CHÍ TÔN


Nguyên khi Mộc kịch liệt sôi trào, đập vào vòng xoáy, đã mất đi nguồn gốc động lực.

- Kiến Mộc trở lại!
Sở Vân hét to một tiếng, Kiến Mộc cao to như núi nhất thời hóa thành một đạo ánh sáng màu ngọc bích, chui vào trong tiên nang của hắn.

Kiến Mộc vừa bị thu phục, nhất thời khí thế sinh trưởng của yêu thảo đình trệ lại. Ngay sau đó, lá xanh biến thành màu vàng, cây cỏ đều héo rũ mà chết.

Mà bốn mươi chín yêu thực quý hiếm kia đều biến thành tro tàn.

Thảo Giới Sâm Hải Chi Thuật đối với hao tổn tu vi vô cùng kịch liệt. Ngay cả Kiến Mộc cũng từ tu vi hai trăm vạn năm hạ xuống còn một trăm hai mươi vạn năm. Mất đi sự chống đỡ của nó, những Linh Yêu đỉnh phong hơn chín ngàn năm này đương nhiên đều bị diệt vong.

- Bảy đầu yêu binh này làm sao bây giờ?
Các Tiên phi hỏi.

Bảy đầu yêu binh này đều là Linh Yêu, chính là yêu vật Nhị Lang Thiên Quân dùng để cấu thành Thất Tinh Chiến Trận.

Sở Vân quét mắt liếc nhìn liền mất đi hứng thú. So với Thảo Đầu Thần Tướng, những yêu binh này đều là loại tầm thường.

- Trấn áp thôi.
Hắn nhẹ giọng nói.

- Bảo quang mông trần quyết!
Các tiên phi nhất tề đánh ra pháp quyết, nhanh chóng đánh cho bảy đầu yêu binh bay tán loạn, lại bắt đầu tiến hành phong ấn hết thảy đám yêu binh cùng đường này.

- Đi thôi. Lưu lại thời gian lâu như vậy, có lẽ đã không thể truy sát được nữa.
Sở Vân thở dài một tiếng, thu hồi Bát Quái Chiến Trận, hiện thân trên sa mạc.

- Ủa?
Hắn kinh ngạc nhận thấy Nhị Lang Thiên Quân cũng không rời đi, mà đang chắp tay đứng cách đó không xa. Chứng kiến Sở Vân không biết làm cách nào lại có thể
nhanh chóng thoát khỏi Thảo Giới Sâm Hải Chi Thuật, trong mắt hắn lóe ra tia sáng bất định.

Ngoại trừ hắn, còn có ba người xa lạ nữa.

- Tửu Hào Vương?
Thấy tráng hán bên cạnh Nhị Lang Thiên Quân, biểu tình của hắn trở nên ngưng trọng. Ngay sau đó, ánh mắt hắn rơi trên người lão bà bà áo đen, đồng tử cũng co rút lại:
- Vạn Độc Vương…

- Hắc hắc hắc… Không ngờ còn có thể nhận ra lão thân. Tiểu tử kia không tồi, nhiều lần vượt ra ngoài dự liệu của lão thân. Nhưng mà, ngươi không nên gọi là Tiểu Bá Vương, giảo hoạt như tiểu hồ ly vậy. Gọi ngươi là Hồ Quân càng hợp hơn a.
Vạn Độc Vương nói, khiến Sở Vân kinh ngạc không thôi.

Hắn vốn vô cùng khẩn trương, thế nhưng nghe xong những lời Vạn Độc Vương vừa nói, lại vẫn trăm mối không cách nào lý giải.

Chuyện gì xảy ra?

Mình và Vạn Độc Vương dường như trước nay chưa từng gặp mặt a. Vì sao lão nhân gia này lại có vẻ ưu ái mình như vậy?

- Nếu thắng bại đã phân, đánh tiếp nữa cũng không cần thiết… Ha ha ha, đều đến khách sạn Long Môn của ta đi, ta thiết yến khoản đãi chư vị.
Tửu Hào Vương ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, rất phóng khoáng, nhiệt tình mời mọc.

Khách sạn Long Môn chấn động.

Không chỉ có Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân dắt tay nhau quay về, hơn nữa, Tửu Hào Vương hiện thân, càng khiến cho những người đau khổ chờ đợi kết quả chiến đấu đều chấn động nhân tâm.

Về phần Vạn Độc Vương và cháu gái, vẫn bao phủ trong áo bào đen, không cho ai biết thân phận. Chỉ là, có thể cùng đám người Tửu Hào Vương, Nhị Lang Thiên Quân đứng cùng một nhóm cũng đủ để khiến ngời khác kiêng kỵ.

