CHIẾN THẦN BIẾN

Nụ cười trên mặt Tứ hoàng tử dần rút đi, trầm mặc, hai người ai cũng không nói 7 gì. Bầu không khí trong phòng trở nên khẩn trương ngưng trọng.

Thật lâu sau, Tứ hoàng tử mới ngẩng đầu, híp mắt nhìn Đằng Phi, thanh âm hơi lạnh:

- Là bởi vì đại ca ta sao?

Đằng Phi kiên quyết lắc đầu:

- Ta nói rồi, chí ta không ở triều đình, ta có chuyện phải làm. Cho nên, điện hạ, xin thứ cho ta bất lực, không thể trợ giúp điện hạ.

- Bất lực. Ha ha, Đằng Phi, ngươi nói, ngươi tuyệt đối sẽ không giúp đại ca ta, đúng không?

Tứ hoàng tử như cười như không nhìn Đằng Phi.

Đằng Phi bình tĩnh gật gật đầu: - Ta chỉ muốn làm chính ta, không muốn trở thành thuộc hạ hay tùy tùng của ai.

- Lá gan người rất lớn, thật sự rất lớn. Đằng Phi, ngươi có biết, bản vương hiện tại ra lệnh một tiếng, toàn bộ Đằng gia Hải Uy Thành bao gồm người đều sẽ luân làm tù nhân, thậm chí không nhìn thấy mặt trời ngày mai?

Tứ hoàng tử nhìn Đằng Phi, trong mắt bắn ra sát khí dày đặc.

- Điện hạ đây là đang uy hiếp ta? Đằng Phi sắc mặt bình tĩnh, mặt tỉnh bơ nói.

- Không, ta nói là sự thật. Ta biết, người vừa đánh bại một Đấu Tôn, thậm chí ngươi vì thế còn bị thương. Tứ hoàng tử nhìn thoáng qua hai tay bó chặt của Đằng Phi, ánh mắt rơi vào hai cái nơ con bướm:

- Hai cái nơ con bướm này rất đẹp, bạn gái kia của người càng đẹp. Tuy nhiên, ngươi phải còn sống mới có thể hưởng thụ mọi sự vật tốt đẹp, không phải sao?

- Ít nói huyền cơ với ta, bớt giả lớn trước mặt ta. Người chỉ lớn bằng ta. Đằng Phi bỗng nhiên cười lạnh:

- Hơn nữa, lão tử, ngươi không dám giết ta. Bởi vì người biết, ta đã dẫn tới sự chú ý của phụ hoàng người, mà ta với phụ hoàng người quan hệ sâu xa, không cần ta tới nhắc nhở người chứ?

- Ngươi...

Tứ hoàng tử bị thái độ chuyển biến đột nhiên của Đằng Phi làm sửng sốt, lập tức trở nên tức giận, vỗ bàn đứng lên chỉ vào Đằng Phi mắng:

- Đằng Phi, cho người mặt mũi ngươi không cần. Bổn vương đường đường thân phận hoàng tử, tự mình đến cửa bái phỏng, nhận lỗi với người lại tặng người một Đại Đầu Sư làm tùy tùng. Ngươi, ngươi còn muốn thế nào?

Lúc này, thị vệ của Tứ hoàng tử ở bên ngoài tông cửa mà vào, trầm giọng nói: - Điện hạ...

Tứ hoàng tử phất phất tay: - Không có chuyện của các ngươi, đều ra ngoài đi.

Mấy tên thị vệ hai mặt nhìn nhau, lập tức đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Trong lòng Đằng Phi thở nhẹ ra một hơi, thân thể hơi dựa ra sau, nhún nhún vai mỉm cười nói:

- Ta cũng không muốn như thế nào, ta chỉ là cự tuyệt lời mời của Tứ điện hạ mà thôi. Như thế nào, chẳng lẽ điện hạ hùng tâm tráng chí, bởi vì chuyện nhỏ này liền muốn diệt cả nhà ta trút giận hay sao?

Tứ hoàng tử hung hăng trừng mắt nhìn Đằng Phi, trên mặt biến đổi không chừng, thật lâu sau mới lẩm bẩm một câu:

- Bổn vương lần đầu tiên nhìn thấy loại người mêm cứng không ăn như người.

