CHÀNG RỂ VÔ SONG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!
**********



Chương 730

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

 
             Dưới ngọn đèn đường ngoài biệt thự núi Vân Mộng.  

             Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nghe thấy Triệu Tứ Hải nói vậy đều sửng sốt, không ngờ anh ta lại trả lời như vậy.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             "Chồng ơi, anh bị gì thế? Sao bố với em lại không đúng, Dương Lệ là em gái ruột của em mà ở công ty lại nhằm vào anh như thế, chúng em tìm con bé tính sổ thì sao lại sai?", Dương Duyệt khó hiểu hỏi.  

             Dương Cảnh Đào đứng cạnh cũng đồng ý nói: "Đúng vậy, lần này Tiểu Lệ thật quá đáng. Tứ Hải, con không cần phải sợ nó, nơi này cũng chẳng phải quỹ đầu tư Nhân Phàm, nó chẳng thể làm gì con được đâu. Đi, giờ theo bố vào tìm nó tính sổ!"  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

TruyenApp.com cập nhật nhanh nhất.
             Dương Cảnh Đào nói xong, định kéo Triệu Tứ Hải vào biệt thự tìm Dương Lệ và Lâm Hàn tính sổ.  

             "Đừng đừng đừng!", Triệu Tứ Hải thấy thế, vội vàng kéo Dương Cảnh Đào lại.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             "Bố, coi như con cầu xin bố, chuyện này không liên quan gì tới Dương Lệ hết, do con làm sai, chứ chẳng tại Dương Lệ đâu. Bố đừng làm phiền đến hai vợ chồng con bé nữa", Triệu Tứ Hải gần như là năn nỉ.  

             Nếu Dương Cảnh Đào tìm Dương Lệ tranh luận nữa, cuối cùng bất kể kết quả thế nào thì người xui xẻo sẽ là Triệu Tứ Hải. Đây không phải là điều mà anh ta muốn thấy.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Dương Cảnh Đào nghe vậy dừng lại, khó hiểu nhìn Triệu Tứ Hải, hỏi: "Không liên quan tới Tiểu Lệ ư? Vậy con làm gì mà lại bị đuổi việc? Mà dù con có sai thì Tiểu Lệ ngoảnh mặt làm ngơ cũng thật quá đáng".  

             "Đúng thế", Dương Duyệt đứng cạnh cũng nói: "Tiểu Lệ là giám đốc đại diện của công ty Nhân Phàm, chỉ cần con bé nói một câu, lẽ nào anh sẽ bị đuổi việc sao? Dù anh làm sai, còn chẳng phải tại nó không chịu giúp à?"  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Lúc này, Triệu Tứ Hải cũng thấy hơi bực, bất lực nói: "Giờ có nói cũng không nói rõ được, Dương Lệ thật sự đã dốc hết sức rồi. Lần này, là tại anh tự làm tự chịu. Hiện tại, coi như con cầu xin hai người, đừng đến làm phiền Dương Lệ nữa. Chúng ta về nhà đi".  

             Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt lại gặng hỏi Triệu Tứ Hải một hồi, nhưng vẫn không hỏi ra được rốt cuộc anh ta đã làm gì.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Trái lại Triệu Tứ Hải còn mở miệng khẩn cầu bọn họ đừng đến đây quấy rầy Lâm Hàn và Dương Lệ nữa.  

             Cuối cùng, Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào đành phải từ bỏ, rồi rời khỏi biệt thự núi Vân Mộng.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Có điều, trong lòng hai người họ vẫn cho rằng chuyện này là do Dương Lệ sai. Triệu Tứ Hải không thể nào mắc lỗi lầm gì lớn được, chắc chắn là Dương Lệ làm khó hoặc không chịu ra tay giúp.  

             Mà lúc này, bên trong trang viên của Trương Thiên Sơn tại thành phố Phụng Thiên thuộc tỉnh Bắc Đông.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Giờ đây, cả người Trương Thiên Sơn đã be bét máu, nhưng vẫn nghiến chặt khớp hàm, không chịu mở miệng giúp Tạ Kiến An.  

             Ngay cả hai gã đàn ông to con phụ trách tra tấn Trương Thiên Sơn cũng mệt mỏi, hiển nhiên là dùng hình đến mức mệt bở hơi tai.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             "Đại ca Tạ, Trương Thiên Sơn vẫn không chịu mở miệng đồng ý giúp chúng ta, nhưng cứ tiếp tục thì ông ta sẽ chết, làm sao đây ạ?", một gã đàn ông to con nhìn Tạ Kiến An hỏi.  

             Tạ Kiến An nhìn Trương Thiên Sơn máu me đầy người cũng có chút bất lực.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Ông ta không ngờ thật sự lại có người có thể kiên trì được dưới sự tra tấn tàn khốc như thế.  

             Song, trước mắt Tạ Kiến An cũng không có cách nào.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Giờ Trương Thiên Sơn đã hấp hối, nếu lại tra tấn ông ta tiếp, có lẽ Trương Thiên Sơn sẽ chết ngay tại chỗ.  

Nhớ quay lại đọc tiếp tại TruyenApp.com để ủng hộ chúng mình nha.
             Trương Thiên Sơn mà chết thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Tạ Kiến An cả, dù sao lần này muốn cướp được vị trí Đại bàng núi Bắc Đông, cuối cùng Trương Thiên Sơn cũng phải chết thôi.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Nhưng trước mắt, Tạ Kiến An không muốn Trương Thiên Sơn chết, vì Trương Thiên Sơn còn có tác dụng với ông ta.  

             "Bỏ đi, trước cứ dừng lại, sắp xếp bác sĩ điều trị cho ông ta, không được để ông ta chết vào lúc này", Tạ Kiến An bất đắc dĩ thở dài nói.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             "Vâng", đàn em của ông ta nghe vậy bèn lập tức đi làm.  

             Còn Trương Thiên Sơn, thấy bác sĩ đến điều trị cho mình thì lại chua xót không thôi.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Là Đại bàng núi vùng Bắc Đông, dưới trướng có vô số đàn em, oai phong hùng mạnh một cõi. Nhưng nay lại chật vật, bị tra tấn không ra hình người.  

             Đến nỗi giờ Trương Thiên Sơn muốn chết cũng chết không được, có những bác sĩ và y tá ấy, dù ông ta bị tra tấn thành như vậy, cũng sẽ không chết ngay.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Tạ Kiến An bất lực nhìn Trương Thiên Sơn, rồi tiếp tục liên lạc với người bên Đông Hải.  

             Nhưng mãi đến lúc này, Tạ Kiến An vẫn không thể liên lạc được với bên Tạ Kiến Bình, cũng chẳng thể gọi được cho đàn em thân tín của ông ta.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Những người còn lại thì liên lạc được, nhưng họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hôm nay Tạ Kiến Bình và mấy tên đàn em thân tín bị một đám người bắt đi, đến giờ vẫn chưa trở về.  

             Mà những người còn lại ấy đều là đàn em của Trương Thiên Sơn, chỉ nghe theo lệnh ông ta đến thành phố Đông Hải hợp tác với Lâm Hàn, cũng chẳng nghe theo Tạ Kiến Bình mấy, càng đừng nói đến chuyện dùng họ đối phó Trương Thiên Sơn.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             "Tên Lâm Hàn này rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng qua chỉ là kinh doanh phi pháp thôi, có cần phải bắt Tạ Kiến Bình đi không?", Tạ Kiến An bất đắc dĩ nói.  

             Tạ Kiến An do dự một lát rồi dùng điện thoại của Trương Thiên Sơn gọi cho Lâm Hàn.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Lúc này, Lâm Hàn vừa mới an ủi Dương Lệ trở về phòng nghỉ ngơi xong chợt thấy điện thoại đổ chuông, bên trên hiện lên dãy số của Trương Thiên Sơn.  

             Lâm Hàn vội vàng rời khỏi phòng, đi tới phòng khách nghe máy.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             "Alo, xin chào cậu Lâm", Tạ Kiến An kính cẩn nói.  

             Nghe thấy giọng nói hồi sáng, Lâm Hàn liền biết là tên đàn em của Trương Thiên Sơn. Sau khi biết đó không phải là Trương Thiên Sơn, anh cũng có chút mất kiên nhẫn.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             Vốn dĩ, Lâm Hàn cũng không hiểu biết nhiều về thế lực ở vùng Bắc Đông, anh chỉ khá thân thiết với Trương Thiên Sơn và một người tên Uông Nghĩa vì từng hợp tác nên cũng coi như quen biết. Còn những người còn lại, Lâm Hàn lại chẳng biết ai.  

             Hơn hết, có tên Tạ Kiến Bình kia giấu anh kinh doang phi pháp, còn cài bom đe dọa Dương Lệ, lại càng khiến anh có ác cảm với Bắc Đông.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


             "Có gì thì nói mau đi", Lâm Hàn không kiên nhẫn nói.  

             Nghe thấy Lâm Hàn bực bội, Tạ Kiến An có chút khó chịu với giọng điệu ấy của anh, nhưng giờ ông ta không thể không hạ mình. Dù sao, trước mắt thì Lâm Hàn không phải là người mà Tạ Kiến An có thể chọc được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bình luận

Truyện đang đọc