- Tửu Hào Vương tiền bối, không biết kết quả chiến đấu giữa Nhị Lang Thiên Quân và Tiểu Bá Vương thế nào?
Một người lớn gan, thấy Tửu Hào Vương hào khí sảng khoái, lớn tiếng hỏi.

- Hòa nhau!
Sở Vân giành đáp trước. Hắn không muốn đề cao mình. Đệ nhất nhân hậu bối, tuy rằng vô cùng phong quang, nhưng cũng thập phần khổ cực. Để Nhị Lang Thiên Quân chịu đựng giúp một chút hỏa lực cũng tốt.
Chỉ là, lời hắn còn chưa dứt, chỉ nghe Nhị Lang Thiên Quân bên cạnh lập tức phản bác nói:
- Không. Thực lực của Sở Vân cao hơn tưởng tượng của ta. Ta thua trong tay hắn, quả thực là thất bại thảm hại, tâm phục khẩu phục.

- A?
Sở Vân trừng to mắt, nhìn thẳng vào Nhị Lang Thiên Quân.

Nhị Lang Thiên Quân cũng nhìn về phía hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều lóe ra tia sáng như thiểm điện.

- Nhị Lang Thiên Quân sao có thể khiêm tốn như vậy? Quá khiêm tốn chính là dối trá đó. Rõ ràng là hòa nhau mà thôi.
Sở Vân nhấn mạnh hai chữ "hòa nhau", nói rất lớn.

Nhị Lang Thiên Quân bỗng nhiên biến sắc, cố ý trước mặt mọi người phun ra một ngụm máu tươi, bi phẫn nhìn về phía Sở Vân, giống như vừa bị vũ nhục nặng nề vậy:
- Tiểu Bá Vương, ta kính phục thủ đoạn của ngươi, nhưng hà tất giấu giếm chân tướng đây? Ta không cần ngươi thương hại như vậy.

Thương thế của hắn, hơn nữa phối hợp với vết máu nơi khóe miệng khiến tất cả mọi người trong sảnh đường đều ồ lên một trận. Tình cảnh này so với những lời Sở Vân nói càng có sức thuyết phục hơn.

- Nhị Lang Thiên Quân bị thương nặng như vậy. Tiểu Bá Vương quả thật là Tiểu Bá Vương a.

- Hậu bối đệ nhất nhân, Sở Vân bảo vệ thành công ngôi vị của mình.

- Ngay cả Nhị Lang Thiên Quân cường đại như vậy cũng không thể lay chuyển được địa vị của Sở Vân. Trong thiên hạ, còn ai có thể tạo nên mối đe dọa đến ngôi vị của hắn nữa?



Nghe mọi người sôi nổi bàn luận, sắc mặt Sở Vân không tốt chút nào.

Biểu hiện của Nhị Lang Thiên Quân thật quá khoa trương. Đây quả thật là đòn sát thủ trí mạng đối với hắn. Tin tưởng không bao lâu nữa, sẽ có rất nhiều người tới khiêu chiến hắn. Cũng không phải Sở Vân e ngại, mà là không muốn chuốc lấy phiền phức thị phi. Nhất là trong Đại hội du hiệp, hào kiệt cường giả các nơi tại Tinh Châu đều chen chúc tới sẽ khiến kế hoạch sắp tới của hắn xáo trộn không nhỏ.

Tửu Hào Vương, Vạn Độc Vương thấy một màn như vậy, không lòng cũng không khỏi cười thầm.

Cái này gọi là ngã một lần, khôn hơn một chút. Nhị Lang Thiên Quân lần này bị tổn thất nặng nề, bắt đầu tiến hành hãm hại Sở Vân. Xảo hợp chính là, hắn tựa hồ có tài hoa biểu diễn trời sinh, biểu diễn cực kỳ giống thật, cứ như mọi chuyện đúng là như vậy.

Loại nhân vật thiên tài này đều là ngọc thô chưa mài. Càng ma luyện, càng có thể phóng xuất ra hào quang rực rỡ, trưởng thành với tốc độ kinh người.

Lúc này đây, Nhị Lang Thiên Quân chính là chưa đủ kinh nghiệm mới chịu thiệt thòi.

Thế nhưng hiện tại hắn đã ý thức được, hơn nữa còn bắt đầu thay đổi. Nếu lần sau tái chiến, Sở Vân cũng sẽ không được như hôm nay, dễ dàng nắm được yếu điểm của hắn.

- Ha ha ha… Trận chiến này đích thực là Sở Vân thắng lợi. Đây là toàn bộ hình ảnh, mọi người có thể xem một chút.
Vạn Độc Vương tung "Vạn Hương Yên", yên khí lượn lờ bay lên giữa không trung, chiếu lại cảnh tượng chiến đấu.

Sở Vân thầm kêu một tiếng không xong!

