CHẤP NIỆM TƯƠNG NGỘ

Dịch: CP88

Trợ dịch: Bối Diệp

Type: YZ95

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
Ở một vùng hẻo lánh nọ, có mấy căn nhà tồi tàn đổ nát, được dùng tạm để cho thuê.

Tivi trong phòng cũng không khác gì nhặt từ bãi rác lên, Tống Toàn An ngồi trên giường, vừa ăn đậu phộng vừa nhìn chằm chằm nơi duy nhất phát ra ánh sáng, trong mắt mang theo chết chóc.

Vợ của ông ta bị người ta theo dõi 24/24, ra ngoài mua đồ ăn sáng cũng bị bám riết không tha.

Tống Toàn An nốc hết một lon bia, tiền trên người càng ngày càng ít dần, rất nhanh đến chính bản thân mình ông ta cũng không nuôi nổi nữa.

Cứ trốn thế này cũng không phải cách, mạng xã hội bây giờ rất phát triển, không giống như hai mươi năm trước có thể dễ dàng làm giả thân phận rồi miễn cưỡng trốn thoát.

Mà tivi hiện tại đang phát đến một đoạn phỏng vấn của Tuyên Tịnh.

Vị thiên kim tiểu thư này mang theo dáng vẻ đầy tự tin, dõng dạc tuyên bố, “Nhà chúng tôi và Hạ gia có giao tình rất tốt, quan hệ của tôi và Chấp Ngộ cũng đang phát triển một cách ổn định, hiện tại tôi lấy danh nghĩa cá nhân treo thưởng, chỉ cần có người có thể cung cấp manh mối hữu dụng, giúp chúng tôi bắt được Triệu Lập Quốc, tôi sẽ lấy hai mươi vạn thay cho tiền thưởng.”

Lon bia trong tay Tống Toàn An rơi xuống, lăn lông lốc.

Một câu này không nghi ngờ gì đã hoàn toàn đẩy ông ta vào đường chết.

Hôm nay không phải cuối tuần, Tu Ngọc Mẫn đưa Thích Hựu đến trường, Thích Vĩnh Ngôn bởi vì bận việc nên cũng đã ra ngoài từ sớm.

Tống Tương Niệm ngủ dậy, trong nhà chỉ còn cô và bảo mẫu.

“Đồ ăn sáng đặt trên bàn, tiểu thư xem thử muốn ăn gì?”

Bữa sáng ở nhà ngược lại rất phong phú, Tống Tương Niệm cầm cốc sữa bò, vừa bóc xong một quả trứng gà thì chuông điện thoại reo lên.

“A lô?”

Đầu bên kia truyền đến một giọng nói già nua, “Là Tương Niệm hả?”

“Đúng ạ, xin hỏi là......”

“Lâu lắm rồi không thấy con đến đây, Diêu lão sư nhớ con lắm đấy, nói món cá của con không ai làm ngon hơn được.”

Tống Tương Niệm đến lúc này mới phản ứng lại, “Ông.”

“Hôm nay có thời gian không?”

Tống Tương Niệm chần chừ mấy giây, “Anh ấy sẽ đến sao ạ?”

“Con hỏi Chấp Ngộ hả, chúng ta không tìm nó.”

“Vậy cháu sẽ đến một chuyến.”

Tống Tương Niệm nhanh chóng kết thúc bữa sáng, sau đó đặc biệt đi chợ một chuyến mua mấy con cá trê vàng.

Trước cổng nhà họ có một cái hồ nhỏ, Diêu Thụy An và bạn già ngồi trên ghế dài ở mép hồ, nhìn thấy Tống Tương Niệm đi tới, Diêu Thụy An bèn từ ghế ngồi dậy.

“Tương Niệm.”

“Bà đi từ từ thôi ạ.” Tống Tương Niệm bước nhanh qua đỡ tay bà ấy.

“Con còn mua đồ đến làm gì? Ở đây cái gì chẳng có.”

“Ở chợ mới bán cá trê vàng bắt từ sông lên, còn có cả đậu tự làm mới mỗi ngày nữa, lát nữa để cháu nấu canh cá cho bà.”

Ba người vừa nói vừa cười đi vào, Tống Tương Niệm ngồi dưới hiên nhặt rau, ông lão trồng được mấy chậu hành lá, cũng đã cao lắm rồi.

Ông ấy ngồi xổm nhặt cỏ quanh chậu, Diêu Thụy An nhìn mọi người, cảm thấy hình như chỉ có mình là rảnh rỗi.

Bèn đi đến bên cạnh người bạn già, “Tôi giúp ông.”

Ông lão vừa định nói không cần, Diêu Thụy An đã nhổ lên cả một chùm hành lá, ông ấy thật sự không biết nên cười hay nên khóc, “Bà nhổ thì nhổ cỏ ấy, nhổ hành của tôi làm gì?”

“Tại chúng giống nhau quá đấy thôi.”

Tống Tương Niệm cười tiếp lời, “Lát nữa canh cá cũng cần hành, vừa lúc cần dùng, rửa đi là được rồi ạ.”

“Diêu lão sư tốt nhất cứ ngồi chơi đi.” Ông lão bê một cái ghế đến cho bà ấy, “Tôi ấy à, sinh ra là để hầu hạ bà rồi, bà chỉ cần thêu hoa thưởng lá là được.”

Toàn bộ thiên phú của Diêu Thụy An đều dùng vào thêu thùa, trên phương diện sinh hoạt hàng ngày, gần như đã bị bạn già chiều thành một người không thể tự lo được nữa.

Tống Tương Niệm ngồi bên cạnh nhặt đỗ.

Ông lão sau đó lại cầm bình nước đi tưới hoa cỏ trong vườn.