- Tứ hoàng tử lòng mang chí lớn, khinh thường chấp nhặt với thảo dân mà thôi.

Đằng Phi cười tủm tỉm dùng hai tay bị bằng thành bánh chưng nâng chén trà lên, uống một ngụm.

- Cút, bổn vương mặc kệ ngươi. Tứ hoàng tử giờ phút này giống như một đứa trẻ bị chọc giận, hung tợn trừng mắt nhìn Đằng Phi một cái, đột nhiên nói:

- Tay ngươi băng bó thật khó coi.

Nói xong, bưng chén trà trên bàn lên, một hơi uống sạch, sau đó đứng lên đi ra ngoài. Lúc tới cửa hắn dừng lại, không quay đầu lại, thản nhiên nói:

- Đằng Phi, nhớ kỹ lời người nói. Có ngày nếu bị ta biết người nghiêng về một vị hoàng tử nào, ta đều sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Điện hạ đi thong thả, không tiến. Đằng Phi ngồi ở đó, ngay cả ý đứng dậy cũng đều không có.

Tứ hoàng tử hít sâu một hơi, mở cửa, nổi giận đùng đùng bước đi. Từ rất xa còn

truyền đến một giọng nói mang theo mấy phần non nớt chỉ có thiếu niên mới có:

- Mẹ nó, bổn vương chưa từng gặp qua loại người như các ngươi nói, hắn lớn ẽ bằng bổn vương sao? Bổn vương thấy hắn có 80 tuổi rồi...

Thanh âm xa dần, nụ cười trên mặt Đằng Phi chậm rãi nhạt đi, nhấc tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Thanh Xà Vương, ta suýt nữa bị người hại chết.

- Hừ, gọi ta Thanh Long lão tổ. Thanh Long lão tổ hại chết ngươi cái gì? Hắn không phải đi rồi sao? Lão tô ta nói cho người, tiêu tử này kỳ thật cũng không chán ghét, ítnhất hắn làm việc coi như quang minh lỗi lạc. Vừa rồi nếu là người do dự ngược lại sẽ khơi dậy sát tâm của hắn. Người biết không, trong số hộ vệ bên cạnh hắn ít nhất có hại Đấu Tôn đỉnh phong. Khí tức đó, lão tổ ta cảm thụ được rành mạch, nếu hắn muốn giết người, dễ như trở bàn tay.

- Vậy ngươi còn kêu ta cự tuyệt dứt khoát, không sợ hắn thẹn quá thành giận giết ta?

Đằng Phi oán giận một câu. Vừa rồi Thanh Long lão tổ đột nhiên tỉnh lại, kêu Đằng Phi trực tiếp cự tuyệt lời mời của Tứ hoàng tử, hơn nữa thái độ phải cứng rắn mới được. Đối với loại chuyện này Đằng Phi cũng không có kinh nghiệm tốt hơn, chỉ có thể làm theo lời của Thanh Long lão tổ. Nhưng vừa rồi Đằng Phi thật sự cảm thấy sát khí từ trên người Tứ hoàng tử.

- Hắn sẽ không giết ngươi. Tiểu tử này tuổi tuy không lớn lại sẽ không dễ dàng gây thù cho mình, không giống người. Không phải lão tổ ta nói ngươi, ngươi mới qua bên này bao lâu? Để ta đếm xem: trước là chi nhánh Đằng gia, Hổ tộc; sau đó là người của Đại hoàng tử cùng với Hắc Thủy Ma Cung, hiện tại là một đám quý tộc của Hải Uy Thành. Hôm nay nếu không phải lão tổ ta giúp ngươi, Tứ hoàng tử điện hạ cũng sẽ bị người hoàn toàn đắc tội, ngươi không thể dùng đầu óc chút nào sao?

Thanh Long lão tổ bất mãn lẩm bẩm.

- Ta là bị ép. Trên mặt Đằng Phi lộ ra vài phần bất đắc dĩ: - Người cho là ta muốn đắc tội bọn họ?

