CHẾT ĐI CHẾT LẠI (TỬ LAI TỬ KHỨ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lư Nham nhìn chằm chằm vào Vương Việt một lúc, cười rồi lấy vại canh bên cạnh sang.

Canh vẫn đang nóng hổi, hắn đứng dậy đi lấy cái bát, rót một ít canh ra: “Uống một ít canh trước?”

“Ừm.” Vương Việt gật đầu, vẫn là bộ dạng suy yếu đến tay cũng không nâng lên nổi.

“Diễn giống lắm,” Lư Nham khen ngợi một câu, múc thìa canh đưa tới bên miệng cậu, “Vẫn hơi nóng, uống chậm thôi.”

“Ừm.” Vương Việt cắn vào mép thìa, húp ngụm canh vào miệng.

Lư Nham nhìn mà buồn cười: “Uống lại khỏe thế, không giả yếu nữa à? Đói quá rồi?”

Vương Việt vừa nghe thấy câu này, nhanh chóng để lọt một ít nước canh chưa nuốt xuống trào ra ngoài khóe miệng, nước canh chảy từ khóe miệng xuống cằm.

“Bình thường.” Cậu cau mày nói.

“Này!” Lư Nham thả bát xuống, “Em là suy yếu chứ không phải liệt nửa người đâu đấy!”

Vương Việt không để ý tới hắn, vẫn cau mày, thè lưỡi ra liếm canh ở khóe miệng, dùng giọng mong manh yếu ớt nói: “Thêm… ngụm nữa đi.”

“Quá giả tạo,” Lư Nham chậc chậc vài cái, rồi lại múc thêm một thìa canh đưa tới mép cậu, “Diễn xuất của em, đi đóng phim thần tượng cũng bị người ta đuổi ra khỏi phim trường…”

“Aiii, thôi,” Vương Việt đột nhiên hô lên một câu, ngồi ngay ngắn, lau canh ở khóe miệng rồi lấy bát với thìa trong tay Lư Nham tới, “Em tự uống.”

“Không khó chịu nữa à?” Lư Nham cười, lại múc một bát cháo ra để bên cạnh.

“Nãy giờ đã nói với anh là không có cảm giác gì rồi mà,” Vương Việt bưng bát uống một mạch hơn nửa bát canh, “Ngon thật! Sao anh không ăn?”

“Em ăn trước đi, ăn không hết thì anh dọn sạch cho,” Lư Nham xoa tóc trước trán cậu, sắc mặt Vương Việt không tệ lắm, không biết sức ăn có to như trâu không.

“Em chắc thêm một bát cháo nữa là no rồi,” Vương Việt uống hết bát canh, rồi lại bê cháo cắm đầu ăn, “Cháo này ngon hơn hàng lần trước anh dẫn em đi ăn.”

“Nói thừa, đồ ăn loại công tử ăn chơi trác táng như Thẩm Nam mua là thứ quán ven đường so được à,” Lư Nham cười, “Ngon thì ăn hết luôn đi.”

Vương Việt cười, không nói gì, lại cúi đầu ăn thêm một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nói một câu: “Lần trước đến câu lạc bộ, trông anh cũng chẳng khác anh ta lắm đâu, thiếu gia.”

“Giờ mồm miệng lưu loát nhỉ,” Lư Nham cười, “Ăn nhanh đi.”

Vương Việt ăn một bát canh một bát cháo thì đã no, nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Vết thương trên gáy chắc là không có ảnh hưởng gì, nhìn cậu nằm trên giường không yên, chốc lại xoay người một cái, Lư Nham nhìn thôi cũng phải canh cánh đề phòng.

“Ngài chọn một tư thế nằm bất động đi được không? Dù sao cũng đang có vết thương, vết thương có nhỏ thì nó cũng chưa lành đâu,” Lư Nham đẩy cậu thành nằm nghiêng, kiểm tra băng gạc trên gáy.

“Chúng ta phải ở đây bao lâu?” Vương Việt nói.

“Bác sĩ bảo phải quan sát một thời gian, thân thể của em hơi mâu thuẫn, biết gì không, bác sĩ bảo thể chất em không tốt, hồi phục chậm, gây mê tỉnh lại thôi cũng lâu hơn người khác,” Lư Nham nhẹ nhàng vuốt lên cánh tay cậu, “Nhưng giờ em như được tiêm máu gà, thổi trống canh là em còn có thể lao ra ba dặm đúng không….”

