CHIẾN THẦN SỞ BẮC

Chương 469

“Có mỗi cái chuyện bé như mắt muỗi ấy mà mày cũng phiền đến tao à?”

Long Tam ở phía bên kia càng cất giọng lạnh lùng hơn, khiến La Lục sợ đến mức suýt tè ra quần.

“Anh Long, không phải em cố ý quấy rầy anh đâu, mà tại thằng đó quá ngông nghênh, nó không coi anh với Long Hổ Môn ra gì hết”.

“Thậm chí ngay ban nãy, nó còn mắng anh và đòi san bằng Long Hổ Môn đấy ạ!”

Trong lúc quá sợ hãi, La Lục bắt đầu thêm thắt tình tiết.

Qua lời nói của gã, Sở Bắc trở thành một người cực kỳ xấu xa, và khiến hắn phải chịu nhiều oan ức.

Lạc Tuyết và Chu Cầm nghe thấy thế thì vô cùng bất bình, định cắt ngang lời La Lục, nhưng không dám.

Dù họ có thấy uất ức đến mấy thì cũng phải cố mà chịu thôi.

Chu Lệ và Dương Ân thì tỏ thái độ rất bàng quan.

Chỉ cần họ được yên thân là đủ, còn Sở Bắc sống hay chết thì họ mặc.

Chỉ có Sở Bắc là bình chân như vại, hệt như không nghe thấy gì.

Gương mặt anh bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.

“Hả? Dám ăn nói ngông cuồng thế ư? To gan đấy!”

Long Tam hừ lạnh một tiếng như đã nổi giận.

“Vâng anh, nó rất coi thường anh và Long Hổ Môn, cho nên mình phải dạy cho nó biết thế nào là lễ độ anh ạ”.

La Lục nghe thấy thế thì vội vàng thêm mắm thêm muối ngay.

“Được rồi, vừa hay tao cũng đang ở nhà hàng ấy. Để tao qua xem thằng nào to gan đến vậy, dám coi thường Long Tam tao đây”.

“Vâng, em chờ anh ạ”.

La Lục gật đầu lia lịa, khoé miệng nhếch lên, đuôi sắp vểnh lên tận trời.

Thấy điện thoại đã ngắt kết nối, hắn nhìn Sở Bắc với vẻ không chút sợ sệt.

“Ha ha, thằng kia, anh Long sắp đến rồi, mày chờ chết đi!”

“Chậc chậc, dám động tới người của Long Hổ Môn, phen này mày có chạy đằng trời con ạ!”

Lúc này, không chỉ La Lục, mà đến đàm đàn em sau lưng hắn cũng bắt đầu vênh váo vì có chỗ dựa.

Long Tam là danh xưng đại diện cho thực lực tuyệt đối ở Tân Hải.

Một khi gã đích thân xuất mã, đừng nói là cái thằng vô danh tiểu tốt này, đến các nhân vật lớn còn phải dè chừng.

“Long Hổ Môn…”

Chu Lệ và Dương Ân lẩm bẩm cái tên này, dù không biết nó có nghĩa là gì.

Nhưng ngay sau đó, hai mẹ con họ đã giật bắn mình.

Giờ họ chỉ muốn tìm khe hở nào để chui xuống, vì sợ Long Tam nghe thấy câu nói vừa rồi của họ.

Chu Cầm và Lạc Tuyết nhăn mặt với vẻ đầy lo lắng.

“Sở Bắc, hay mình về đi!”

Lạc Tuyết lo Sở Bắc lại rước thêm phiền phức vào người, không dưng lại đắc tội với Long Hổ Môn vì đám người cặn bã này, thật sự là không đáng.

Bình luận

Truyện đang đọc