CHÀNG RỂ VÔ SONG

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 154: Tôi có giả điên đâu, tôi ngả bài rồi đấy! "Đương nhiên được rồi", Vương Huy nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên hơi béo bước vào, trên mặt là nụ cười niềm nở:

"Xin chào quý khách, tôi là giám đốc của Thiên Thượng Nhân Gian, quý khách gọi tôi Tiểu Trần là được".

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Giám đốc Trần có việc gì không?"

Vương Huy hỏi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Haha, hóa đơn hôm nay của quý khách đã vượt qua 2 triệu tệ, tôi đích thân đến đây để làm thẻ hội viên cho mọi người thôi", giám đốc Trần cười ha hả nói, tầm mắt ông ta quét sơ một lượt mọi người trên bàn, sau cùng dừng lại trên người Vương Huy.

Chắc chắn bữa cơm ngày hôm nay do người thanh niên này đãi khách.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trong ba người còn lại, hai cô bé này thì đương nhiên không thể nào bỏ tiền ra rồi, còn một thanh niên nữa, tuy là khí chất không tồi, nhưng cả người ăn mặc lôi thôi, vừa nhìn đã biết là hàng chợ nghèo xơ xác, chắc là chỉ đến ăn chực thôi.

Nghĩ thế, giám đốc Trần lấy ra một cái thẻ màu đen, kính cẩn đưa đến trước mặt Vương Huy:

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Đây là thẻ hội viên của cậu, cậu chỉ cần để lại số điện thoại cho tôi là được. Sau này cậu đến Thiên Thượng Nhân Gian của chúng tôi ăn uống đều được giảm 5%, thậm chí còn có cơ hội thưởng thức tài nghệ nấu nướng của ông chủ Lý nhà chúng tôi nữa".

Vương Huy sáng bừng mắt lên: "Lại còn có cơ hội được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của ông chủ Lý à?"

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Đương nhiên rồi, tùy rằng ông chủ chúng tôi mỗi tháng chỉ nấu một lần, nhưng cứ mỗi nửa năm cũng sẽ chọn ngẫu nhiên tên của một khách hàng trong danh sách hội viên ra, sau đó sẽ nấu riêng cho hội viên đó thưởng thức, cơ hội rất hiếm có đấy!"

"Nói vậy, nếu như tôi may mắn cũng sẽ được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của ông chủ Lý rồi!", Vương Huy cười ha hả, đưa số điện thoại di động cho giám đốc Trần.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Sau khi ghi chép lại số điện thoại, giám đốc Trần lịch sự rời khỏi phòng riêng.

"Thật vô lý quá, mình đã vào hết tất cả các phòng ăn riêng của nhà hàng nhưng vẫn không gặp được hội viên VIP tên Lâm Hàn nhỉ", trên mặt giám đốc Trần khó tránh buồn bực.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Hội viên VIP của nhà hàng chúng ta chỉ có 23 người, nhưng không hề có người tên Lâm Hàn này, chẳng lẽ là vừa gia nhập sao? Nếu đúng là vừa gia nhập, không tìm được thì cũng là chuyện bình thường thôi! Nhưng vẫn nên báo cho ông chủ Lý biết một tiếng, nếu để ông chủ biết có hội viên VIP đến mà mình tiếp đón không tốt, vậy thì phiền phức lắm!"

Nghĩ tới đây, trong lòng giám đốc Trần chợt căng thẳng, vội đi đến phòng làm việc của ông chủ.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Đến trước phòng, giám đốc Trần liền gõ cửa.

Cộc, cộc, cộc!

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Vào đi", bên trong vang lên một giọng nói hơi khàn.

Trong phòng, có một người đàn ông trung niên, ông ấy có một cái mặt to bầu bĩnh cùng cái cổ khá thô. Công việc của ông ấy hẳn là thường xuyên tiếp xúc với bếp núc, cho nên khuôn mặt đã bị hun khói đến nổi ngăm đen. Không chỉ thế, trên người còn thoang thoảng mùi tỏi nữa.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Người này chính là ông chủ của Thiên Thượng Nhân Gian - Lý Sơn Trúc.

