CHÍ TÔN

- Lập quốc?
Sở Vân vừa nghe thấy lời ấy, không khỏi rướn mày, lập tức biết nguyên nhân vì sao mọi người hưng phấn như thế.

Từ thượng cổ, sau khi Ngũ Đức Vương ngã xuống, Chư Tinh Quần Đảo liền sụp đổ, lâm vào cảnh nội loạn, bị vô số thế lực hải đảo chia cắt.

Hiện nay, sau Ngũ Đức Vương, Thư Gia đã có thành tích to lớn, thống nhất toàn bộ đảo. Nhưng vẫn chưa lập quốc.

Lúc ấy không lập quốc, bởi vì chiến tranh vừa mới chấm dứt, bên trong cũng chưa ổn định. Hiện nay sau một thời gian tổ chức, tiêu hóa kết quả cuộc chiến, đồng thời cũng củng cố chính quyền, thời cơ xem như chín muồi.

Trước đây không lâu Nhan Khuyết ở trước mặt mọi người đã nói ra đề nghị này.

Nhưng lúc ấy, rất nhiều người đều cho rằng, Thư Gia thiếu cao thủ trấn giữ, lập quốc hơi sớm.

Cơ sở để một thế lực lập quốc, một phần phải có đội ngũ tinh binh cường đại, một phần phải có một vài cao thủ.

Thư Gia cũng không thiếu tinh binh. Không chỉ không thiếu, bởi vì nhiều năm nội loạn không ngớt, ngược lại khiến chủng loại tinh binh phong phú.

Phi Hầu tinh binh, Toàn Thuẫn tinh binh, Hắc Nha tinh binh, Thạch Hỏa tinh binh, Hoa Tiễn tinh binh, Dạ Vũ tinh binh, đều có sự đặc sắc khác nhau. Mỗi đội đặc chủng đều thích hợp với chiến trường nào đó. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tinh binh Chuông Đồng do Sở Vân sáng chế, bởi vì giá trị chế tạo rẻ tiền, dễ dàng thành hình, càng khiến cho toàn bộ giới quân sự Tinh Châu chú ý.

Nhưng Thư Gia thiếu cao thủ chân chính.

Tuy nhiên, sau khi Sở Vân trở về, điều này cũng đã được giải quyết.

Sở Vân tấn chức làm cường giả Hầu cấp, cũng đã là cao thủ có thể đếm được trong Tinh Châu đương đại. Không chỉ có như thế, còn có một vị Quân Cấp Tiếu Tiểu Hiền này theo đuôi.

Đương nhiên, với đội hình này, đối với những thế lực quốc đảo như Giang Hán quốc, Mông Nguyên quốc mà nói, vẫn rất yếu.

Quan trọng, khiến người ta phấn chấn chính là Sở Vân, đạt được hữu nghị với Tửu Hào Vương, Vạn Độc Vương.

Tuy rằng hai đại Vương giả, không phải người Chư Tinh Quần Đảo, nhưng chỉ cần có một tầng quan hệ này, hoàn toàn có thể uy hiếp rất nhiều bọn đạo chích.

Sở Vân thoáng suy ngẫm một chút, liền cảm thấy hiện tại lập quốc có thể thực hiện được, lợi nhiều hơn hại.

Cái gọi là danh không chính ngôn không thuận, chính thức lập quốc, tuyệt đối có lợi cho sự thống trị Chư Tinh Quần Đảo, ngược lại còn vực dậy quan niệm hạn hẹp của dân đảo.

Đồng thời, cũng có trợ giúp rất lớn đối với việc tranh thủ lợi ích, tranh đua sau này cùng thế lực quốc đảo khắp nơi.

- Được, nếu con ta cũng đồng ý, vậy lập quốc đi!
Thư Thiên Hào ngay tại chỗ đưa ra.

Ầm ầm!

Nhất thời trong yến hội nổi lên những tiếng hoan hô.

- Không thể tưởng tượng được, không ngờ lão phu có thể chờ được đến ngày này!
Lão Hồng Thương lão lệ ngang dọc.

- Sau khi lập quốc, chính thức ra mắt sân khấu lớn nhất Tinh Châu.
Hoa Anh thưởng thức chén rượu.

- Lập quốc...
Hai mắt Bạch Miễn, bắn ra tinh quang dữ dội.
- Điều này chắc chắn khai sáng con đường hoàn toàn mới!

...

- Sau này, để chúng ta hợp lực, sáng tạo ra một cường quốc đi!
Cuối cùng, Sở Vân từ chỗ ngồi, đứng dậy, giơ cao chén rượu trong tay.

- Đúng!
Mọi người cùng nhau hô vang. Âm thanh vang vọng trời đất.

Sau tiệc tối, Sở Vân và Kim Bích Hàm lại đi tới bờ cát dưới ánh trăng.

