[CHIẾN LONG XẠ THỦ] TÌNH BẠN VÀ GIẤC MƠ! HẸN GẶP Ở TƯƠNG LAI!

"Tấn công!"

Chiến luân màu xanh biển đậm kia lao nhanh đi và chạm vào dây leo khiến nó tan biến, cây thần thụ tỏ Vẻ đau đớn xen lẫn tức giận tìm kiếm chủ nhân đã bắn ra thứ chiến luân kia và thấy Hàn Hàn đứng trên tảng đá

May thay là các linh thú không bị bắt cho nên Hàn Hàn nhanh chóng bắt lấy Rồng xanh băng giá để phản đòn bảo vệ Hoả Hoả, nhẹ thả linh thú của mình ra, một tay chống hông, nói bằng giọng khinh thường

"Đúng là yếu đuối, chẳng đáng là đối thủ của ta"

"Ngươi.......đồ đáng ghét!"

Hàn Hàn nhanh chóng nhảy xuống chắn trước Hoả Hoả

"Còn không mau đứng dậy, cậu tính ngồi để cho nó tấn công à?"

"Không cần cậu quan tâm"

Hỏa Hoả quay mặt sang chỗ khác, từ từ đứng dậy Rồng đỏ bão lửa bay lại gần Hoả Hoả, cậu nhanh chóng bắt lấy linh thú của mình nạp chiến luân vào chuẩn bị thế tấn công

"Gruuuuuu.......bọn người như các ngươi, chết hết đi graoooooo"

Cây thần thụ tức giận, giơ cao mọi người đang bị trói chặt trong dây leo kia, lắc lắc khiến tất cả chóng mặt

"Cái thứ cây thần thụ đáng ghét kia, mi mà lắc nữa ta cho chầu trời!"

Song Nguyệt tức giận hét lên, ai ngờ đâu là cây thần thụ ngừng thiệt

"Một cái cây cổ đại vừa biết di chuyển vừa nói được, ôi cảm giác như sống trong mơ ấy~"

Tiểu Vi phấn khích nói, những người còn lại nhìn cô bằng ánh mắt không thể nào thân thiện hơn như ý muốn nói rằng: 'Bà này bả ngây thơ thiệt hả trời?'

"Chết rồi! Cứ như thế này mọi người gặp nguy mất!"

"Với sức hai chúng ta hiện giờ thì làm được gì?"

"Đúng là ngốc mà, bây giờ mới thấy Hàn Hàn không biết động não suy nghĩ"

"Cậu nói cái gì?"

"Dùng chiến luân cắt đứt mấy sợi dây leo cứu mọi người nào"

"Đúng là ngốc vẫn không đổi"

"Cái gì?"

"TÌNH HÌNH CĂNG THẾ NÀY CÒN VÔ TƯ CÃI NHAU, NÓI CHUYỆN, CỨU NGƯỜI GIÚP CÁI ĐI!"

Nhìn hai bạn chẻ đây cãi nhau và vô tư nói chuyện, đám kia bất bình lên tiếng, nãy giờ bị lộn ngược hoài muốn tăng xông máu tới nơi rồi nè, cứu mạng giùm cái đừng có đứng đó kéo dài thời gian nữa

Nghe tiếng hét, cả hai quay lại tình hình bây giờ rất là rối, nhưng sau cái vụ việc kia là Hàn Hàn và Hoả Hoả không thể nào tập trung được vào trận đấu nữa, hay nói cách khác là cả hai không thể nào phối hợp được với nhau nữa, cảm giác giống như tình bạn rạn nứt vậy =))))

"Làm sao đây? Nếu cứ tiếp tục thế này thì....."

"Quang Quang!"

