CHÍ TÔN

Tồn tại mang đến cho nó uy áp khủng bố như thế, Nộ Hỏa Minh Vương, rõ ràng sợ hãi trước chủ nhân của mình. Mà ngay cả lôi kiếp trên không trung, cũng bị chủ nhân tiện tay hóa giải. Đôi mắt nó, sững sờ nhìn lên khuôn mặt Sở Vân, bộ dáng đầy khiếp sợ, giống như là đang nói:
- Chủ nhân, người quá cường đại rồi!
Thực sự là một kỳ cảnh.
Nhân loại gầy yếu, áp bách được Kiếp Yêu cường đại từng bước lùi lại phía sau. Thân hình nhỏ bé của Sở Vân chậm rãi bước từng bước bên trong liệt hỏa hừng hực, giống như là một bức tranh khắc họa lên một bộ sử thi. Hắn chính là một vị chiến sĩ dũng cảm, quyết chí tiến lên. Trước mặt hắn, đại ma vương cũng phải lùi về phía sau!
Lôi kiếp phát sinh dị biến, vốn tiểu yêu kiếp ngắn ngủi lại kéo dài thêm vài thời thần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Sở Vân đi đến trước Bất Tận Mộc, chợt dừng lại. Hắn duỗi tay ra, trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Lão Tổ Viêm Gia, ánh mắt nộ mà mà không dám động của Nộ Hỏa Minh Vương, vô cùng tự nhiên bẻ lấy hai cành cực lớn. Quay đầu lại nhìn Lão Tổ Viêm Gia một cái, hắn cười nhẹ một tiếng, sau đó đi qua. Nộ Hỏa Minh Vương chỉ dám lòng vòng ở quanh thân cânh. Tóc trên đầu nó hừng hựng liệt diễm thiêu đốt, càng tức giận, liệt diễm càng thiêu đốt mạnh mẽ. Lúc này liệt diệt đã bốc tận lên đến đỉnh hang. Không ngờ nó đường đường là một Kiếp Yêu lại bị một con sâu cái kiến lợi dụng lôi kiếp ngạnh sanh bức lui, điều này khiến cho nó cảm thấy vô cùng phẫn nội. Nhưng hết lần này đến lần khác, lại không có cách nào ngăn Sở Vân lại.
- Hô! Rốt cục cũng thoát khỏi hiểm cảnh!
Sau khi thoát khỏi động quật, một đường leo lên phía trên, Sở Vân rốt cục cũng thở ra một ngụm trọc khí, biết rõ bản thân mình đã an toàn.
Phanh!
Hắn vừa khẽ động, tiểu yêu Nguyệt Thỏ như một quả cầu tuyết vẫn còn đang kẹt ở trước cổ áo, chợt trượt ra, rơi xuống mặt đất.
- May mắn là có ngươi mới có thể trốn thoát khỏi hiểm cảnh này!
Sở Vân cười ôn hòa, ngồi xổm xuống, xòe bàn tay ra trước mặt Nguyệt Thỏ.
Nguyệt Thỏ lắc lắc cái đầu đáng yêu, cảm thấy có chút chóng mặt. Nó mở chân nhỏ ra, giống như một quả cầu tuyết, lăn lên trên bàn tay Sở Vân, ngẩng đầu lên nhìn Sở Vân, trong ánh mắt xanh biếc tràn đầy thần sắc sùng bái.
- Quá sợ hãi?
Sở Vân duỗi đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ xinh xắn của Nguyệt Thỏ. Nguyệt Thỏ díp mắt, bộ dáng vô cùng hưởng thụ. Khí tức Sở Vân khiến cho nó cảm thấy vô cùng an toàn.
Rầm rầm rầm!
Đúng lúc này, từng tiếng bạo tạc truyền ra, cả ngọn núi trấn động, dường như là truyền đến từ phía dưới.
Sở Vân biến sắc, lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra:
- Không tốt! Chắc chắn Lão Tổ Viêm Gia kẹt ở dưới đáy thông đạo, ý đồ tạo ra một con đường, nối thẳng ra ngoài núi!
Nguy cơ còn chưa qua đi, Sở Vân lập tức thu Nguyệt Thỏ vào bên trong tiên nang Tinh Hải Long Cung, giơ Cụ Phong Cung lên cao, liều chết phi lên phía trên.
- Người nào?
Tinh nhuệ Viêm Gia lưu tại cửa Hỏa Vân Điện, vừa mới quát một tiếng chỉ thấy trước mắt lam mang chói mắt. Sở Vân cùng Lão Tổ Viêm Gia so đấu tốc độ, trên đường đi gặp thần giết thần gặp phật giết phật, tinh nhuệ Viêm Gia sao có thể là đối thủ của hắn, bị hắn bắn chết từng người.
- Linh Yêu hoang dã?