“Vậy anh đuổi kịp được không?” Vương Việt nằm yên ổn, cười hỏi.

“Đuổi kịp hay không kịp cũng phải đuổi chứ, đuổi theo xin được hầu hạ em,” Lư Nham cúi đầu cắn một miếng vào cánh tay cậu, “Quan Ninh nếu như biết cuối cùng anh không bán xiên nướng nữa mà đổi nghề làm chăm trẻ chắc có mà tức quá sống lại.”

Vương Việt không muốn ở biệt thự, cảm thấy mở cửa ra không thấy ai, ăn gì cũng không tiện, vừa tới kỳ hạn ba ngày quan sát bác sĩ chỉ ra, cậu đã vội vàng thúc giục Lư Nham thu dọn của nả bỏ chạy lấy người.

Bác sĩ bị Thẩm Nam xách tới kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Vương Việt, thể chất vẫn ở mức “chẳng ra gì”, nhưng hồi phục lại có thể coi là khá được, không kiến nghị đi đường dài, hoạt động bình thường thì không có vấn đề gì lớn.

“Đi luôn à?” Thẩm Nam nhìn Vương Việt vừa kiểm tra xong đã ra ngoài ngồi lên ghế phụ, hỏi Lư Nham.

“Ừ,” Lư Nham cười, “Tối hôm qua đã ném hành lí lên xe rồi.”

“Vậy được,” Thẩm Nam đi tới một bên, lấy từ trong xe mình ra một hộp đồ tráng miệng, đặt vào tay Vương Việt: “Hai người du lịch xong, về rồi tôi mời cậu ăn cơm.”

“Cảm ơn,” Vương Việt nhận lấy hộp, “Đi đâu ăn?”

“Đi ăn hải sản trên thuyền đi,” Thẩm Nam nghĩ, “Lư Nham đưa cậu đi ăn bao giờ chưa? Anh ta cũng là VIP…”

“Chưa!” Vương Việt lập tức quay đầu lại nhìn Lư Nham đang lên xe, “Anh ấy toàn đưa tôi đi ăn quán vỉa hè.”

“…Đi đi,” Thẩm Nam vỗ lên cửa xe, lùi lại, “Du lịch vui vẻ.”

Lư Nham khởi động xe, liếc mắt nhìn Thẩm Nam một cái, rồi quay đầu sang hỏi Vương Việt, “Hai người đang nói gì đấy?”

“Nói anh là VIP không đưa em đi ăn hải sản,” Vương Việt điều chỉnh lưng ghế ngả ra sau, dựa vào, nhắm mắt lại, “VIP là cái gì thế?”

“VIP là tiêu tiền như rác,” Lư Nham nhìn ra bên ngoài, Thẩm Nam đã xoay người đi vào biệt thự, hắn chỉ có thể lái xe đi, “Thẩm Nam nói với em anh là VIP ở đâu?”

“Hải sản,” Vương Việt rất có hứng thú, nằm nghiêng người, “Thẩm Nam nói là lên thuyền ăn, anh là tiêu tiền như rác của nhiều nơi lắm à?”

“…Anh là tiêu tiền như rác của em.” Lư Nham thở dài bất đắc dĩ, “Ngồi ngoan.”

Mục tiêu không phải là quay lại chỗ bọn họ bỏ trốn, chỗ đó không chỉ là hang ổ của Lư Nham và Quan Ninh, mà cũng là địa bàn Bành Viễn quen thuộc, trước lúc hoàn toàn chắc chắn thân thể Vương Việt đã khôi phục, dưới tình huống chưa nắm chắc trăm phần trăm về năng lực của Vương Việt, bọn họ không thể mạo hiểm quay về.

Cũng may, hứng thú của Vương Việt về hải sản tiêu tiền như rác rất nhanh đã bị hộp bánh ngọt của Thẩm Nam dời đi, lúc biết bọn họ sắp đi về căn hộ mới thuê, cậu còn rất vui vẻ, bởi vì dưới tầng có phố ăn vặt.

Có lẽ là bí bách trong biệt thự cả thời gian này, Vương Việt lên xe xong, tinh thần vẫn luôn phấn chấn, tuy rằng dọc đường ngoài ăn cơm và nhà vệ sinh thì cậu cũng không yêu cầu dừng xe xuống chơi nữa, nhưng vẫn luôn vịn vào cửa kính xe ngắm phong cảnh, trông tâm tình có vẻ không tệ.