Thanh Long lão tổ một mực ở cùng với Đằng Phi đối với việc này tự nhiên rất rõ ràng, tuy nhiên vẫn nói:

- Tóm lại, sau này làm việc nhất định phải dùng đầu óc. Nếu đã kết thù liền một lần duy nhất đánh chết đối phương, để cho đối phương một hơi, tương lại trở về trả thù, đó là cách làm ngu xuẩn nhất.

Đằng Phi thầm nghĩ trong lòng: Có thực lực nhổ cỏ tận gốc, ngươi cho là ta sẽ giữ lại kẻ địch báo thù?

Tuy nhiên Thanh Long lão tổ rốt cục tỉnh lại vẫn khiến cho Đằng Phi cảm thấy rất hưng phấn. Từ trong chiến đấu với tên Đấu Tôn kia ngày hôm nay là có thể nhìn ra tầm quan trọng của Hồn vực. Loại lịch lãm này mới là đường tắt tốt nhất nâng cao thực lực. Tăng lên cảnh giới cố nhiên trọng yếu, nhưng kinh nghiệm thực chiến lại càng thêm trọng yếu.

Đằng Phi có thể khẳng định, tên Đấu Tôn kia cũng không giết qua mấy người, cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến. Bằng không mình tuyệt đối không thể là đối thủ của hắn, càng đừng nói là dọa lui hắn.

Trận chiến hôm nay, Đằng Phi cảm giác bảy nơi Đấu mạch trong cơ thể mình đã mơ hồ có dấu hiệu buông lỏng.

Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch Đại Pháp - phần công pháp tuyệt thế này quả nhiên là mạnh mẽ đến tột cùng. Rất nhiều lúc, Đằng Phi đều có chút hoài nghi công pháp này rốt cục có thuộc về thế giới này hay không.

Lăng Thi Thi lúc này từ bên ngoài tiến vào, nhìn Đằng Phi khí định thần nhàn ngồi ở kia, dùng hai cái tay bị băng bó như giò heo nâng chén trà uống, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười cổ quái. Nàng đi qua, cướp lấy chén trà nói:

- Người ta một mực lo lắng cho ngươi, không nghĩ tới người ngược lại nhàn nhã, không ngờ ngồi ở nơi này uống trà. Vị hoàng tử điện hạ kia đi rồi sao?

Đằng Phi gật gật đầu: - Đi rồi.

Lăng Thi Thi thở phào một cái nói:

- Nguy hiểm thật. Vừa rồi Phúc bá nói, bên cạnh vị hoàng tử kia có hai cao thủ rất cường đại, người và Tùng bá khả năng đều không phải đối thủ. Nếu là động thủ, chúng ta phần lớn là chịu thiệt.

Đằng Phi gật gật đầu. Hắn vừa rồi đã nghe Thanh Long lão tổ nói qua, lúc này nghe xong vẫn cảm thấy có chút hồi hộp, lập tức đứng lên nói:

- Hiện tại chuyện bên đây đã bình ổn, cô đi nói với Thiên Vũ huynh, chúng ta mau chóng lên đường đi.

- Tay người? Lăng Thi Thi nhìn tay Đằng Phi, có chút chần chờ.

- Không quan hệ. Ta da dày thịt béo, rất nhanh sẽ lành. Đằng Phi cười nói.

- Phì, nào có ai nói mình như vậy. Vậy ta đi.

Chuyện quan hệ sự sống chết của mẫu thân, Lăng Thi Thi vẫn là rất sốt ruột. - Nàng lập tức báo cho ca ca, quyết định ngày mai liền xuất phát.

Tối cùng ngày, Đằng Phi gọi đám người Trần Phương, Đồng Vân Trác, Đằng Vân Thảo cùng với Ngô Dụng vào. Đằng Phi giới thiệu Ngô Dụng với ba người, sau đó nói:

- Ta đi rồi, chuyện buôn bán giao cho Trần bá và Vân Trác tộc thúc đi xử lý. Về mặt phòng vệ, Ngô Dụng, người và Vân Thảo tộc thúc bỏ nhiều tâm tư. Sau này, Ngô Dụng chính là người của Đằng gia ta, giữa các vị đừng gây nên mâu thuẫn gì mới tốt.