Vừa lao ra, tiến vào chính giữa tòa cung điện trên đỉnh núi, Sở Vân không thể không dừng cước bộ lại, nhìn một đầu Linh Yêu Hoang dã, ngăn cả ở trước cửa điện.
- Ranh con, ngươi trốn không thoát đâu!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Lão Tổ Viêm Gia ngạnh sanh đào ra một cái lối đi, cầm Linh Yêu Tâm Diễm Bút trong tay, thân thể cấp tốc phóng lên, đuổi sát nghe theo sau Sở Vân.
- Đáng chết!
Nội tâm Sở Vân run lên, biết rõ bản thân lại lâm vào nguy cơ!
Lão Tổ Viêm Gia đã đối phó không nổi, huống chi còn một con Linh Yêu hoang dã cản đường?
Đầu Linh Yêu hoang dã ở trước mặt này, hai mắt đều đã bị mù, dáng người thon dài, hai cánh tay dài đến tận đầu gối, yếu ớt đứng ở đấy.
Sở Vân mồ hôi lạnh đầy trán, không dám làm gì thiếu suy nghĩ. Hắn chỉ có chiến lực cấp Đại Yêu, hoàn toàn bị áp chế giai vị, không thể vượt cấp khiêu chiến.
- Ha ha ha! Sở Vân, cuối cùng ngươi cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của lão phu!
Lão Tổ Viêm Gia phi thân lên, đã phát hiện thấy bóng dáng của Sở Vân. Tâm Diễm Bút lão cầm ở trong tay, lăng không kéo theo một đạo hỏa hồng, hỏa hồng như một con hỏa long, cuốn về phía Sở Vân.
Phanh!
Đầu Linh Yêu hoang dã kia lại đột nhiên ra tay, đánh tan đạo pháp Hỏa Long.
- Gì?
Giờ khắc này, bất kể là Lão Tổ Viêm Gia hay là Sở Vân, đều kinh ngạc nghẹn họng trân trối nhìn.
Nếu nhìn kỹ đầu Linh Yêu hoang dã này sẽ không khó để phát hiện ra lai lịch của nó. Rõ ràng là từ một con Loa Toàn Manh Xà tiến hóa thành. Chỉ là không biết vì sao, lại ra tay bảo vệ Sở Vân.
- Không đúng! Đây không phải là yêu thú hoang dã, mà là địa đàn thủ hộ thú mới!
Lão Tổ Viêm Gia nheo hai mắt lại, hai mắt tinh quang chớp lóe, lập tức đoán được chân tướng?
- Chẳng lẽ lại do Tiểu Yêu binh?
Sở Vân nghe vậy, trong nội tâm cũng chấn động. Lấy Hỏa Phương Văn Thư từ trong tiên nang Tinh Hải Long Cung ra. Cuốn Hỏa Phương Văn Thư này là hiệp ước mà năm đó Hỏa Đức Vương cùng bốn vương ký kết. Trừ cuốn văn thư này này ra, còn có thủy, kim, mộc, thổ tứ phương văn thư nữa. Ngũ vương thương lượng, hiệp đồng thống trị Chư Tinh Quần Đảo. Đó là thời đại duy nhất mà Chư Tinh Quần Đảo nhất thống, mọi người an cư lạc nghiệp, thế gian là một mảnh tịnh thổ. Nhưng năm tháng trôi qua, ngũ vương cũng không ngăn nổi uy lực của thời gian, lần lượt gục ngã. Từ đó Chư Tinh Quần Đảo lại sa vào nội loạn, sở dĩ không bị quốc đảo khác đánh chiếm, mấu chốt chính là do yêu vật khí vận mà năm vị vương giả lưu lại.
- Hỏa Phương Văn Thư?!
Lão Tổ Viêm Gia chứng khiến yêu binh quyển trục, toàn thân chấn kịch chấn, trong nội tâm nhấc lên sóng gió ngập trời:
"Đây là cuốn văn thư mà Hỏa Đức Vương tự tay viết từ thời đại Thương Cổ! Đại biểu quyền thống trị chí cao vô thượng đối với Chư Tinh Quần Đảo, là đại nghĩa không cách nào phản bác! Nếu có được nó, Viêm Gia xưng bá Chư Tinh Quần Đảo sẽ không còn là mộng tưởng!"
Giờ khắc này, dục hỏa tham lam của Lão Tổ Viêm Gia đã đạt đến đỉnh điểm. Sở Vân có lẽ là chưa biết được chân tướng, nhưng lão từng là đảo chủ Viêm Gia đảo, thuộc tầng lớp cao cấp nhất, đối với giá trị chính thức của Hỏa Phương Văn Thư, vô cùng hiểu rõ.
- Đem yêu binh trong tay ngươi, giao ra đây!
Lão Tổ Viêm Gia hét lớn, đánh giết đến, lại bị Linh Yêu Loa Toàn Manh Xà ngăn cản.

Bình luận

Truyện đang đọc