CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

Vũ khí sát thần bản thăng cấp, trên lý thuyết là trong nháy. mắt có thể phá hủy cường giả Lục trọng thiên.

Tám mươi hộp pháo đều đánh hết lên người Diệp Lâm Quân, không có cách nào tưởng tượng nổi.

“Sư phụ, ngài hãy nhanh rút lui về đây đi, ngài không gánh nổi đâu!”

,u “Đúng vậy, sư phụ! Xin ngài, nhanh rút lui đi Đám người Tiêu Phong ở phía sau thật sự không nhấn tâm nhìn một mình Diệp Lâm Quân ngăn cản phía trước.

“Tôi hiểu rõ suy nghĩ của sư phụ, nếu ngài ấy không ngăn được hết tất cả vũ khí sát thần thì chắc chắn ngài ấy sẽ không chịu bỏ cuộc!”

“Đúng thế, chỉ cần loại vũ khí này vẫn còn, đó chính là sự uy hiếp đối với Lạc Việt! Ngài ấy muốn dùng cơ thể của mình để khiến cho đối phương dùng hết tất cả pháo!” Nhưng người khác kinh ngạc.

“Vì muốn đối phương dùng hết pháo, anh ấy tình nguyện làm mục tiêu sống sao?”

“Không sai, đây chính là sư phụ của tôi” Mấy người Tiêu Phong nói.

Trong giọng nói của bọn họ tràn đầy sự kiêu ngạo.

Cũng mang theo mấy phần bị thương.

Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn sư phụ chống chọi, lại không thể giúp được gì.

“Tất cả mọi người không có mệnh lệnh của tôi thì không cho phép bước lên trước một bước!

Bên tai bọn họ còn nghe thấy giọng nói của Diệp Lâm Quân truyền đến.

“Sư phụ!”

“Nhất định phải chống đỡ đấy!”

Tất cả mọi người đều nắm chặt tay.

Bọn họ hy vọng Diệp Lâm Quân có thể chống đỡ được.

Ai cũng biết, tiếp theo là đợt bắn của bản thăng cấp của vũ khí sát thần.

“Giết! Giết Diệp Lâm Quân cho tôi!”

Hứa Chính Kiệt hét lớn.

“Bùm!”

“Bùm!”

“Bùm!”

Vũ khí sát thần bản thăng cấp đồng loạt bản ra.

“Roạt!”

“Roạt!”

Người lính bắn pháo, mặc dù đã mặc đồ bảo hộ đặc biệt nhưng vần bị sức mạnh còn lại của sức giật và sức mạnh còn lại sau khi bắn pháo xé nát.

Đáng sợi Tất cả mọi người đều rợn tóc gáy: Sức mạnh của vũ khí sát thần bản thăng cấp thật đáng sợt

“Âm”

“Phụt!”

“Âm!

“Phụt!”

Mỗi một phát của vũ khí sát thần rơi xuống Lâm Quân lại lùi lại một chút, trong miệng phun ra máu tươi.

Rõ ràng anh không gánh được bản thăng cấp của vũ khí sát thần.

“Tiếp tục, tiếp tục cho tôi!”

Hứa Chính Kiệt thúc giục.

“Âm”

Bình luận

Truyện đang đọc