuyết đôi mi thanh tú hơi nhíu lên khoanh tay trầm ngâm một lát: "Tập Đoàn Khải Thời là công ty lên sàn, tài sản hùng hậu hệ thống khổng lồ. Muốn phá vỡ nó thì đúng là một chuyện rất khó. Có điều đầu tiên kháng trụ công kích của tập đoàn Khải Thời đối với chúng ta mới có thể xoay chuyển bàn cờ!"

"Làm sao có thể xoay chuyển bàn cờ?"

"Phân ra mà đánh tan! Trên thực tế và trên tài chính cùng song song công kích đối với tập đoàn Khải Thời. Có điều vốn của chúng ta so với tập đoàn Khải Thời là uy hiếp lớn nhất. Anh Hùng, em chuẩn bị đi thuyết phục bố em đến giúp anh."

Triệu Hùng sau khi nghe xong Cố Minh Tuyết kiến nghị, trầm ngâm một lúc: "Minh Tuyết, trước tiên vẫn là đừng để cho nhà họ Cố của em đến vẩn đục nhà họ Triệu. Vấn đề vốn để anh nghĩ cách. Phải cần bao nhiêu?"

Cố Minh Tuyết nói: "Đây là một trận đánh ác liệt đương nhiên là càng nhiều càng tốt!"

"Anh hiểu rồi, giao cho anh!" Triệu Hùng vô cùng tự tin nói rằng: "Đúng rồi, em về nhà ăn Tết sao? Hay là đừng về nữa đến nhà anh ăn tết đi."

"Em vẫn chưa nghĩ xong!" Cố Minh Tuyết mặt vẻ thất vọng.

Bố của Cố Minh Tuyết đã gọi điện cho cô mấy lần rồi, giục cô trở về nhà họ Cố. Thế nhưng cô lo lắng một khi trở về nhà bố cô sẽ phản đối việc cô giúp Triệu Hùng. Cho nên Cố Minh Tuyết mới luôn chưa chịu quay về.

Triệu Hùng dùi tắt điếu thuốc trong tay, đứng lên nói với Cố Minh Tuyết: " Minh Tuyết, tối nay đến nhà anh ăn cơm nhé! Chị dâu nói nhớ em rồi."

"Được ạ!"

Cố Minh Tuyết không hề nghĩ ngợi liền thoải mái đồng ý luôn.

"Đến lúc đó anh bảo Nông Tuyền đến đón em." Triệu Hùng cười nói.

Cố Minh Tuyết nở nụ cười xinh đẹp: "Ừm!" một tiếng.

Sau khi đưa mắt nhìn Triệu Hùng rời đi, nụ cười trên mặt của Cố Minh Tuyết dần dần thu lại, tâm tình như bình ngũ vị đổ vậy mùi vị lẫn lộn tâm loạn.

Triệu Hùng sau khi rời khỏi văn phòng tòa nhà CBD lái xe đến công ty của vợ Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh đang làm việc nghe thấy tiếng vang ở cửa truyền đến văn phòng ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Hùng bước vào.

Cô mỉm cười, nói với Triệu Hùng hỏ: "Sao anh lại đến đây rồi?"

"Đến giúp đỡ vợ làm việc!"

"Đi! Anh không đến làm loạn là tốt lắm rồi." Lý Thanh Tịnh giận dữ nói.

Triệu Hùng đi tới gần trước mặt Lý Thanh Tịnh sắc mặt nghiêm túc nói: "Thanh Tịnh, tối nay đi cùng anh đến bờ sông viếng mẹ anh được không?"

"Vâng! Vậy em chuẩn bị ít đồ lễ nhé. Tối em và anh cùng đi nhé! Đúng rồi, tối nay Minh Tuyết có đến nhà mình ăn cơm không?"

"Cô ấy nói là có đến! Anh lát nữa gọi điện thoại cho Nông Tuyền bảo cậu ấy đi đón Minh Tuyết."

Lý Thanh Tịnh gật đầu nói: "Vậy ăn tối xong thì đến bờ sông nhé!"

Bình luận

Truyện đang đọc