Lư Nham lái xe nhìn đường phía trước, quay lại vẫn là một con đường đó, hắn có thể nhớ rõ từng lối ra bọn họ đi qua, đều không có thay đổi gì, nhưng tâm cảnh đã hoàn toàn khác.

Nhẹ nhõm? Vui sướng?

Hắn không thể nói ra được, có điều, hắn biết mình cuối cùng cũng có thể nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa xe.

Ánh mặt trời rất đẹp, mọi thứ nhìn thấy đều như thể hình ảnh sau khi được điều tiết tỉ lệ, rõ ràng mà ngời sáng.

“Em thích cảm giác như bây giờ,” Vương Việt dán mặt lên cửa kính xe, ngón tay vẽ vòng lên cửa, “Thích cực kỳ.”

“Cảm giác gì?” Lư Nham nhìn cậu, khóe miệng Vương Việt cả dọc đường đều mỉm cười.

“Cảm giác tự do!” Vương Việt đột nhiên ngồi thẳng người, hô to một câu, sau đó cười giơ tay lên búng một cái.

Cửa kính xe cùng lúc chậm rãi hạ xuống dưới, gió lạnh cuốn vào xe trong nháy mắt, Lư Nham đang muốn nói, mở miệng ra đã uống nguyên một ngụm gió lạnh.

“Đệt!” Lư Nham hắt xì hơi một cái, nhanh chóng đóng hết cửa lại, “Chốc lại bị cảm bây giờ!”

“Tự do giống như gió,” Vương Việt lại búng tay một cái, cửa sổ trên trần xe mở ra, cậu giẫm chân lên ghế, đứng lên thò đầu ra ngoài, hóng gió hô, “Từ giờ trở đi! Em sẽ là chính mình!”

“Tổ tông! Xuống dưới đi!” Lư Nham dừng xe vào chỗ đậu xe khẩn cấp bên cạnh, giật quần Vương Việt, “Chốc nữa cảnh sát giao thông trên cao tốc tới hốt hai ta.”

Vương Việt mặc quần thể thao rộng thùng thình, bị Lư Nham giật một phát xuống tận đùi, cậu nhanh chóng kéo lại quần rồi lùi về trong xe, “Lưu manh!”

Lư Nham cười, duỗi tay sờ lên đũng quần cậu một lúc: “Lấy ống ra rồi có thoải mái không?”

“Ơ!” Vương Việt hất tay hắn ra, nghĩ lại rồi cũng sờ lên mình, “Cũng được, không thấy khó chịu gì cả… Em tự do rồi!”

Lư Nham cười cả buổi, rướn người qua hôn lên môi cậu, “Ừ, tự do rồi, về sau không phải sợ gì nữa.”

“Nhưng mà có lúc sờ vào đây,” Vương Việt ấn lên ngực mình, híp mắt lại cười rất vui vẻ, “Trống không! Lại sợ hết hồn nghĩ là mình sắp chết.”

“Nếu không thì em cứ đeo lại,” Lư Nham gảy gảy cằm cậu, “Vòng cổ vẫn giữ lại mà.”

“Không cần, lái xe đi.” Vương Việt chậc một tiếng.

Trở lại căn hộ thuê kia, Vương Việt đầu tiên là chạy ra ban công, cẩn thận nằm lên võng.

“Có bụi, xuống dưới anh lau đã,” Lư Nham cầm cái khăn bông.

“Lau chỗ khác đi, ở đây em đã cọ sạch rồi,” Vương Việt vươn tay đẩy xuống đất một cái, võng nhẹ nhàng đung đưa.

Lư Nham không có hứng thú gì với dọn dẹp nhà cửa, cầm giẻ lau qua loa mấy chỗ khác, không có bụi mắt thường thấy được là thôi coi như xong việc.

“Nham Nham,” Vương Việt nằm trên võng nhắm mắt lại, “Anh xem phim bao giờ chưa?”

“Em chưa xem bao giờ à?” Lư Nham bị hỏi mà sững sờ, “Lúc ở biệt thự không phải ngày nào em cũng xem từ sáng tới tối à.”

“Ý em nói là phim ở rạp chiếu phim,” Vương Việt quay đầu sang, “Em chưa xem bao giờ cả, chúng ta đi xem phim một lần đi được không?”

