CHIẾN ĐỘI ACE

Xe xuất phát tới sân thi đấu.

Kiều Hướng Thiển ôm một cái gối trong lòng và dựa vào Dư Hoán Xuyên. Cô cảm thấy mình giống như một con cá mặn vậy.

Kiểu tới sức để ngồi dậy cũng không nổi ấy.

Nửa người dưới của cô rất khó chịu, vả lại ngày đầu tiên trong kỳ luôn đau bụng liên tục. Tuy không tới nỗi đau tới chết nhưng nó vẫn ảnh hưởng tới trạng thái cả người.

Một bàn tay ấm áp luồn xuống dưới gối ôm, phủ lên bụng cô.

Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói bất định của Dư Hoán Xuyên, “Đau không em?”

Kiều Hướng Thiển rầm rì gì đó, vươn tay nắm tay anh, “Đau.”

Đối với chuyện này, Dư Hoán Xuyên cũng không có cách nào. Anh suy nghĩ rồi đề nghị: “Hay là em uống thêm nước ấm nhé?”

Kiều Hướng Thiển: “Tuy anh nói rất hợp lý nhưng trong thời điểm này, anh nói vậy dễ bị đánh lắm đó.”

Dư Hoán Xuyên: “Em sẽ đánh anh à?”

Kiều Hướng Thiển: “Không.”

Dư Hoán Xuyên: “Thế thì được.”

Kiều Hướng Thiển: “…”

Kiều Hướng Thiển gánh chịu cơn đau suốt quãng đường tới sân thi đấu. Cô rất sốt ruột, không xác định được trận này sẽ thế nào.

Đúng vậy, sau lần đấu tập hồi nghỉ đông, ZH và UP lại chạm trán.

Mặc dù trong những trận đấu tập của ZH với đội khác vẫn có thắng có thua nhưng Kiều Hướng Thiển vẫn nhớ như in thất bại trong ván đấu tập đầu tiên.

Cho nên, cô rất muốn phục thù.

Nhưng —

Ba giờ chiều, Kiều Hướng Thiển co người rúc trên ghế sofa.

Dư Hoán Xuyên đi tới hỏi thăm cô, nhìn sắc mặt có hơi tái đi vì tới tháng của Kiều Hướng Thiển, anh vuốt tóc cô, “Em không sao chứ?”

Kiều Hướng Thiển hết xoa rồi lại ấn bụng, đáp: “Cũng không sao, chỉ là đột nhiên nhói đau thôi.”

“Giống như,” Kiều Hướng Thiển bất ngờ véo cánh tay của Dư Hoán Xuyên, “Cảm giác vầy nè, cho anh trải nghiệm một chút.”

Dư Hoán Xuyên tự nhiên bị véo thì hít một hơi lạnh, “… Anh đây xin cảm ơn em.”

Nhớ lại chuyện không hay dạo trước với người đi mid của UP, Lưu Ly, Kiều Hướng Thiển ôm cánh tay của Dư Hoán Xuyên, suy nghĩ rồi hạ quyết tâm, nói: “Dù em bị đau như vậy đi chăng nữa thì hôm nay, em nhất định phải khiến cho UP không thắng nổi dù chỉ một ván.”

Đương nhiên Dư Hoán Xuyên cũng cùng chung suy nghĩ với cô, hừ cười một tiếng, “Tự tin thế à?”

“Thể thao điện tử không phân biệt giới tính, bà dì cũng không thể cản bước em,” Kiều Hướng Thiển ôm cánh tay của anh, nghiêm túc nói: “Đây là sự thách thức mà ông trời dành cho em đó.”

Dừng một lát, Kiều Hướng Thiển lại nói thêm, “Với lại bây giờ em cũng không đau tới mức ấy nữa.”

“Thật chứ?” Dư Hoán Xuyên nhìn khuôn mặt tái hơn ngày thường của cô.

Tuy lúc này, hai mắt của Kiều Hướng Thiển sáng như sao nhưng anh vẫn nghi ngờ, “Hay là anh ra ngoài xem có hiệu thuốc nào không nhé? Uống thuốc có tác dụng không?”

Kiều Hướng Thiển chưa từng uống thuốc giảm đau bụng kinh vì trước đây, mỗi khi tới tháng có khi đau có khi không, cùng lắm cô chỉ đau vào ngày đầu tiên thôi, chưa tới mức quằn quại không thể xuống giường.

Tục ngữ có câu: Thuốc có ba phần độc, cô cũng chưa từng uống thuốc giảm đau, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt. Cân nhắc một chút, Kiều Hướng Thiển gật đầu, “Gần đây có hiệu thuốc không anh?”

Dư Hoán Xuyên: “Để anh đi hỏi thử.”

Gần đó thật sự có một hiệu thuốc.

Lúc Dư Hoán Xuyên chuẩn bị ra ngoài để mua thuốc cho Kiều Hướng Thiển, Hà Trang hỏi anh đi mua gì à? Khoảnh khắc anh trả lời là đi ra hiệu thuốc, ánh mắt của Hà Trang lập tức thay đổi, “Mua thuốc làm gì?”

Dư Hoán Xuyên chỉ chỉ Kiều Hướng Thiển đang cuộn trên ghế theo dõi trận đấu.

Não của Hà Trang vốn không phẳng nên khi nghe câu trả lời ‘mua thuốc cho Kiều Hướng Thiển’, cu cậu lập tức liên tưởng tới thuốc tránh thai, thế là thái độ liền xấu đi, “Không thể nào, anh Xuyên, loại thuốc này… Sao hồi sáng anh không mua mà bây giờ mới mua?? Với cả sao anh lại có thể bắt con gái uống thuốc được chứ? Quen biết anh cũng nửa năm trời mà em không ngờ anh là gã tệ bạc như vậy đó?”

“Ai tệ bạc?” Dư Hoán Xuyên nhíu mày, vô thức cảm thấy có gì đó không đúng, “Cái ‘loại thuốc’ gì mà bây giờ không thể mua hả — Mày lại nghĩ tới mấy thứ tào lao đúng không?”

Hà Trang mặt mày căm phẫn, “Không phải vượt quá thời gian thì thuốc tránh thai sẽ vô hiệu đó sao? Em nhớ rõ ràng phải uống nó càng sớm càng tốt, như vậy mới có hiệu quả! Anh cũng thật là, Thiển Thiển là cô gái duy nhất trong đội, bị anh dụ mất thì thôi đi, không ngờ anh còn…”

“Em… Dù là anh em đi nữa thì em cũng không có cách nào nói anh được, mà em cũng chẳng dám nói anh. Tóm lại là phạm trù đạo đức của em rất lên án hành động này của anh, thật sự rất quá đáng!”

Dư Hoán Xuyên: “… Ai nói anh đi mua thuốc tránh thai? Mày nghĩ cái quái gì thế? Sao óc của mày toàn chứa mấy thứ 18+ thế hả?”

Sự chính nghĩa trên khuôn mặt của Hà Trang vẫn chưa biến mất, cậu nghe thế liền ngẩn người, “Ủa không phải à?”

“Anh mua…” Dư Hoán Xuyên nhìn Kiều Hướng Thiển, đột nhiên im lặng, “Bỏ đi, dù nói mày cũng không hiểu. Lát nữa anh Nam có hỏi thì nói là anh ra ngoài một lát.”

Dứt lời, Dư Hoán Xuyên nhìn thời gian, hơn một tiếng nữa là năm giờ rưỡi, anh liền vội vàng rời khỏi.

Để lại Hà Trang luôn gãi đầu, rơi vào bối rối.

Dư Hoán Xuyên ra ngoài bằng cửa sau. Anh mặc áo khoác, đeo khẩu trang y như ăn trộm, tới hiệu thuốc mua thuốc giảm đau. Lúc về tới phòng nghỉ, anh phát hiện Kiều Hướng Thiển đã chuyển từ ghế con sang ghế sofa. Cô vùi mặt vào đầu gối, rúc thành một cục y hệt bé chuột Hamster, nom như đang ngủ.

Trong tay anh vẫn cầm bịch thuốc, anh bưng ly nước ấm đặt lên bàn rồi tới gần Kiều Hướng Thiển, khẽ khàng bên tai cô, hỏi: “Em ngủ rồi à?”

Kiều Hướng Thiển không ngủ hẳn, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thôi. Nghe thấy giọng nói của Dư Hoán Xuyên, cô ngơ ngác ngẩng đầu, trên trán vẫn hằn vệt đỏ được tạo ra khi nằm lên cánh tay.

Kiều Hướng Thiển dụi mắt, mơ hồ hỏi: “Không có, anh mua được thuốc không?”

“Ừm,” Dư Hoán Xuyên gật đầu, giơ tay lấy thuốc trên bàn rồi mở ra thay cô, “Anh không biết mua loại nào, hỏi người bán thuốc thì họ đề cử loại này, nói là hữu dụng lắm.”