Lúc này, ông ấy cầm trong tay một con dao nhỏ sắc bén đang tỉa một củ cà rốt.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Vẻ mặt ông ấy vô cùng nghiêm túc, mỗi một đường cắt đều vô cùng cẩn thận tỉ mỉ như sợ tỉa sai.

Củ cà rốt này đã có thể nhìn ra là một con rồng vàng năm móng.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Tiểu Trần, cậu đến rồi à!"

Vừa nhìn thấy giám đốc Trần, Lý Sơn Trúc buông con dao tỉa ra, nhìn chằm chằm vào con rồng vàng năm móng kia, cười ha hả nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Cậu nhìn thử xem, con rồng vàng này tôi tỉa thế nào?"

Giám đốc Trần quan sát đánh giá, ánh mắt con rồng vàng này long lanh có hồn, vảy trên người cũng rất sống động, thân rồng uốn lượn như đang ngạo nghễ ngắm nhìn thiên hạ, khiến người khác nhìn vào khó tránh khỏi mà giật thót, bàn chân năm móng kia dường như sắp nhảy vọt lên tít trời xanh.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Tuyệt! Ông chủ, kỹ thuật cắt tỉa của ông đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi!"

Giám đốc Trần bật ngón tay cái lên, thật lòng hết lời khen ngợi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Sau khi tỉa xong con rồng vàng năm móng này, tôi sẽ tặng cho cậu Lâm".

Lý Sơn Trúc nói: "Mặc dù Thiên Thượng Nhân Gian của chúng ta từ món ăn đến phục đều rất tốt, nhưng chúng ta đi theo đường lối cao cấp không nhận khách tầm trung, mấy năm nay việc kinh doanh cũng không mấy khả quan lắm, trở ngại lớn vẫn là thiếu vốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đóng cửa!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Nếu không nhờ cậu Lâm thu mua Thiên Thượng Nhân Gian của chúng ta, đầu tư thêm vào cho chúng ta, người làm ông chủ là tôi đây đã không thể trả nổi tiền lương mà cuốn gói chạy mất dép rồi! Cậu Lâm là người có ơn lớn của tôi, cậu ấy không mấy hứng thú với những món ăn của tôi, vậy tôi tỉa một con rồng vàng năm móng tặng cậu ấy để bày tỏ lòng biết ơn vậy!"

"Cậu Lâm là một người toàn tài, con rồng vàng năm móng này vô cùng xứng với cậu ấy!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Sau đó ông ấy lại thở dài: "Nhưng không biết cậu Lâm có hài lòng với món quà nhỏ này của tôi không nữa!"

"Cậu Lâm?"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Ánh mắt giám đốc Trần chợt lóe lên: "Ông chủ, hôm này có một hội viên VIP đến Thiên Thượng Nhân Gian của chúng ta, tên là Lâm Hàn, tôi không quen biết hội viên VIP này, tìm suốt cả buổi cũng không tìm được".

"Cậu nói gì chứ, người hội viên đó tên Lâm Hàn sao?!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lý Sơn Trúc trừng mắt, sắc mặt thay đổi.

"Đúng vậy, bảo vệ ở bãi đỗ xe gọi điện báo với tôi, tên là Lâm Hàn", giám đốc Trần nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Khốn kiếp! Tên của cậu Lâm là để cậu gọi thẳng ra như vậy à?!"

Lý Sơn Trúc mắng to, ông ấy nói: "Người này chính là cậu Lâm đã thu mua Thiên Thượng Nhân Gian của chúng ta! Là ông chủ lớn của chúng ta đấy!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Cái gì?", giám đốc Trần trợn tròn mắt.