“Được,” Lư Nham lấy điện thoại ra, “Muốn xem gì? Anh tìm rạp chiếu phim xung quanh xem.”

“Không biết, cái gì cũng được, em chỉ muốn xem là thế nào thôi,” Vương Việt vẫy tay, võng bị cậu vung lên mà đột nhiên lắc mạnh một cái, cậu bám lấy quần Lư Nham, kêu lên, “A!”

Lư Nham nhanh chóng dùng chân chặn cậu lại, chắc chắn cậu nằm yên được rồi mới chép miệng: “Trên quần anh có thắt lưng đấy, không lột xuống được đâu.”

“Thắt lưng thì ghê chắc.” Vương Việt khinh thường, cũng chép miệng một cái.

Lư Nham cảm thấy trên hông mình nhẹ nhàng rung lên, cúi đầu nhìn, phát hiện thắt lưng mình đã bị cắt vào chính giữa thành hai đoạn.

“Kỹ năng này… cũng được đấy,” Hắn rút thắt lưng ra kiểm tra, mặt cắt rất gọn, như dùng dao cắt, “Anh cảm thấy chúng ta cần nói chuyện trước lúc đi xem phim.”

“Anh bảo mà, lúc không có ai thì có thể đánh trứng hay gì đấy.” Vương Việt hiển nhiên là hiểu ý của hắn.

“Bảo bối,” Lư Nham ngồi xổm xuống bên cạnh võng, “Lúc em chơi như thế có mệt không, hoặc là có cảm giác gì khác không?”

“Không có cảm giác gì,” Vương Việt quay đầu sang, dùng đầu dụi vào cánh tay hắn, “Chỉ cần không như lúc đánh nhau với mấy người Bành Viễn là sẽ không có cảm giác gì.”

Nhắc tới Bành Viễn, Lư Nham im lặng vài giây, hắn cảm thấy nếu như để Bành Viễn nhìn thấy bộ dạng của Vương Việt bây giờ, hẳn là sẽ cuống cuồng tới nỗi muốn nghĩ cách chôn Vương Việt ngay tại trận.

“Em bảo đảm với anh đi,” Lư Nham nghĩ ngợi rồi nói.

“Em bảo đảm,” Vương Việt nhìn hắn, “Em sẽ không làm bị thương bất cứ ai, cũng sẽ không chơi như thế lúc có người… Ngày thường em cũng sẽ ít chơi, được chưa?”

“Xem phim đi.” Lư Nham ôm cả Vương Việt lẫn võng vào lòng.

Xung quanh đây thật ra có rạp chiếu phim, nhưng Lư Nham tìm hiểu, vẫn định đưa Vương Việt đi tới trung tâm chiếu phim xa một chút, tránh làm Vương Việt cảm thấy mình cầm một đống thẻ tiêu tiền như rác mà lúc nào cũng dẫn em ấy đi ăn quán vỉa hè, có trung tâm chiếu phim hoành tráng lại dẫn em ấy vào rạp chiếu phim nhỏ…

Có điều, Vương Việt có vẻ như chẳng cảm thấy gì, cậu chỉ muốn đi xem phim một lần, chắc có xem mỗi quảng cáo cũng chẳng sao.

Lư Nham lái xe chở Vương Việt đi ăn trước, chọn một nhà hàng xa hoa vừa thấy đã biết khá là khiêm tốn, hai người còn vào phòng riêng, có điều, lúc gọi món vẫn chỉ có thể gọi món thanh đạm.

Ăn xong ra khỏi nhà hàng, Vương Việt nhẹ nhàng dùng vai va vào Lư Nham: “Sau này đừng ăn đắt như thế nữa.”

“Không đắt lắm, chỉ là mức độ trung lưu thôi.” Lư Nham cũng va vào cậu một cái.

“Nhưng phẫu thuật lần này tốn nhiều tiền lắm rồi mà đúng không,” Vương Việt lại va vào người hắn lần nữa, “Anh hết tiền rồi đúng không?”

Lư Nham cảm thấy động tác va qua va lại của hai người họ như đồ ngốc, tỏa ra luồng hương vị tình yêu thôn quê nồng đậm, nhưng vẫn va lại Vương Việt một cái: “Em không cần lo lắng chuyện tiền, anh cũng không phải làm không công mười năm, giờ nên dưỡng lão rồi.”

