CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Các người là ai?”, Cha của Trương Đông Húc là Trương Nghiệp Phi lạnh lùng mà hỏi.

Đối phương vẫn chưa trả lời.

Một chiếc Rolls-Royce Phantom đột nhiên tiền vào từ phía Sau.

Một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe.

Anh ta mặc bộ âu phục màu lam, tay thì đang mân mê một chuỗi phật châu, có đeo cặp kính râm màu đen.

Có hai người đứng bên cạnh anh ta, một đen một trắng, hai người đều lạnh như khối băng.

Hai người đều đeo một cái mặt nạ đáng sợ.

Đứng gần còn có thể cảm nhận được một luồng hơi lạnh quất thẳng vào mặt.


“Các người là ai?”, Vệ sĩ của nhà họ Trương hỏi.

Người đàn ông đeo mặc nạ mặc áo trắng lạnh lùng nhìn anh ta một cái.

“Xet rằm!”
Một cảnh tượng đáng sợ đã xảy ra…
Đầu của vệ sĩ nhà họ Trương đột nhiên rớt xuống đất, một dòng máu tươi bắn vọt ra từ miệng vết thương…
Giờ khắc này, chung quanh yên tĩnh không có một tiếng động.

Tất cả mọi người trong nhà họ Trương đều sợ choáng váng.

Sắc mặt Trương Đông Húc và Trương Nghiệp Phi trăng bệch, không còn chút máu.

“Bịch bịch!”

Chân bọn họ mềm nhữn ra, đều quỳ rạp xuống đắt.

Đây là người nào?
Trừng người ta một cái là mắt luôn cái đầu?
Thật quá đáng sợ!
Cậu chủ mặc áo lam ở giữa tiến lên vỗ vỗ mặt của Trương Nghiệp Phi lừng sợ! Các người còn hữu dụng với tôi, tôi sẽ không giết các người!”
Trương Nghiệp Phi đã sớm chảy mồ hôi lạnh ướt cả người, chỉ run run rẫy rẫy mà nói: “Thưa ngài, xin… Xin cứ việc sai bảo, tôi nhất định có thẻ… Làm được!”
“Tốt lắm, mục đích tôi tới nơi này rất đơn giản, tôi muốn toàn bộ thành phó Kim Lăng!”
Miệng lưỡi của người đàn ông áo lam vô cùng bá đạo.

“Toàn bộ thành phố Kim Lăng?”
Tròng mắt của bọn người Trương Nghiệp Phi, Trương Đông Húc như sắp trợn đến rớt ra ngoài.

Miệng lưỡi của người này cũng quá ngông cuồng.

Chưa từng có ai cuồng đến như vậy!
Cho dù là nhà họ Sở, hoàng tộc chuẩn mực ở Hoa Hải cũng không ngông nghênh đến thế.

Cái bụng to bao nhiêu mà muốn một ngụm nuốt trọn toàn bộ Kim Lăng chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc