CHIẾN THẦN SỞ BẮC

Chương 480

Chu Lệ cũng quay đầu sang, bộ dạng tận tình khuyên bảo!

“Một trăm năm mươi nghìn, chỉ cần một trăm năm mươi nghìn là được!”

Đã đến bước này, Lạc Tuyết cũng không thể tránh né được rồi!

Chỉ có thể nghiêng đầu nhìn Sở Bắc, dù sao, ba trăm nghìn này cũng không phải của một mình cô.

Công lao của Sở Bắc thậm chí còn nhiều hơn cô.

Sở Bắc dựa nửa người trên sô pha, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Muốn có tiền, được thôi! Viết giấy nợ đi!”

Giọng điệu Sở Bắc bình tĩnh, một câu trước, khiến Chu Lệ và Dương Ân vui mừng không thôi.

Nhưng nghe thấy câu sau, vẻ mặt tươi cười của hai mẹ con lập tức ỉu xìu hơn nhiều.

“Sở Bắc, cậu có ý gì? Họ hàng mượn tiền nhau mà còn viết giấy nợ? Cậu xem thường ai vậy?”

Chu Lệ đen mặt, lập tức mở miệng chất vấn.

Dương Ân cũng cười lạnh nói: “Tôi tìm chị họ mình mượn tiền, liên quan gì đến anh? Anh chỉ là một tên ăn bám, có tư cách gì nói chuyện?”

“Mấy người đừng có quá đáng, anh ấy là chồng tôi!”

Lúc quan trọng, vẫn là Lạc Tuyết đứng ra, dáng vẻ cô kiên định, vững vàng không dao động.

Bất giác, cô đã quen với sự tồn tại của Sở Bắc rồi.

Người khác bôi nhọ sỉ nhục Sở Bắc như vậy, đương nhiên cô không vui rồi.

Mà vẻ mặt Sở Bắc vẫn vô cảm như cũ, như thể không nghe thấy lời hai mẹ con kia vậy.

“Hoặc là viết giấy nợ, hoặc là… cửa ở bên kia!”

Sở Bắc lời nào ý đó, một câu nói thoáng chốc khiến Chu Lệ và Dương Ân im lặng.

Nếu không viết giấy nợ thì không mượn được tiền, lãng phí mất cơ hội tốt.

Nếu viết giấy nợ đi, thì sau này thật sự không trả nổi!

Do dự một lát, Dương Ân cắn răng: “Được, giấy nợ chúng tôi sẽ viết! Một trăm năm mươi nghìn, đưa tiền đi!”

Chu Lệ không nói gì, chỉ là con ngươi không ngừng liếc qua liếc lại!

Dù sao cũng không định trả, có viết giấy nợ hay không cũng không có khác biệt gì.

“Không vội, viết giấy nợ trước rồi nói!”

Sở Bắc ngồi vững vàng trên ghế, khẽ vung gậy, đẩy giấy bút trên bàn đến trước mặt Dương Ân!

“Anh… Được, bây giờ tôi viết, chả lẽ còn không trả hay sao?”

Dương Ân cắn răng, chỉ hận không thể đánh Sở Bắc một trận.

Nhưng nghĩ đến thân thủ của Sở Bắc, với một trăm năm mươi nghìn sắp nhận đến tay, thì vẫn nhịn xuống.

Cậu ta vừa viết xong giấy nợ, lại ấn dấu tay, ánh mắt như lửa nóng nhìn sang Lạc Tuyết.

“Chị họ, giấy nợ đã viết xong rồi, chị lập tức đưa tiền cho em là được!”

Dương Ân xoa xoa tay, gấp gáp nhìn Lạc Tuyết.

Chu Lệ cũng trông ngóng nhìn cô, bộ dạng còn vội hơn cả Dương Ân!

Bình luận

Truyện đang đọc