“Thật thế à?” Vương Việt tiếp tục va hắn.

“Em xong chưa,” Lư Nham lại va lại một cái, “Có người đang nhìn mình rồi kìa.”

“Có phải là ngốc lắm không.” Vương Việt lại va.

“Phải, em còn ngừng được không đấy?” Lư Nham nhìn cậu.

Vương Việt nở nụ cười, đã vậy còn không ngừng cười được, cả một đường đều va vào Lư Nham đến tận bên cạnh xe.

“Đúng rồi,” Lư Nham đưa tay ra tóm lấy cánh tay Vương Việt đang chuẩn bị chui vào trong xe, “Quên mất chuyện này, chúng ta đi dạo trung tâm thương mại bên cạnh đã.”

“Làm gì?” Vương Việt nhìn hắn.

Lư Nham không trả lời, dẫn Vương Việt quay lại, vào trung tâm thương mại bên cạnh.

Đi một vòng tầng một, Lư Nham dẫn Vương Việt tới một quầy chuyên bán vàng.

“Vàng.” Vương Việt nằm bò lên quầy, nhìn chằm chằm các loại trang sức vàng bên trong, trang sức vàng lóe lên ánh sáng xinh đẹp dưới ánh đèn, khá phù hợp với thẩm mỹ của Vương Việt.

“Tiên sinh muốn chọn thứ gì?” Người bán hàng đi tới.

“Vòng cổ,” Lư Nham cúi đầu nhìn một dọc quầy, “Trường mệnh tỏa*.”

“Tặng cho trẻ con à? Bên này có, to nhỏ gì cũng có hết.” Bán hàng dẫn Lư Nham tới quầy bên trong.

“Tặng cho… con trai tôi.” Lư Nham liếc mắt nhìn Vương Việt vẫn đang nằm nhoài ra quầy đằng kia.

“Bé trai đều hợp với mấy kiểu này,” Người bán hàng cầm mấy cái trường mệnh tỏa giới thiệu, “Mấy kiểu này đều là kiểu dáng mới, vàng 999.”

“Lấy cái này đi,” Lư Nham đoán trọng lượng, chỉ vào một trong số đó, “Cái này là hình gì?”

“Mùa xuân nở hoa, mùa thu kết quả, ý nghĩa rất tốt,” Người bán hàng lấy cái trường mệnh tỏa kia ra, đưa tới trước mặt Lư Nham.

“Lấy kiểu này đi.” Lư Nham không nói nhiều, cầm lấy hóa đơn.

Lúc cầm hóa đơn chuẩn bị đi trả tiền, Lư Nham nhìn thấy Vương Việt vẫn đang nhoài ra quầy, lại gần nhìn, phát hiện Vương Việt đang xem nhẫn cưới.

Hắn đứng cạnh Vương Việt, cùng nhìn cả buổi, rồi hỏi nhỏ: “Thích cái nào?”

“Cái này.” Vương Việt chỉ vào một cái trong đó.

“Đây là con gái đeo.” Lư Nham nói.

“Ơ? Cái kia cũng đẹp này.” Vương Việt lại chỉ vào một cái khác.

“Cái kia cũng là con gái đeo,” Lư Nham hơi bất đắc dĩ, hắn đoán, có lẽ hấp dẫn Vương Việt không phải là nhẫn, mà là kim cương lấp lánh trên nhẫn, nên nhỏ nhẹ giải thích cho cậu, “Kiểu nam không có kim cương to như thế.”

“Vậy thì không đẹp.” Vương Việt chép miệng.

Lư Nham liếc mắt nhìn người bán nhẫn đang sắp chạy tới chuẩn bị giới thiệu cho hai bọn họ, nói nhỏ vào tai Vương Việt: “Nếu em thích, thì hai ta mua một cặp kiểu nam.”

“Chỉ một vòng tròn thế thôi à?” Vương Việt hỏi.

“Ừ, có kim cương nhỏ.” Lư Nham nói.

“Không đẹp, thôi,” Vương Việt hơi nhụt chí, quay đầu rời khỏi quầy hàng, chạy sang trung tâm sửa chữa đồng hồ bên cạnh xem người ta sửa đồng hồ qua cửa kính.

“Lấy cho tôi cặp nhẫn này,” Lư Nham chỉ vào cái nhẫn lúc đầu Vương Việt khen là đẹp, “Ghi hóa đơn.”

