CHÍ TÔN


Ầm!

Hắn không nói thêm lời nào, giương cung đã cài tên, bắn ra một mũi Lưu Tinh Tiễn.

Tiễn xuyên qua khoảng không, thoáng chốc vụt đến khiến cho thiếu chủ Viêm gia bất ngờ không kịp đề phòng liền bị bắn bay đi. Tõm một tiếng, bay xuống biển.

- Ngươi điên rồi! Cư nhiên dám giết ta!
Trong miệng Thiếu chủ Viêm gia phun ra máu tươi, từ dưới biển ngóc đầu lên. Trong ánh mắt nhìn về phía Sở Vân, kèm theo vẻ sợ hãi không thể che giấu.

- Ngay cả liên quân mười bốn gia đảo ta còn không sợ, lẽ nào sợ Viêm gia ngươi?
Sở Vân cười giễu cợt một tiếng.

- Ngươi thực sự cho rằng, trận chiến kia Viêm gia chúng ta dốc hết toàn lực sao?
Viêm Cơ Ti chau mày, lời lẽ đầy khiêu khích.

Ầm!

Sở Vân lại bắn thêm một tiễn, Viên Ti Cơ dốc toàn bộ sức lực chống lại. Nàng lùi lại phía sau năm bước, thân hình loạng choạng, dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Sở Vân.

Hai người Viêm gia rơi vào trầm mặc, sắc mặt vô cùng khó coi. Rốt cục bọn họ cho rằng, Sở Vân chính là người điên! Giết chính mình là một ý niệm điên rồ.

- Thiếu chủ, ngài hãy đi trước. Để ta ngăn bọn chúng lại!
Viêm Cơ Ti đứng chặn trước mặt thiếu chủ Viêm gia, lấy ra Hồng Ngọc Địch, đặt trên đôi môi mọng đỏ. Trong tiếng sáo du dương, một bầy Yêu Tước từ trong Tiên Nang đeo ở thắt lưng của nàng bay ra, dày đặc hướng về phía Sở Vân và Kim Bích Hàm.

Chỉ trong nháy mắt, bầy Yêu Tước chảy ra như nước, hơi nóng bốc lên không trung.

Mây mù dày đặc che trở thân ảnh thiếu chủ Viêm gia, giúp hắn thoát khỏi tầm mắt của đám người Sở Vân.

Sở Vân thúc dục Thiên Hồ, liên tiếp vận dụng đạo pháp thủy hành, khắc chế bầy yêu tước hành hỏa. Thiên Hồ với đạo pháp công kích mãnh liệt, khiến cho bầy Yêu Tước từng mảng từng mảng lớn tan thành một khối yêu tinh, rơi vào trong nước biển...

Viêm Cơ Ti cắn chặt răng, gọi Yêu Tước vương ra. Chiến lực của nó đạt cấp Đại Yêu, dĩ nhiên tu vi gần đạt cấp Linh Yêu. Cơ hồ sánh ngang với Túy Tuyết Đao.

Chỉ là Thiên Hồ của Sở Vân chính là yêu thú tuyệt phẩm. Đối chiến với yêu thú cùng cấp, ưu thế Tiên Thiên vượt trội. Yêu Tước vương cũng không phải đối thủ.

- Kim Phấn Điệp Ảnh!
Trong lúc chiến đấu, Kim Bích Hàm cũng xuất thủ, gọi ra một bầy Kim Điệp. Lấy Kim Ngọc Tiên Điệp làm thống lĩnh, thúc dục đạo pháp quần công, đánh giết xông tới.

Viêm Cơ Ti lấy một chọi hai, tiếng sáo lúc nhanh lúc chậm. Mỗi giây mỗi phút, bầy Yêu Tước đều tổn thất một lượng lớn. Thế nhưng bằng mọi giá, dù vô cùng khốn khó cũng muốn chặn hai người Sở Vân và Kim Bích Hàm lại.

- Đây là âm nghệ đại thành, hiệu quả ngự yêu cao hơn rất nhiều so với mệnh lệnh la hét đơn điệu. Lúc nào đó ta cũng nên học tập Tiếu Thương Hải một chút. Truyện Tiên Hiệp
Lúc này tim Sở Vân đập thình thịch. Tiếu Thương Hải chính là môn đạo pháp Thanh Ngự cấp tuyệt phẩm của Hải Long Vương Khương Bác, nó cùng đẳng cấp với đạo pháp Chấn Cửu Tiêu.

Chỉ trong chốc lát, bầy Yêu Tước đã chết vô số. Yêu Tước Vương cũng đã bị thương nặng, thế nhưng sau cùng lại không bắt được Viêm Cơ Ti.

- Sở huynh, hãy để cho ta!
Kim Bích Hàm nghiêm túc, lấy ra một mảnh Ngọc Cầm. Ngón tay như cây hoa lan nở rộ, khẽ gẩy dây đàn, nhất thời phát ra âm thanh du dương, êm ái như tiếng suối chảy.

Sắc mặt Viêm Cơ Ti đại biến:
- Đây chính là môn đạo pháp Thanh Ngự tuyệt phẩm!

Trong lòng Sở Vân chấn động:
- Không ngờ Thạch Gia Minh cũng có nhạc nghệ cảnh giới đại thành.

Vận dụng Chấn Cửu Tiêu điều khiển bầy kim điệp, nhất thời chiến lực tăng thêm mấy lần, bầy Yêu Tước liền nằm dẹp xuống. Rất nhanh, Kim Bích Hàm thiết lập được cục diện, bắt được Viêm Cơ Ti.

- Đáng tiếc đã để thiếu chủ Viêm gia chạy mất.
Kim Bích Hàm có chút nuối tiếc.

Sở Vân không biết làm gì hơn đành nhún vai một cái. Hắn không có yêu thú giỏi về việc truy lùng dấu vết, mà bản thân bầy Yêu Tước cũng là yêu thú che giấu tung tích rất tốt.

Bất quá, kỳ thực bản thân hắn cũng không có ý định giết chết thiếu chủ Viêm gia. Cổ Phá U chỉ là môn khách, giết cũng không có gì đáng nói. Thế nhưng thiếu chủ Viêm gia là người thừa kế chức vụ đảo chủ, tin tức giết hắn lan truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ gây nên
chiến tranh.

Đây là chuyện Sở Vân không mong muốn.

- Trông giữ Viêm Cơ Ti thật tốt, chúng ta sẽ lưu lại trên đảo vài ngày nữa.
Sở Vân nói với Kim Bích Hàm.

Viêm Cơ Ti trừng mắt, vô cùng sợ hãi dũng khí của Sở Vân. Ở đây là hải vực Viêm gia, bọn chúng bắt mình làm tù binh rõ ràng không hề sợ hãi, mà lại có thể ung dung ở lại chỗ này thêm vài ngày.

Sở Vân đang chờ đợi Trữ Phàm Trần.

Cổ Phá U, thiếu chủ Viêm gia đều có thể chạy thoát. Trữ Thiên Vương há lại không thể chạy thoát sao?

Nếu như không nhân cơ hội này giết chết hắn. Ngày sau trở thành đại địch, e là sẽ phải hối tiếc sự phóng túng ngày hôm nay.

Trữ Phàm Trần mới chính là mục tiêu chính của Sở Vân. Những người khác như là Cổ Phá U, cũng chỉ là quỷ gặp xui xẻo mà thôi.

Nhưng mà bọn họ đã đợi đến ba ngày, vẫn không thấy bóng dáng của Trữ Phàm Trần.

- Lẽ nào hắn thực sự chết tại bạo động ở hải vực Xà Tảo?
Sở Vân khẽ nhíu mày.

- Đi thôi, tránh đêm dài lắm mộng. Viêm gia cho rằng chúng ta đã rời đi, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đến đây. Thế nhưng lăng mộ Thiên La Hậu, rốt cục cũng ở gần đây. Bọn chúng có lẽ sẽ đến vớt.
Kim Bích Hàm cũng khuyên nhủ.
- Một tên đệ tử Trữ gia không có tên tuổi, chết tại bạo động Xà Tảo cũng chỉ là chuyện bình thường.

Viêm Cơ Ti cười nhạo, không hề cảm thấy mình đang bị bắt làm tù binh. Tính khí nàng nóng như lửa đốt, mang theo tích cách kiêu ngạo vốn có trong Viêm gia.

- Chúng ta đi thôi.
Cuối cùng Sở Vân điều khiển mật thuyền, rời khỏi hải vực này.

Sau nửa ngày, sóng biển ôm trọn bãi cát, trên hải đảo không tên nghênh đón một vỏ sò khổng lộ.

Vỏ sò mở ra, Trữ Phàm Trần từ trong vỏ sò chui lên, kim sa chấn động rơi xuống khắp người. Hắn phu ra một ngụm khí bẩn:
- Phù... Rốt cục cũng đã đi. Tên Sở Vân này rất can đảm, dám dừng lại ở đây thời gian dài như vậy. Ách!

Bỗng nhiên toàn thân hắn rung lên, nhìn vào khoảng không.

Ở nơi nào đó, một người một hồ một cung, đang hờ hững nhìn về phía chính mình.

- Đúng là thiếu hiệp Sở Vân quá bộ đến! Có thể gặp được Tiểu Bá Vương của Chư Tinh Quần Đảo, thực sự là vinh hạnh của tại hạ!
Chợt nhìn thấy Sở Vân lơ lửng giữa không trung, con ngươi của Trữ Phàm Trần liền co lại. Bỗng nhiên trên mặt liền hiện lên vẻ tươi cười đầy chân thành, hướng về phía Sở Vân chắp tay hành lễ, bộ dáng nho nhã ôn hòa không gì sánh được.

Giơ tay không muốn đánh dáng vẻ người tươi cười.

Bình luận

Truyện đang đọc