Tuy rằng lúc này hắn đã biết hai vị vương giả đều một mực quan tâm tới trận chiến này. Thế nhưng thật không ngờ, Vạn Độc Vương cư nhiên còn có thủ đoạn này, một lần nữa chiếu lại tất cả hình ảnh.

Trong tay hắn có rất nhiều trọng bảo không thể để lộ ra ngoài. Thông Linh Xà, Tiểu Bao Tử, còn có Cực Nhạc Hoàn Hỷ Thuyền. Nếu bộc lộ ra, chắc chắn sẽ có một hồi phiền toái không nhỏ.

Hắn nhìn về phía Vạn Độc Vương, rất muốn nói vị cường giả Vương Cấp này thu hồi "Vọng Hương Yên", thế nhưng lại cố kỵ tính tình quái dị của nàng.

- Tiểu tử kia, không nên nhìn ta như vậy. Muốn giải quyết hãm hại của đối phương, phải dùng biện pháp thẳng thắn dứt khoát này. Ngươi nên cảm tạ lão thân đây đi.
Thanh âm của Vạn Độc Vương trực tiếp từ trong đáy lòng Sở Vân vang lên.

Thủ đoạn của vương giả quả thật là bất tận.

Đương nhiên, suy nghĩ của Vạn Độc Vương tuyệt không dừng lại ở những thứ này.

Nàng phải công bố chân tướng sự việc cho mọi người, nâng Sở Vân lên vị trí thượng đẳng… Trong mắt nàng, chỉ có địa vị như vậy mới miễn cưỡng xứng đôi với
cháu gái bảo bối của nàng.

Sở Vân bắt đầu trấn định lại. Hắn đang suy nghĩ: Nghe khẩu khí của Vạn Độc Vương cũng không phải là muốn làm khó ta. Nếu là giúp ta, quay lại cảnh tượng chiến đấu. Lẽ nào là…

Hai mắt nhìn chằm chằm vào "Vọng Hương Yên", tâm tình dần dần được thả lỏng.

Các Tiên Phi đều xuất hiện dưới dạng hình người, chỉ cần bản thân Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền, không lộ diện sẽ không ai liên tưởng đến nơi này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tiểu Bao Tử cũng không có trực tiếp xuất hiện. Về phần Thông Linh Xà, trừ phi biến thành hình người, mới có thể hóa thân thành nữ tử quyến rũ xinh đẹp, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Mà Sở Vân vì để nó phát huy ra toàn bộ lực lượng, triệu hồi ra nguyên hình của nó.

Bản thân Thông Linh Xà chính là trong suốt, lại bị cây cỏ khắp bầu trời che đậy, bên trong Vọng Hương Yên cũng chưa chắc đã nhìn rõ.

Về phần giai đoạn cuối cùng, Kiến Mộc bị Sở Vân đoạt lấy, chỉ khiến mọi người kinh hô một trận, lại chưa tạo thành bao nhiêu chấn động.

Dù sao từ hình ảnh trên cũng nhìn không ra, Kiến Mộc từ nay về sau đổi chủ. Mọi người chỉ nghĩ, Kiến Mộc đã hoàn toàn bị trấn áp mà thôi.

Hiệu quả tạo thành tuy rằng không nhiều lắm nhưng tại Ngự Yêu giới cũng không phải là hiếm thấy.

Giống như Trấn Yêu tháp của Sở Vân, còn có "Khổn Tiên Thằng", Ngũ Chỉ sơn…

Nổi tiếng xa gần cũng đều có hiệu quả như vậy.

Mà ngay cả hai vị Vương giả cũng bị khiến cho mơ mơ hồ hồ. Biết được bí mật này chỉ có hai người Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân.

Tuy nhiên, may mắn cho Sở Vân chính là, Nhị Lang Thiên Quân chứng kiến một màn cuối cùng này, toàn thân chấn động, sau đó quay lại nhìn Sở Vân thật sâu, nhưng vẫn chưa công bố bí mật này.

- Thì ra là thế. Không ngờ lại là Thông Linh Xà. Cư nhiên là Thông Linh Xà! Ta biết, yêu thú được ghi chép trong sách cổ, hiện tại rõ ràng là đang thực sự tồn tại.
Linh quang hắn chợt lóe, rốt cục phá tan lớp sương mù dày đặc, suy đoán chân tướng sự việc.

Nếu không nghĩ đến điểm này, hắn có lẽ sẽ căn cứ vào nghi hoặc của mình, công bố bí mật này ra, tiếp thu ý kiến quần chúng, lôi thủ đoạn thần bí của Sở Vân ra ngoài ánh sáng. Thế nhưng hiện tại, sau khi biết bí mật này, hắn ngược lại quyết định bảo vệ bí mật tới cùng.