Bọn họ đã từng chia tay ở đây. Hiện nay, vẫn ở chốn cũ, trong lòng lại có cảm xúc khác.

- Huynh làm được.
Bỗng nhiên Kim Bích Hàm nói. Gió đêm nhè nhẹ, thổi bay mái tóc của giai nhân.

- Cái gì?

- Thống nhất Chư Tinh Quần Đảo. Lúc trước, ta đã xem trọng huynh. Thật không ngờ, chỉ vài năm, huynh cũng đã làm được.
Đôi mắt giai nhân, thu ba trong suốt, ánh trăng chiếu rọi long lanh như nước.

- Ha hả. Đây không phải do sức mạnh của một mình ta? Thống nhất Chư Tinh Quần Đảo, là do mọi người cùng ra sức. Chư Tinh Quần Đảo nội loạn đã quá lâu. Thật ra trong lòng mỗi người đều có một sự mong đợi.
Sở Vân thở dài một hơi.

Trong ký ức kiếp trước, Chư Tinh Quần Đảo do Thiết Ngao và Trữ Thiên Vương giằng co lẫn nhau. Không thể tưởng tượng được kiếp này, không ngờ thống nhất trong tay mình.

Nghĩ đến hiện tại, trong lòng Sở Vân tràn ngập tự hào và thỏa mãn. Hắn tự hào, không chỉ vì đạt được nhiều công trạng và thành tích, mà là thay đổi được quỹ tích vận mệnh.

- Nhân đạo, ở chỗ đấu tranh. Quân tử như rồng, tinh thần ý chí không ngừng vươn lên. Cho dù trời sụp đất lún cũng không thể chôn vùi tinh thần đấu tranh. Vận mệnh không phải là không thể thay đổi được!
Giờ phút này, cảm giác thấu hiểu chợt nảy sinh trong lòng Sở Vân.

Hai mắt hắn thâm thúy, sâu như màn đêm, lóe ra tinh quang động lòng người.

Hắn chuyển tầm mắt, nhìn về phía Kim Bích Hàm, lại nói:
- Sở dĩ ta có thể thay đổi kết quả Chư Tinh Quần Đảo, tuyệt đối không chỉ bởi vì sức mạnh của bản thân ta, mà là hợp tung liên hoành, đoàn kết mãnh tướng lương thần, mọi người hợp lực, giọt nước tích nhiều thành biển, nhặt củi lửa lớn, mới có thể có thành tích giống như bây giờ. Bởi vậy có thể thấy được, nhân đạo, không chỉ ở chỗ thành tích của con người, mà ở chỗ mọi người đồng tâm hiệp lực, mới có thể có được sức mạnh như
thành đồng.

Nhận ra đạo lý này, Sở Vân đột nhiên cảm giác được linh quang trong cơ thể chấn động.

Tuy rằng thể tích trong linh quang không có thay đổi, nhưng độ sáng lại vượt qua giới hạn trước kia, càng thêm sáng ngời.

Cảm giác nhàn nhạt vui sướng, như dòng nước chảy trong lòng. Sở Vân biết, hiểu ra điều này, khiến nhân đạo trong hắn, tiến lên một bước.

Hắn càng trở nên sáng suốt hơn.

Lượng linh quang Quân Cấp linh mẫn, tích lũy linh áp đến trình độ có thể biến chất.

Hầu cấp còn lại là lựa chọn con đường thích hợp của mình, không ngừng đi xuống, tăng thêm mức độ sáng ngời cho linh quang.

Đường càng là thâm thúy, rộng lớn, độc đáo, mức độ giới hạn để linh quang sáng ngời cũng sẽ nâng cao. Làm linh quang đạt tới giới hạn sáng ngời nhất, chính là bắt đầu bước trên con đường của Vương giả.

Tuy nhiên đối với Sở Vân mà nói, tấn chức Vương cấp, thật sự là quá sớm.

Hắn chỉ vừa mới bước một bước trên Hầu cấp.

- Tới Hầu cấp là một phương diện tăng thêm thể tích linh quang. Lĩnh ngộ nhân đạo của chính mình là một phương diện khác. Chỉ có hai phương diện cùng tiến, mới có thể bước vững vàng, đề cao tu vi.
Ánh mắt Sở Vân bình tĩnh, trong lòng suy nghĩ.

Kim Bích Hàm bị ánh mắt hắn sâu kín này nhìn, khiến nàng trở nên ngượng ngùng.

Nàng lấy trên cổ một miếng ngọc, giống như hiến vật quý nói:
- Huynh xem, đây là cái gì?

Thật ra đây là một nhẫn bảo thạch, được xích thủy tinh xuyên qua.