Kiều Hướng Thiển mếu máo. Cô vừa không muốn uống thuốc, vừa muốn nghĩ cho đại cục. Nhìn hai viên thuốc ám vàng trong tay Dư Hoán Xuyên, dựa theo phán đoán của cô thì chắc cú là nó đắng lắm —

Kiều Hướng Thiển đau khổ nhận lấy ly nước rồi ngửa đầu, uống hai viên thuốc vào.

Vị đắng tràn lan trong miệng, hai viên thuốc này thật sự rất đắng. Ngũ quan của Kiều Hướng Thiển nhăn tít lại, phải uống thêm mấy hơi nước nữa mới đỡ hơn.

Cô sợ nhất là đắng, uống thuốc như chịu tội vậy, chỉ mong là thuốc này có tác dụng thôi.

“Được rồi,” Thấy cô đã uống thuốc, Dư Hoán Xuyên lấy cái gối đặt lên sofa, “Em nằm ngủ như vậy trước đi, lát nữa còn nửa tiếng tới trận đấu thì anh gọi em dậy.”

Kiều Hướng Thiển mông lung nhìn anh, ngoan ngoãn nằm xuống, “Dạ.”

Thật ra cô không ngủ vì bụng cứ đau từng cơn làm cô không ngủ được. Qua một lúc lâu, dường như thuốc đã phát huy tác dụng nên cô không cảm thấy đau nữa, nhưng cô vẫn không buồn ngủ.

Cô nhắm mắt thiếp đi một lúc, năm giờ rưỡi chiều, trước khi vào buồng thi đấu, bụng của cô không đau. Kiều Hướng Thiển cứ cho rằng đây là vì thuốc phát huy tác dụng, ai dè lúc vào buồng thi đấu, bụng cô bất ngờ thắt một cái, khiến cô vô thức cong eo, sau đó lại ưỡn thẳng lưng, mặt mày trắng bệch.

“Thuốc không có tác dụng sao?”

Bên cạnh truyền tới giọng hỏi thăm trầm thấp của Dư Hoán Xuyên, Kiều Hướng Thiển ngẩng đầu nhìn anh một cái. Vì sợ anh lo lắng, cô đáp: “Em không biết nữa, vẫn ổn. Chắc là thuốc chưa phát huy tác dụng thôi, chờ thêm một lát là được.”

Dư Hoán Xuyên quan sát sắc mặt Kiều Hướng Thiển, như thể đang đánh giá độ chân thật trong lời nói của cô.

Lúc ngồi vào chỗ, Dư Hoán Xuyên cởi áo khoác, anh mặc đồng phục ngắn tay của ZH ở trong. Trong khi hành động này khiến fan nữ dưới đài hú hét ầm ĩ, anh chỉ âm thầm chuyển áo khoác xuống dưới bàn, nhét vào lòng cô rồi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi:

“Ôm cái này có đỡ hơn không em?”

Áo khoác tràn đầy hương bạc hà dễ chịu vốn có của anh, thoang thoảng dịu nhẹ. Vì có bàn thi đấu che khuất nên khán giả bên dưới sẽ không thấy được chiếc áo, Kiều Hướng Thiển lẳng lặng thò hai tay xuống bàn và ôm áo khoác vào lòng, đôi mắt khi cười khẽ cong lên.

Lúc chạm tay, trên áo khoác vẫn còn đọng lại hơi ấm nơi anh.

Hôm nay, ban tổ chức đã thay đổi một nữ bình luận viên khác. Lúc nhìn cô ấy, Kiều Hướng Thiển có cảm giác người đang đứng trên sân khấu không phải là phụ nữ.

Nam bình luận viên: “Chúng ta hãy cùng nhau chào đón trận đối đầu giữa ZH và UP. Đây đều là hai đội tuyển có thực lực, thật đáng mong đợi!”

Nữ bình luận viên: “UP bên đội xanh, ZH bên đội đỏ, đội xanh có quyền cấm chọn trước. Chúng ta đang nhìn thấy UP cấm Gia Cát Lượng.”

Nam bình luận viên: “Không bất ngờ khi Gia Cát Lượng là tướng hot nhất phiên bản hiện tại, trong trận đấu giữa ZH và TG, chúng ta cũng đã chứng kiến Gia Cát Lượng trong tay Bảy Ngàn đáng gờm thế nào.”

Hạ Nam cầm bản ghi chú, đứng phía sau mọi người để thảo luận. Cuối cùng, Hà Trang cấm Đại Kiều, đội bạn cấm Lý Bạch, đội ta lại cấm Hoa Mộc Lan, hai vị tướng bị cấm sau cùng là Dương Tiễn và Marco Polo.

Đây đều là các vị tướng mạnh trong phiên bản, Lý Bạch thì phiên bản nào cũng mạnh, Hoa Mộc Lan thì sau khi sửa lại chiêu thức đã không thoát khỏi một lượt cấm. Còn Đại Kiều, sau khi ra mắt ở shop thì ngồi ghế dự bị suốt giải KPL.

Giai đoạn cấm chọn dông dài kết thúc, đội hình được thống nhất sau cùng là:

Đội ta: Quan Vũ, Mai Shiranui, bộ đôi Hoàng Trùng – Trương Phi và Nakoruru đi rừng. Rất dễ nhận ra đây là một đội hình kiểm soát.

Đội bạn cũng rất biết chọn: Miyamoto Musashi, Ngu Cơ, Triệu Vật và bộ đôi Hạng Võ – Điêu Thuyền.

Nam bình luận viên: “Đội hình của UP rõ ràng phụ thuộc vào lượng tiền hơn ZH, có 4 trong 5 tướng cần tích trữ lượng tiền cho nên giai đoạn đầu trận sẽ hơi khó đánh đây.”

Trận đấu bắt đầu.

Năm nhân vật di chuyển ra giữa sông.

Tuy hôm nay bị bà dì tới thăm nhưng lúc trận đấu bắt đầu, lạ thay bả không quấy nhiễu cô nữa. Chắc là vì thuốc đã phát huy tác dụng, Kiều Hướng Thiển hơi thả lỏng, vừa nhìn mini map bên góc phải, vừa dọn lính như thường lệ.

Mai Shiranui là một vị tướng dễ chơi, khi bị tấn công sẽ giúp cô kích hoạt nội tại linh hoạt, vả lại có chiêu 1 giảm tốc, chiêu hai khống chế, lượng sát thương gây ra giữa và cuối trận của cô không hề nhỏ. Khi solo với xạ thủ hoặc pháp sư, cô gần như có thể khiến đối phương bốc hơi trong giây lát.

Đầu trận, cô đối đầu với người đi đường giữa của đội bạn, Lưu Ly. Vì đây không phải là lần đầu chạm trán nên Kiều Hướng Thiển khá quen thuộc cách dọn lính của cậu ta. Nhưng khi hai vị tướng Mai Shiranui và Điêu Thuyền đối đầu nhau, khá nhọ là chiêu một của Điêu Thuyền có thể đánh xuyên lính, còn cái quạt của Mai Shiranui không thể xuyên thấu ra phía sau dòng lính.

Vì thế, Kiều Hướng Thiển rất cẩn thận né chiêu, Lưu Ly lại đứng sau một con lính, ném chiêu thức hoa hồng vào người cô một cách đầy khó chịu.

Trận đấu bắt đầu được một phút, Lâm Quý Tuân liền nói qua mic, “Mid tới đây gank nó nè.”

Sau đó, Kiều Hướng Thiển nhìn thấy Quan Vũ ở góc trên bên phải từ trong khu bùa xanh chạy ra bụi cỏ đường sông. Cô ngầm hiểu ý, “Chờ nó ra.”

Quan Vũ của Lâm Quý Tuân quay hai vòng trong bụi cỏ, Điêu Thuyền đi theo dòng lính ra khỏi trụ. Cậu vừa ra khỏi trụ, Quan Vũ bên trái lao ra đập choáng, Kiều Hướng Thiển lập tức tung thêm chiêu hai hình cái quạt. Lượng máu của Điêu Thuyền nhanh chóng rớt xuống một phần ba, Kiều Hướng Thiển lợi dụng thế bị động của cậu ta để xông lên, nhìn lượng máu còn lại, cô muốn lấy được mạng hạ gục. Nhưng khả năng phản ứng của đối phương cũng không chậm, lập tức dùng chiêu hai chạy về trụ.

Nữ bình luận viên: “Lưu Ly thật sự rất nhạy bén trong pha xử lý này. Nếu Bảy Ngàn có chiêu cuối thì e là bây giờ cậu toi rồi.”

Nam bình luận viên: “Đúng vậy, Mai Shiranui có cấp hai đã rất mạnh rồi.”

Kiều Hướng Thiển bĩu môi, “Tiếc thật.”

Lâm Quý Tuân gank giúp Điêu Thuyền xong liền quay lại đường trên, nghe vậy thì nói: “Không sao, ép nó về trụ cũng được rồi.”