“Tương Niệm, hai ngày trước mẹ của Chấp Ngộ đã đến đây.”

Tống Tương Niệm cúi đầu, Diêu Thụy An nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, “Người Hạ gia đều cảm thấy có lỗi với con, còn có hổ thẹn.”

“Những chuyện hồi nhỏ từng làm cháu đều quên hết rồi.”

“Con đừng thấy thằng nhóc kia lúc nào cũng bày ra cái mặt thối khiến kẻ khác không dám lại gần mà xa cách. Từ nhỏ nó đã luôn lủi thủi một mình, những đứa trẻ khác ở bên ngoài trèo cây chọc chó, nó cả ngày cầm kim học thêu các kiểu dáng. Mắc lỗi còn bị đánh, đầu ngón tay cũng bị mũi kim chọc bật cả máu, thế nhưng lại không bao giờ khóc.”

Diêu Thụy An tuy nghiêm khắc trong mọi việc, nhưng cũng rất thương xót Hạ Chấp Ngộ.

“Con và nó giống nhau, từ bé đều chưa từng có một ngày vui vẻ.”

Khóe môi cô hơi cong lên, khuôn mặt nhỏ tùy ý cho ánh mặt trời chiếu tới, “Bà, cháu làm đậu nhồi thịt nhé, dễ ăn.”

“Được đó, con làm gì cũng ngon.”

Tống Tương Niệm rất thích nơi này, không chỉ khiến cô cảm thấy thoải mái, còn có một chiếc sân nhỏ để phơi nắng.

Buổi chiều, cô ngồi trên bậc thang, tay chống má nhìn ông lão bận rộn trong khoảng sân nhỏ của mình.

Diêu Thụy An thì ở một bên càu nhàu, “Mấy chậu hoa này sắp xoay được một vòng rồi đấy, từ phía đông chuyển sang phía tây, hôm nay lại muốn chuyển sang phía bắc.”

Ông lão nghe bà ấy nói, đầu cũng không quay lại một cái, “Bà lúc nào cũng nóng nảy, chờ chậu hoa này nở tôi phải pha trà hoa cúc cho bà uống mới được.”

Diêu Thụy An bĩu môi nói ai cần, thế nhưng trong mắt vẫn tràn ra ý cười.

Đến tận khi màn đêm buông xuống, Tống Tương Niệm ăn xong cơm tối, lại ngồi uống chén trà với ông bà ấy xong, mới đứng dậy ra về.

“Tương Niệm, lần sau con đến có lẽ sẽ được uống trà hoa cúc rồi đấy.”

“Được ạ.” Tống Tương Niệm vẫy tay chào hai người rồi đi ra ngoài, trên hành lang dài có ánh sáng chiếu qua tán lá tản mạn rơi xuống. Cô rất biết ơn họ vì đã không gọi Hạ Chấp Ngộ đến đây, để cô có một ngày thong thả an nhàn.

Ông lão đỡ Diêu Thụy An vào nhà, “Hôm nay không ngủ trưa, có mệt lắm không?”

“Tôi rất vui, không mệt.”

“Đi, vẫn nên ngủ sớm thôi, tôi giúp bà chuẩn bị nước tắm.”

Hai người vừa vào nhà, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa truyền đến.

“Ai thế?”

Không có tiếng nói chuyện, ông lão liếc mắt qua bàn ăn, thấy chiếc áo khoác dài bị bỏ quên của Tống Tương Niệm.

“Nha đầu này thật là, còn trẻ mà đã đãng trí rồi.”

Ông ấy cầm áo đi ra mở cửa cho Tống Tương Niệm.

Cánh cửa vừa mở rộng, ông lão còn chưa nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, đã thấy ông ta đi thẳng vào trong.

Dáng người béo mập, đội mũ, thoáng nhìn là biết không phải Tống Tương Niệm.

“Ai vậy?”

Một thanh gỗ vung tới đập giữa đầu ông lão, ông ấy gần như chưa kịp kêu lên đã ngã xuống, máu từ giữa mái tóc bạc chầm chậm chảy xuống trán.

Người đàn ông xoay người đóng cửa, sau đó cầm khóa chính mình mang tới, trực tiếp khóa chết cánh cổng lớn này.

Diêu Thụy An nghe tiếng đi ra, “Là Tương Niệm hả?”

Ông lão ôm đầu, trên tay là chiếc áo khoác của Tống Tương Niệm, ông ấy không có sức đứng dậy, chỉ có thể kêu lên, “Mau vào phòng, khóa cửa lại......”

Mắt Diêu Thụy An đã không còn tinh tường, năm mới còn muốn tự tay thêu vài món đồ, khiến cho đôi mắt càng thêm kém.

Bà ấy híp mắt nhìn tới, thấy người đàn ông quay lại vung thêm một gậy xuống.

Sau đó không nghe thấy âm thanh gì nữa rồi.

Diêu Thụy An hoảng hốt chạy vào nhà, đóng sầm cửa. Người đàn ông rất nhanh xông tới, cầm gậy gỗ đập mạnh lên cửa.

“Mở cửa!”

“Anh là ai? Chúng tôi không có thù oán gì với người ngoài, nếu như là cướp tiền thì tôi có thể đưa hết đồ đáng giá trong nhà cho anh.”

Người đàn ông lên tiếng, giọng nói như âm thanh phát ra từ chiếc radio cũ, bàn tay cầm gậy gỗ siết chặt.

“Nếu muốn nhìn ông ta chết, thì tao sẽ thành toàn.”

Diêu Thụy An còn chưa kịp báo cảnh sát, không nghĩ nhiều nhanh chóng mở cửa, “Đứng lại đó!”

Người đàn ông lập tức xoay người, cây gậy gỗ vung tới, nện lên thân thể bà.

Bình luận

Truyện đang đọc