Miếng ngọc bích cực lớn xanh thẳm giống như bầu trời. Vòng nhẫn màu bạc trắng trên có khắc đầy những ký hiệu tinh mỹ đẹp đẽ quý giá. Toàn bộ chiếc nhẫn tản mát ra một vẻ đẹp quý giá và tao nhã.
- Nàng còn đeo nó sao?
Sở Vân cười rộ lên.

Đây là chiến lợi phẩm nhỏ nhỏ mà hắn và Kim Bích Hàm thu được từ một chiếc thuyền chìm đáy biển trong chuyến thám hiểm tới hải vực Xà Tảo.

Nó là vật mô phỏng theo chìa khóa vào mật thành Thiên Không, có ngụ ý chúc phúc đối với tình yêu.

Tuy rằng bản thân nó không phải yêu binh, nhưng đối với Kim Bích Hàm mà nói, cũng là lần đầu tiên thám hiểm giành được, có giá trị kỷ niệm đặc biệt.

Nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn ngọc, hai mắt Kim Bích Hàm lóe ra ánh sáng lấp lánh. Lúc này, những vì sao trong trời đêm dường như cũng ảm đạm đi.

- Thật nhớ lúc cùng đi mạo hiểm...
Nàng khẽ thì thào.
- Với thực lực của chúng ta hiện nay, đủ để đi thăm dò lại hải vực Xà Tảo không?

- Ừ, không kém nhiều lắm.
Sở Vân cười gật đầu, trong mắt lại hiện lên chút thận trọng.
- Nói đến hải vực Xà Tảo. Thật ra trong Chư Tinh Quần Đảo có rất nhiều hiểm địa tuyệt cảnh, gây trở ngại nghiêm trọng tới việc lui tới liên hệ với hải đảo. Trong lúc chuẩn bị chính thức lập quốc, nên có kế hoạch thanh trừ nhằm vào những địa phương như hải vực Xà Tảo. Tuy nhiên có thể hoàn thành được toàn bộ hay không, trong lòng cũng không biết thế nào.

- Ta sẽ giúp huynh.
Kim Bích Hàm nói.

- Cám ơn.

- Này, huynh còn khách khí với ta sao.
Kim Bích Hàm dùng đôi bàn tay trắng như phấn đấm nhẹ vào người Sở Vân.

Sở Vân vui cười một tiếng, giang rộng hai tay:
- Ta đây không khách khí.

- Đừng.
Kim Bích Hàm bất ngờ không kịp phòng, bị Sở Vân ôm lấy, hôn một cái thật sâu...



Quỷ Đằng quốc, Cửu U thành.

U hồn phiêu đãng, âm phong từng đợt từng đợt xuất quỷ nhập thần trong mật thất ngầm.

Vô Thường Hầu thân là Cửu U thành thành chủ, lúc này lại quỳ trên mặt đất, cúi đầu.

Sắc mặt hắn vô cùng kính cẩn, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng phức tạp, hỗn loạn sùng bái, sợ hãi, tôn kính, sợ hãi.

Trước mặt hắn là một bóng tối sâu nhất trầm nhất, hắc ám thuần túy nhất.

Thật lâu sau, trong bóng đêm truyền đến một giọng nói lãnh khốc băng hàn:
- Nói như vậy, ở thế giới Long Môn tầng thứ bảy, dường như Sở Vân gặp được một kỳ ngộ, tấn chức tới Hầu cấp?

- Đúng vậy, đại nhân. Không thể không thừa nhận, Tiểu tử Sở Vân này có khí vận cuồn cuộn, tiềm lực mười phần, tuyệt đối là đại địch của Cửu U thành chúng ta. Hắn mới từng đấy tuổi, đã là cường giả Hầu cấp. Điều này cũng không thấy nhiều trên lịch sử Tinh Châu. Nếu để hắn tiếp tục trưởng thành như vậy, chỉ sợ...
Vô Thường Hầu đáp lời.

- Tiểu tử này, thật sự là một phiền phức. Chỗ cường đại của hắn, không chỉ vì hắn có Thiên Hồ, cũng không chỉ vì hắn có Tiên Thiên Túy Tuyết Đao. Mà ở chỗ, trên người hắn có năm con yêu vật khí vận Ngũ Đức Vương, yêu vật khí vận của Hải Long Vương, hiện nay lại có thêm yêu vật khí vận của Đa Tình Vương. Những khí vận chồng lên nhau, quả thực là cuồn cuộn như nước lũ, ngay cả Vương giả cũng không địch lại.
Giọng nói thần bí chậm rãi, khiến người nghe cảm giác một loại nắm giữ toàn cục, bày mưu nghĩ kế.
- Đây chính là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến Sở Vân hắn có thể trẻ tuổi như vậy, đã giành được thành tích kinh người. Tuy nhiên cũng không quan trọng. Theo ta tính, hắn gần như đã tiêu hao hết vận khí của bản thân. Hắn nhận được nhiều kỳ ngộ như vậy, đạt được đủ loại quyền lực sắc đẹp tài phú. Chờ khí vận của hắn tiêu hao hết, lúc này xuất kích, là có lợi nhất, cũng hữu hiệu nhất.