Đội hình mà ZH sử dụng thiên về kiểm soát thế trận và gây sức ép.

Phút thứ ba rưỡi, A Hoán đơn độc dọn lính ở đường dưới, còn Hà Trang đang gank dí vào người đi Top của đội bạn, Ôn Nã như yêu đương thắm thiết. Cậu thấy Ôn Nã đang dọn lính một mình ở đường trên, mà đồng đội của mình đang lần lượt xuất hiện tại đường giữa, Hà Trang lập tức kêu gọi —

“Lại đây lại đây, thịt thằng Muashi này đi, băng trụ giết hay gì cũng được. Phút thứ tư rồi, là thời điểm nên lấy chiến công đầu cho có không khí tý.”

A Hoán: “Mọi người làm gì làm đi, em farm tiền từ từ, cuối trận mới giao tranh, thằng nào ra thằng đó chết, đẩy thẳng một đường luôn.”

Hà Trang: “Cẩn thận Ngu Cơ bên kia bắn bể đầu ông đấy.”

Vì chiêu một của Ngu Cơ được sử dụng hai lần, cộng với chiêu hai miễn nhiễm sát thương vật lý thì khi phân tích cẩn thận, Ngu Cơ đúng là khắc tinh của Hoàng Trung.

Đúng lúc bốn người bên ta đều ở gần khu vực đường trên, Lâm Quý Tuân trao đổi chiêu thức với Ôn Nã, bốn người phối hợp rất ăn ý — Lâm Quý Tuân băng trụ ép góc Musashi một cái, thời điểm tay của Musashi được cường hoá, ba người còn lại trùng hợp chạy tới, thẳng thừng ép Ôn Nã vào góc bụi cỏ. Quan Vũ lật y qua trái qua phải giống như nghịch khỉ vậy, Ôn Nã bị Quan Vũ đẩy tới mức cọc, màn hình lập tức xám đi.

Trong lòng y rất khó chịu, trực tiếp chửi thẳng một câu với đồng đội, “Đ* mẹ, tao quên mất hồi đấu tập, Quan Vũ của thằng Lâm Quý Tuân khó chịu cỡ nào, đáng lẽ hôm nay phải cấm nó mới đúng.”

Người đi rừng Tiểu Minh nói: “Không sao, mày xốc lại trạng thái và cẩn thận vị trí của Quan Vũ hơn là được.”

Lúc này, ZH đã bắt đầu tập hợp người để bắt lẻ. Số mạng hạ gục khi thi đấu chuyên nghiệp không nhiều như đánh rank, tuyển thủ nào cũng tinh quái như cá trạch, rất khó bắt được.

Nhưng trạng thái thi đấu của ZH trong ván đầu tiên rất tốt, ăn Rồng bạo chúa, lại có mạng hạ gục nên kéo giãn lượng tiền ra 2.000. Cộng thêm thời gian Kiều Hướng Thiển không bị bà dì quấy nhiễu, cả đội điên cuồng gank đường trên, ép đường dưới để đột phá thế trận. Cho nên ván thứ nhất chưa tới độ late game đã được ZH kết thúc một cách thuận lợi.

Kiều Hướng Thiển thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới hôm nay cũng còn may mắn phết. Thuốc phát huy được tác dụng, bà dì cũng không quấy nhiễu vào những thời điểm không nên quấy nhiễu nữa, đúng là đáng khen.

Sau khi nghỉ ngơi giữa trận, ván đấu thứ hai bắt đầu.

Kiều Hướng Thiển tràn đầy tự tin cầm điện thoại lên, nhưng tay cô còn chưa kịp cầm chắc điện thoại, mặt mày đã tái đi, tay còn lại thì siết chặt áo khoác của Dư Hoán Xuyên đang đặt trên đầu gối.

Kiều Hướng Thiển không nhịn được phải khom lưng, trong bụng như có con sâu đang xâu xé vậy. Cô nhíu mày ngồi thẳng người lên và dựa vào lưng ghế game thủ [1], một tay cầm điện thoại một tay ôm bụng, trong đầu toàn là —

A a a a a a a a a a a a bà dì này sao không hiểu chuyện gì hết vậy!

Khen cũng như không!

Vừa rồi còn bảo thuốc phát huy tác dụng, giờ thì hay rồi, cô uống thuốc để làm gì nữa chứ!!!

_____

[1] Ghế game thủ: hình ảnh minh hoạ:

Bình luận

Truyện đang đọc