“Anh lấy số nào?” Người bán hàng hỏi.

Lư Nham không gọi Vương Việt lại, cứ thế chọn số luôn, hắn có thể đoán được gần đúng ngón tay Vương Việt, lúc người bán hàng ghi hóa đơn, hắn nghĩ, lại lấy thêm một sợi dây chuyền nữa.

Mua đồ xong, Lư Nham kéo Vương Việt ra khỏi trung tâm thương mại, hắn đặt hộp trường mệnh tỏa vào tay Vương Việt: “Cái này tặng cho em, trường mệnh tỏa, đeo lên cổ, vậy là lúc sờ lên ngực sẽ không sợ hết hồn nữa.”

“Đẹp thật!” Vương Việt cả quá trình căn bản không để ý Lư Nham mua gì, lúc mở hộp ra nhìn thấy trường mệnh tỏa thì vui vẻ reo lên, “Đẹp thật!”

“Lại đây, đeo lên,” Lư Nham đeo trường mệnh tỏa lên cổ Vương Việt, “Bình bình an an.”

“Ừm!” Vương Việt cúi đầu sờ, cười ngả lưng ra ghế, “Bình bình an an.”

“Còn có cái này nữa,” Lư Nham lại lấy cặp nhẫn kia ra, “Em thích cái này đúng không?”

Lúc nhìn thấy nhẫn, Vương Việt suýt nữa thì quỳ gối xuống ghế xe, một phát lấy nhẫn qua: “Không phải anh bảo đây là kiểu con gái à?”

“Em thích thì cứ cầm mà chơi, không sao cả, em muốn đeo không?” Lư Nham hỏi cậu, “Nếu muốn đeo thì… để anh đeo cho em.”

Vương Việt thả lại nhẫn vào hộp, nhìn hắn, đột nhiên bật cười.

“Cười cái gì.” Lư Nham búng một cái lên chóp mũi cậu.

“Em biết đeo nhẫn là có ý gì mà,” Vương Việt cười tới mức mắt cũng không thấy đâu nữa, “Anh nghĩ là em không biết đấy à.”

“Nói gì thế,” Lư Nham cười, “Kể cả em có không biết, anh lừa em đeo lên, em có ý kiến gì không?”

“Không có ý kiến.” Vương Việt cười, duỗi tay tới trước mặt, đung đưa ngón tay.

Lư Nham kéo tay cậu qua hôn một cái, rồi đeo nhẫn vào ngón áp út cậu, to nhỏ vừa khéo.

Vương Việt rất thỏa mãn với nhẫn kim cương sáng long lanh, chốc giơ lên trước đèn trong xe, chốc lại vươn tay ra lắc, Lư Nham nhìn thấy cậu chơi cả buổi rồi mới nhắc một câu: “Anh thì sao?”

“À,” Vương Việt giờ mới lấy lại tinh thần, kéo tay hắn qua cũng hôn một cái, sau đó đeo nhẫn vào tay hắn, ngắm nghía rồi nói, “Không đẹp gì cả, chẳng sáng tí nào.”

“Giờ đi xem phim?” Lư Nham cười.

“Ừm.” Vương Việt nhìn chằm chằm lên đầu ngón tay mình, gật đầu.

Lư Nham khởi động xe, nhìn chỉ dẫn, lái về phía trung tâm chiếu phim

Vương Việt cả dọc đường đều cúi đầu nghịch nhẫn, lúc đến trung tâm chiếu phim, Lư Nham phát hiện cậu đã lấy nhẫn xuống từ lúc nào không biết.

“Không đeo nữa à?” Lư Nham cười.

“Viên to quá, cứ quẹt phải…” Vương Việt thở dài, “Đeo ở chỗ khác được không?”

“Biết ngay là em sẽ như thế,” Lư Nham đậu xe xong, lấy từ trong túi ra một cái túi đỏ nhỏ, đổ sợi dây chuyền mua cuối cùng ra, lấy nhẫn từ trong tay Vương Việt qua, xỏ vào dây chuyền, “Đeo lên cổ đi.”

Đeo nhẫn lên cổ xong, Vương Việt ấn ngực mình: “Ôi, nhiều đồ thật, giờ đã yên tâm lắm rồi.”
*trường mệnh tỏa

Bình luận

Truyện đang đọc