- Vãn bối ngu dốt, còn thỉnh đại nhân ra tay, an bài sắp đặt.
Vô Thường Hầu dập đầu nói.

- Không vội. Hiện nay tuy rằng khí vận trên người hắn giảm tới mức thấp nhất, lại về tới Chư Tinh Quần Đảo. Trên Chư Tinh Quần Đảo, có yêu vật khí vận của Vạn Thú Vương chống đỡ khí vận toàn bộ đảo. Nếu Sở Vân ra khỏi phạm vi Chư Tinh Quần Đảo, ngươi có thể động thủ đánh lén, nhất định làm ít công to, có hiệu quả rõ ràng. Nếu không được, ta cũng đã tính trước. Năm, sáu tháng sau, Thư Gia sẽ lập quốc, trên đại điển khai quốc, khí vận toàn bộ đảo sẽ tiêu hao kịch liệt. Xuất kích vào lúc đó, không chỉ có có thể tiêu diệt Sở Vân, còn có thể đánh tan thế lực Thư Gia, khiến Chư Tinh Quần Đảo một lần nữa lâm vào tan rã. Lúc đó, Quỷ Đằng quốc chúng ta, lại từ trong mưu lợi bất chính.
Chủ nhân của giọng nói lãnh khốc này, giống như có trí tuệ thấm nhuần thiên địa, nhẹ nhàng khéo léo, đã thiết lập độc kế có thể khiến Sở Vân vạn kiếp bất phục.

- Cảm ơn tiền bối chỉ điểm.
Vô Thường Hầu quá đỗi vui mừng.

Tính sư giới Tinh Châu, mọi người đều biết có ba đại lưu phái, bốn đại cao thủ, chiếm đỉnh phong.

Một vị là nhân vật đại biểu cho quái sư, danh hiệu Quái Tiên, một vị là Tinh Toán lưu phái, đại biểu là Tinh Nữ. Còn hai vị còn lại là Thụy Lão Nhân và Túy Nhất Sinh, là đại biểu cho Mộng Ngôn Sư lưu phái.

Nhưng Vô Thường Hầu lại biết, vị tiền bối trước mắt này, là Toán sư cường đại hơn so với bốn đại cao thủ.

Quả thực có trí tuệ sánh ngang với trời xanh!

Chỉ cần hắn đứng phía sau bày ra, sẽ không thể không thành được.

Mặc dù đưa ra quyết định trong yến hội, hạ quyết tâm lập quốc, nhưng muốn chính thức lập quốc, còn có rất nhiều chuyện phiền phức vụn vặt phải đi an bài. Nhất là khai quốc đại điển, ít nhất được có năm, sáu tháng chuẩn bị tỉ mỉ.

Việc an bài này, đương nhiên giao cho những người khác làm. Sở Vân cũng không am hiểu, cũng không nghĩ nhúng tay vào.

Hắn mơ hồ hiểu ra, giết chết Tham Lang Vương, lại cướp bóc nguyên liệu hùng hậu trong kho Thạch Chuy Thành, khí vận trên người hắn đã tiêu hao tới một mức độ nguy hiểm.

Hiện tại việc hắn cần làm nhất, không phải đi xung quanh vận động tìm cơ duyên, mà là nghỉ ngơi lấy lại sức, để yêu vật khí vận, khí vận trên người chậm rãi tích góp từng tí một, khôi phục lại.

Không chỉ có là yêu vật khí vận nguyên tự Ngũ Đức Vương, Đa Tình Vương, Hải Long Vương, còn có Yêu thú khí vận của Tham Lang Vương - Tham Cật Xà.

Hắn đã bị Sở Vân chém, khẳng định khí vận trên người Tham Cật Xà đã tiêu hao hết.

Bất kỳ Ngự yêu sư nào có được Thiên Nhãn, có thể thấy đạo lý lưới pháp tắc, đều có sẵn thiên phú toán sư. Bởi vậy Sở Vân cũng hiểu được, phỏng đoán này của mình tuyệt đối không sai.

Lại nói tiếp, từ sau khi rời khỏi Thiên Ca thư viện, gia nhập chiến trường tới nay, Sở Vân vốn chưa từng nghỉ ngơi. Vẫn mệt nhọc bôn ba, tham gia các cuộc chiến đấu, giải quyết các loại phiền phức.

Hiện nay chợt yên tĩnh xuống, bỗng nhiên hắn cảm giác mệt mỏi.

Loại mệt mỏi này, không phải thiếu thốn thể lực, mà là suy yếu trong tâm linh.

Cái gì hắn cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc