CHÍ TÔN


- Gia gia giáo huấn rất phải! Tôn nhi sẽ ghi nhớ trong lòng.
Đối mặt với lão tổ, Thiếu Chủ Viêm Gia lập tức cụp đuôi, biểu hiện vô cùng nghe lời.
- Hừ! Sớm muộn Thiên Hồ cùng Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi đều sẽ là của ta! Tạm để lại ở chỗ ngươi bảo quản một thời gian !

Thiếu Chủ Viêm Gia chợt liếc mắt nhìn Sở Vân, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng âm lãnh. Muốn đoạt được yêu vật, cách đơn giản nhất chính là trực tiếp giết chết Ngự yêu sư, khiến cho yêu vật biến thành vô chủ, trở lại thành yêu vật hoang dã. Sau đó lại dùng tiên nang kết hợp với thủ đoạn, bắt lấy yêu vật hoang dã. Bất quá Lão Tổ Viêm Gia không muốn giết Sở Vân, muốn giữ lại mạng của hắn, để dành thắng lợi trong chiến tranh.

Bởi vậy, muốn mưu đoạt Thiên Hồ cùng Ly Sơn Long Nhãn Hoa chỉ có thể cưỡng ép chặt đứng mối liên hệ linh quang của Sở Vân và chúng.

Điều này vô cùng phiền toái.

Không chỉ cần thủ đoạn đặc biệt, hơn nữa còn phải tốn một thời gian rất dài. Nơi này thiếu thốn điều kiện, cần trở lại Viêm Gia Đảo, mới có thể chậm rãi tiến hành.

Sắc mặt Sở Vân lạnh lùng, trên thực tế trong nội tâm hắn đang phi thường chấn động. Trên Thư Gia Đảo, không ngờ lại ẩn chứa một đám tinh nhuệ của Viêm Gia. Bọn chúng vào bằng cách nào, muốn làm cái gì?

- Tiến triển đến đâu rồi?
Lão Tổ Viêm Gia đột nhiên hỏi thăm.

Thiếu Chủ Viêm Gia lập tức báo cáo, nói:
- Vẫn kẹt tại cánh cổng kia, gia gia, chúng ta đã tìm nửa ngày, vẫn chưa tìm thấy phương pháp mở ra cái đại môn kia, đi xuống tầng kế tiếp.

- Để ta thử!
Lão Tổ Viêm Gia trầm ngâm nói.

Cảnh tượng kế tiếp, khiến cho Sở Vân vô cùng giật mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Hắn bị Lão Tổ Viêm Gia nhấc mang theo, đi trên một cái hành lang, không ngừng tiến sâu xuống dưới. Không ngờ lại đi tới một cung điện cổ đại, cuối cùng dừng lại trước một cánh cổng vô cùng lớn, cao tới ba trượng đang đóng chặt.

- Sao có thể như vậy? Bên trong ngọn núi lửa vô danh, lại cất dấu di chỉ một tòa cung điện. Đây là chuyện gì?
Sở Vân nội tâm khiếp sợ, trừng lớn hai mắt, nhìn cảnh tượng phía trước, ánh mắt đầy vẻ không tin tưởng nổi.

- Hừ hừ! Giật mình sao? Ngươi nghĩ rằng vì sao Viêm gia chúng ta phải tiến đánh Thư Gia Đảo các ngươi? Vì cái gì trong lúc hòa đàm, chúng ta lại cố ý bỏ qua lợi ích, tiến thành mậu dịch thông thương?
Chứng kiến biểu lộ giật mình của Sở Vân, Thiếu Chủ Viêm Gia cảm thấy vô cùng đắc ý, cười to ba tiếng, tiếp tục nói:
- Không có thương thuyền tiến vào Thư Gia Đảo các ngươi, chúng ta sao có thể bí mật xây dựng bảo thạch mật môn? Không có bảo thạch mật môn, chúng ta sao có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào nơi này?

- Đến tột cùng nơi này là địa phương nào?
Thiếu Chủ Viêm Gia kể lại những chi tiết quá vụn vặt, Sở Vân không thèm quan tâm tới. Hắn hỏi một vấn đề mấu chốt nhất.

Lão Tổ Viêm Gia cười ha hả:
- Hỏi rất hay! Nơi này chính là nơi ở của cường giả Vương cấp Thượng Cổ Hỏa Đức Vương ---- tổ tiên tiên Viêm Gia chúng ta --- Tử Vong Chi Địa, cũng là truyền
thừa lưu lại cho hậu nhận Viêm Gia chúng ta! Hỏa Đức Cung!

Hỏa Đức Cung!

Không ngờ lại cất giấu dưới lòng đất Thư Gia Đảo!