"Vũ Vũ"

"Lâm Lâm"

"Bảo Bảo"

"Cố gắng lên tụi tớ sẽ cứu các cậu"

Các linh thú còn lại không quan tâm nguy hiểm một mực bay vào quyết tâm bảo vệ người bạn đồng đội của mình, kết quả bị dây leo của cây thần thụ đánh bật ra hết, các dây leo cũng bắt đầu quấn lấy các linh thú

"Trò chơi đến đây sẽ được kết thúc"

Nói rồi các sợi dây leo bắt đầu quấn chặt hơn khiến cho việc hô hấp của mọi người bắt đầu khó khăn, còn các linh thú thì muốn bị vỡ da từng mảnh vậy

"Không xong rồi, trong tình hình này ta phải làm sao đây?"

"Nếu không nhanh thì....."

"Mọi người sẽ tiêu mất"

"Trong lúc này thật chỉ muốn bùng cháy với sức mạnh to lớn"

Rồng đỏ bão lửa đột nhiên hét lên, Linh thần rực lửa và Linh thần băng giá trong túi của Hoả Hoả và Hàn Hàn bỗng nhiên phát sáng, cả thân thể của Rồng đỏ bão lửa và Rồng xanh băng giá cũng phát sáng theo

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Sức.......mạnh.......của........hai........người.......được.........lựa.......chọn......"

La Luân cố gắng nói ra từng lời để hai con người kia hiểu được

"Sức.........mạnh.......lớn.......nhất........đó là........Song long.......băng hỏa......"

Cuối cùng là Song Nguyệt, khi cô vừa dứt lời thì cây thần thụ bỗng thả lỏng các dây leo ra, dường như ham muốn của nó là sức mạnh kia của Hàn Hàn và Hoả Hoả

"Thứ quỷ gì đây?"

"Đồ ngu ngốc! Song Nguyệt đã nói rõ tới vậy mà không hiểu sao?"

Do dây leo được thả lỏng nên Phượng hoàng ánh trăng đã làm đứt nó, mà thoát ra. Cô khá tức giận khi Hàn Hàn hỏi câu như vậy

"Hãy dùng sức mạnh đó mà cứu lấy mọi người dùm đi, đừng có đứng đó mà ngơ ngơ ngáo ngáo nữa"

Lâm Lâm hét lớn

"Được!"

Hàn Hàn và Hoả Hoả bắt lấy linh thú của mình, cảm nhận được một nguồn sức mạnh kì lạ đang chảy bên trong cơ thể

"Sức mạnh gì đây?"

"Mạnh mẽ quá!"

<Nguồn sức mạnh đó, lớn hơn mình nghĩ>

<Không thể nào, bọn họ chẳng lẽ.....>

"HỢP THỂ SỨC MẠNH! SONG LONG BĂNG HOẢ!"

Cả Hàn Hàn và Hoả Hoả đều đồng thanh, hai chiến luân một xanh một đỏ đồng loạt được bay ra, ghép lại với nhau bay về phía cây thần thụ, ảo ảnh tạo ra hình hai chú rồng một xanh một đỏ như màu của hai chiến luân (lạy trúa lại ghi xàm gì đây)

"Graaaaaaaaaaaa"

Do bị trúng đòn nên cây thần thụ tỏ vẻ đau đớn, nên mọi người thoát ra được, do nguồn sức mạnh kia quá lớn nên khi sử dụng xong, Hàn Hàn và Hoả Hoả coi như đều gục ngã, không còn sức để chiến đấu, cả hai linh thú cũng vậy

"Này! Hàn Hàn! Hỏa Hoả!"

"Không sao đâu, họ chỉ tạm thời bất tỉnh thôi"

Thay vì sự lo lắng của Vũ Vũ, Song Nguyệt chỉ bình tĩnh nói, cô hiểu rõ sức mạnh này hơn biết bao người mà

"Cơ mà Quang Quang đâu?"

Lâm Lâm nhớ ra điều gì đó nhìn xung quanh, tất cả nhìn theo và chợt nhận ra thiếu vắng Quang Quang

"Quang Quang?"

"CỨU TỚ VỚI!"

Bình luận

Truyện đang đọc