- Tồn tại của Thông Linh xà, nếu thực sự truyền ra bên ngoài, hấp thu vô số ánh mắt nhất định sẽ khiến thiên hạ đại động, vô số người tranh đoạt. Ngay cả Vương giả đều phải động tâm, vậy sẽ làm mất đi một phần cơ hội của ta. Sở Vân, ngươi chờ đó! Kiến Mộc tạm thời ở trong tay ngươi, tạm thời để ngươi bảo hộ đi. Một ngày nào đó, ta không chỉ lấy lại Kiến Mộc, còn phải cướp đi cả Thông Linh Xà của ngươi.

"Hắn vậy mà không công bố ra bí mật Kiến Mộc đổi chủ, xem ra là đoán được chân tướng tồn tại của Thông Linh Xà… Hắn chủ động giữ kín bí mật này, là muốn cướp đi Thông Linh xà của ta sao? Đúng là si tâm vọng tưởng."
Ý niệm trong đầu Sở Vân vừa chuyển liền liên tưởng đến rất nhiều thứ. Hắn nhìn về phía Nhị Lang Thiên Quân, ánh mắt hai người giao phong giữa không trung, dây dưa không dứt.

"Người trước mặt ta, chính là đại địch suốt đời của ta. Không chỉ có thực lực, còn có số mệnh gia tăng, tâm chí kiên định sắt thép, cũng không phải đánh một trận có thể diệt trừ. Cần phải qua nhiều lần giao phong, tiêu hao sinh mệnh lực, phá tan ý chí chiến đấu, lần lượt tích lũy ưu thế, mới có thể giết chết đối phương."

Suy nghĩ tương tự trong đầu nhất thời khiến cảm xúc hai người dâng lên.



- Đến! Đến! Đến! Đây chính là rượu Lưu Hà Động Chân, ẩn chứa nguyên khí ngũ hành, điều trị tâm can tỳ tràng. Uống mấy ngụm, rất có lợi đối với thân thể.
Tửu Hào Vương mở nắp vò rượu vốn được phong kín mít, nhất thời ánh sáng ngũ sắc rực lên, từ sâu trong vò rượu nhộn nhạo bay ra.

Đồng thời, một mùi rượu thơm nồng nàn cũng tràn ngập xung quanh, khiến trong không khí đều ẩn chứa hương vị say lòng người.

Khách sạn Long Môn phân chia các phòng thành hạ đẳng, trung đẳng và thượng đẳng. Mà lúc này, chính giữa khách sạn Long Môn có một phòng khách tuyệt phẩm duy nhất.

Sau khi Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân đánh một trận đã được Tửu Hào Vương mời đến đây dự tiệc. Theo hộ tống còn có ba vị Môn chủ của Yên Chi môn, cùng với năm người Kim Bích Hàm, Tiếu Tiểu Hiền.

Đây là một tiểu thế giới.

Trời xanh vạn dặm, ánh dương quang chiếu rọi khắp nơi. Núi xanh bao bọc quanh hồ, trong hồ có Chu lâu, rường cột chậm trổ. Sóng xanh lăn tăn trong làn nước, từng đàn cá bơi lội tung tăng. Xa xa, chim oanh lượn vòng, tiếng hót líu lo.

Một đám người bên trong lầu các, nhìn xuyên qua cửa sổ mở rộng, thưởng thức cảnh núi sông tươi đẹp. Gió nhẹ mang theo hơi ẩm ướt mát lạnh, khoan khoái truyền tới phả vào mặt.

Đồng thời, các loại cao lương mỹ vị, hương sắc cuốn hút được tôi tới mang lên liền mạch như nước chảy.

Chỉ là hiện tại, sự chú ý của mọi người đều bị Lưu Hà Động Chân tửu do Tửu Hào Vương bưng lên thu hút.

Tửu Hào Vương, Tửu Hào Vương, danh xưng của Ngự Yêu sư này, đủ để nói rõ phong cách của hắn.

Hắn lấy hảo tửu trứ danh, tính cách phóng khoáng, thường thường tiêu tiền như nước, thích kết giao hào kiệt các nơi, bằng hữu trải khắp ngũ hồ tứ hải.

Yêu binh chủ lực của hắn, không phải cái gì khác mà là một vạc rượu lớn như một tòa núi nhỏ, tên là Sơn Hà Tuế Nguyệt Đại Tửu Hang. Kiếp Yêu tu vi gần nghìn vạn năm, công phòng thống nhất, khí nuốt nhật nguyệt.

Đồng thời có thể dùng thời gian thuộc tính, còn có thể cất rượu, phụ trợ tu hành, cùng một loại với Kiến Mộc, là kiểu yêu vật nửa toàn năng.

Bình luận

Truyện đang đọc