"Nhanh lên, nhanh dẫn tôi đi gặp cậu ấy!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lúc này, Lý Sơn Trúc đứng bật dậy, vội đến muốn khóc: "Cậu Lâm đến nhà hàng của tôi ăn cơm, tôi lại không đích thân xuống bếp tiếp đãi, nếu cậu ấy trách cứ, làm sao tôi gánh nổi đây!"

"Thưa ông chủ, tôi vốn không biết dáng vẻ của cậu Lâm ra sao! Làm sao dẫn ông đi gặp cậu ấy được chứ!", vẻ mặt giám đốc Trần đau khổ.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Không biết hình dáng thế nào thì đi hỏi từng người một không được sao?"

Lý Sơn Trúc quát lạnh, mang rồng vàng năm móng bỏ vào khay, bưng theo:

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Mang theo luôn con rồng vàng năm móng này, lát nữa gặp cậu Lâm tôi sẽ chính tay tặng cậu ấy!"

Vừa nói, ông ấy vừa bước ra khỏi phòng làm việc.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Giám đốc Trần lập tức đuổi theo sau.

...

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trong phòng ăn riêng.

Món ăn đã được mang lên bàn, cá sủ vàng nóng hổi thơm phức và một dĩa đầy ắp trứng cá tầm bóng mịn, vô cùng kích thích vị giác người nhìn.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Lâm Hàn, cậu biết cuộc sống của giới thượng lưu thế nào không?"

Vương Huy cầm thẻ hội viên vừa được làm quơ quơ trước mặt Lâm Hàn:

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Tôi chỉ đến đây ăn có một bữa cơm, giám đốc liền đích thân đến làm thẻ hội viên cho tôi. Đây là thẻ hội viên của Thiên Thượng Nhân Gian đấy, một tên nghèo kiết xác như cậu cả đời cũng đừng mơ có được nó!"

"Chỉ là một cái thẻ hội viên bình thường mà anh cũng khoe khoang cho được", Lâm Hàn liếc xéo, múc một muỗng trứng cá tầm bỏ vào miệng, nhâm nhi thưởng thức.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trứng cá tầm này vị cũng khá đấy.

"Hội viên bình thường? Cậu Vương phải chi hơn 2 triệu mới có được cái thẻ này đấy, Lâm Hàn, anh có bản lĩnh thì anh bỏ ra 2 triệu xem!", Lương Sảng nhìn Lâm Hàn với ánh mắt khinh thường.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Vả lại, cái thẻ hội viên này nửa năm có thể bốc thăm một lần, nếu may mắn được chọn, còn có cơ hội thưởng thức tài nghệ của ông chủ Lý đấy, cơ hội vô cùng hiếm có! Thôi đi, có nói anh cũng chả hiểu đâu!"

"Tôi không cần phải hiểu, bởi vì tôi là hội viên VIP bạch kim ở đây, mà cái Thiên Thượng Nhân Gian này cũng là của tôi, ông chủ Lý kia còn phải cầu xin được nấu đồ ăn cho tôi đấy, tôi còn chả thèm nữa là".

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lâm Hàn ơ thờ nói, múc thêm một muỗng nấm truffle ăn.

Tôi là hội viên VIP bạch kim!

Anh nợ em một câu yêu thương!


Cũng là ông chủ của Thiên Thượng Nhân Gian này!

Tôi có giả điên đâu, tôi ngả bài rồi đấy!

Anh nợ em một câu yêu thương!


Mà ba người còn lại khi nghe đến đây thì đều ngây ngẩn.

Im lặng kéo dài tầm 5 giây, rốt cuộc Vương Huy không nhịn được vỗ bàn cười ha hả nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Hinh Nhi, em có nghe không, em có nghe bạn trai em nói gì không! Một người bình thường có thể thốt ra những lời này sao?"


Anh nợ em một câu yêu thương!


Bạn đang đọc truyện trên Truyện88

Bình luận

Truyện đang đọc