Đám người Trần Phương tuy rằng có chút khúc mắc trong lòng đối với Ngô Dụng, nhưng những kẻ chủ hung giết hại thị vệ Đằng gia hiện đã điều tra rõ, chủ yếu là huynh đệ Đồng Bằng và Đông Dũng làm. Ngô Dụng trong đoạn thời gian đó một mực không ở Hải Uy Thành, trách nhiệm kỳ thật không lớn. Cho nên trên dưới Đằng gia đối với Ngô Dụng chỉ là có chút ý kiến, cũng không có cừu hận gì.

Hiện tại Đằng Phi đã làm ra quyết định, những người này tự nhiên sẽ không nói thêm điều gì.

Ngô Dụng vừa mới gia nhập bên phía Đằng gia, ít nhiều còn có chút không thích ứng. Thấy Đằng Phi lại muốn ra ngoài, hắn không kìm nổi hỏi:

- Thiếu gia đây là muốn đi chỗ nào?

Đằng Phi do dự một chút nói:

- Đi giúp huynh muội Lăng Thiên Vũ tìm một cây dược liệu, các ngươi không cần lo lắng, kinh doanh tốt việc làm ăn ở Hải Uy Thành là được.

Đằng Phi cũng không nói lời thật với bọn họ, nếu không những người này khẳng định sẽ không đáp ứng. Cổ Thần Thánh Sơn – loại địa phương này quả thật chính là vùng cẩm sinh mệnh, không nghe nói ai xâm nhập vào trong Cổ Thần Thánh Sơn còn có thể toàn thân trở ra.

Sáng sớm hôm sau, ngay khi đám người Đằng Phi chuẩn bị ổn thỏa, đang muốn xuất phát thì có hạ nhân vào báo, nói Nam tước Giang Hàn của Hải Uy Thành quỳ gối trước cửa tạ tội.

Đằng Phi sửng sốt tại chỗ, thầm nghĩ đây lại là chuyện gì xảy ra?

Lập tức đoàn người đi tới trước cửa phủ, thấy Giang Hàn quả nhiên quỳ gối trước cửa, mặc quần áo mỏng manh. Tuy rằng đầu cúi rất thấp nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên mặt hắn sưng húp, dường như là bị người đánh đập.

Đằng Phi vừa ra, ở bên kia cách không xa liền chạy tới một quý phụ trung niên, chính là mẫu thân của Giang Hàn. Nàng ta “bịch” một tiếng quỳ rạp trước mặt Đằng Phi, gào khóc:

- Đằng Phi thiếu gia. Ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với chúng ta. Ta... ta dập đầu xin lỗi ngài.

Nói xong liền dập đầu, đầu đập lên đá xanh trên mặt đường, rất nhanh liền rách trán, máu tươi chảy ra nhìn qua hết sức chật vật. Nào còn nửa điểm chỉ tay năm ngón trước đó nữa.

Giọng Giang Hàn run rẩy kêu lên: - Nương, người... người đứng lên.

Xa xa vây quanh nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ, trên mặt đều mang theo vẻ khó tin, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến mẫu tử Giang gia ngày thường cao cao tại thượng không ai bì nổi ở chỗ này dập đầu xin lỗi.

Tuy nhiên ánh mắt những người đó nhìn về phía Đằng phủ lại tràn ngập sợ hãi. Bất kể là vì nguyên nhân gì, Đằng phủ... cũng tuyệt đối không phải bọn họ có thể trêu chọc.

Giang Hàn giữ chặt mẫu thân, ngẩng đầu vẻ mặt oán độc nhìn Đằng Phi, lạnh lùng nói:

- Đằng Phi. Có Tứ hoàng tử bảo bọc ngươi, Giang Hàn ta nhận thua. Tuy nhiên người nhớ kỹ, một ngày nào đó ta sẽ đòi lại.

Nói xong, hắn đứng dậy mạnh mẽ lôi kéo mẫu thân rời đi. Bên kia mẫu thân của hắn còn đang kêu khóc:

- Đằng công tử, ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với con ta...

Đằng Phi đầy đầu tia đen, thầm nghĩ vở kịch này từ đầu ra? Mình một câu không nói, đối phương cứ như vậy dập đầu xin lỗi, sau đó chạy...

Lăng Thiên Vũ thở dài nói: - Vị Tứ hoàng tử này, sâu không lường được!

Bình luận

Truyện đang đọc