Chủ nhân cung điện, Hỏa Đức Vương chính là cường giả Thượng cổ Vương Cấp đời đầu. So với hắn, Hải Long Vương, Sở Bá Vương chẳng qua chỉ là đám hậu bối của hậu bối mà thôi. Hắn là nhân vật trong truyền thuyết cổ lão từ hơn mười vạn năm trước, tên tuổi trường tồn, chưa từng bị dòng lịch sử dài đằng đẵng vùi lấp.

- Viêm gia chúng ta vì tìm kiếm Hỏa Đức Cung đã bỏ ra bao nhiêu mồ hôi nước mắt của vô số thế hệ! Hôm nay rốt cuộc cũng đã tìm thấy nơi này!
Lão Tổ Viêm Gia đứng trước cánh cổng cực lớn, ngửa mặt lên trời thở dài, vô cùng cảm khái.

Hôm nay, bao mồ hôi công sức rốt cục cũng đã đổi được thành quả.

Hai mắt Thiếu Chủ Viêm Gia cũng không khỏi ươn ướt, đám người chung quanh cũng truyền ra tiếng nấc mơ hồ. Bao năm tháng nỗ lực, bao khát vọng cùng chờ mong, rốt cuộc hôm nay cũng đã đi đến được một bước này.

- Đã đến đây rồi, chỉ là một cánh cổng, sao có thể ngăn cản được bước chân Viêm gia ta?
Lão Tổ Viêm Gia mạnh mẽ hét lớn một tiếng, triệu hồi Hôi Tẫn Mã, lấy ra Tâm Diễm Bút. Chiến lực hai đại Linh Yêu bộc phát ra công kích vô cùng mãnh liệt.

Chỉ nháy mắt, hỏa luân tiêu chuyển, liệt diễm bốc hơi!
Trong lòng Sở Vân nghiêm nghị, yêu vật đã đạt đến giai đoạn Linh Yêu mới tính là chính thức đạt đến cấp độ đỉnh cao. Hôi Tẫn Mã cùng Tâm Diễm Bút bộc phát ra lực công kích cường đại, khiến tâm thần hắn vô cùng rung động.

Ầm!

Cánh cổng cực lớn bị mạnh mẽ mở ra, lộ ra một cái thông đạo thông tới tầng cầu thang tiếp theo.

- Thành công rồi! Lão tổ quả nhiên là thần uy cái thế?
Tinh nhuệ Viêm Gia vui mừng quá đỗi, nhao nhao hoan hô.

- Ngươi, ngươi, ngươi! Đi mở đường!
Thiếu Chủ Viêm Gia chỉ huy toàn trường.

Một lát sau, ba người kia trở về, xác nhận là thông đạo an toàn.

- Hai người các ngươi lưu lại trấn thủ nơi này.
Trước khi đi, suy cho cùng Lão Tổ Viêm Gia vẫn là dày dạn kinh nghiệm, lưu lại hai thủ hạ, canh gác con đường lui này.

Đi qua từng bậc, từng bậc cầu thang. Trên cầu thang, tro bụi đã đọng lại một tầng khá dày, dẫm lên trên giống như là đang đi trên bề mặt một đống tuyết. Dấu dày hãm sâu xuống dưới, ép chặt tro bụi, không ngừng phát ra thanh âm kẽo kẹt, kẽo kẹt.

- Thông đạo này thực dài...
Đi được ước chừng nửa khắc đồng hồ, vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối. Có người đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột.

Thông đạo giống như là một con đường thông thẳng xuống địa ngục, tầm mắt hoàn toàn bị che phủ, chỉ có thể nhìn rõ khoảng cách vài bước cầu thang phía trước, khiến cho lòng người cảm thấy cô tịch, vô cùng khó chịu.

- Sợ cái gì?
Lão Tổ Viêm Gia hừ lạnh một tiếng, điều khiến lão lo lắng chỉ có Hôi Tẫn Mã đang dò đường ở phía trước.

- Thông đạo này đến tột cùng thông đến nơi nào? Ta cảm thấy dường như là đã gần chạm tới đáy biển rồi.
Một lát sau, Thiếu Chủ Viêm Gia khẽ nuốt một ngụm nước miếng, thì thào nói.

- Ta cảm thấy rất không ổn, chẳng lẽ nơi này chính là hành lang bất tận trong truyền thuyết?
Có người chợt nghĩ tới chuyện gì, bỗng nhiên hoảng sợ nói.

Hành lang bất tận, chính là cơ quan yêu binh trong truyền thuyết, có thể khiến người rơi vào bên trong, vô luận là dùng đến tốc độ như thế nào, tiêu hao bao nhiêu thời gian, phía trước vẫn chỉ là lộ trình vô cùng vô tận, mạnh mẽ khiến cho người tiến vào hao tổn đến chết. Tốc độ của Lão Tổ Viêm Gia càng ngày càng chậm lại, rốt cục cũng nhíu mày, dừng hẳn lại.

Bình luận

Truyện đang đọc