CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Diệp Đông Huy thì không suy nghĩ nhiều như vậy, nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Đồ nghịch tử như mày, thấy cha mẹ của mày cũng không hỏi thăm câu nào sao?”
Mẹ nuôi của Diệp Quân Lâm là Ngô Vạn Nhược chán ghét nhìn Diệp Quân Lâm: “Sớm biết mày là bạch nhãn lang, trước đây không nên nhặt mày về nuôi, để cho mày bị chó hoang cắn chết! Một đứa con hoang như mày còn không bằng súc sinh lẽ ra không nên sống!”
“HôI”
Đối mặt với sự nhục mạ của cho mẹ nuôi, Diệp Quân Lâm hít sâu một cái.

Nếu không phải anh nhớ tới chút công ơn dưỡng dục của họ, thì chỉ cần mấy câu nói vừa rồi đầu họ sẽ rơi xuống đất.

Trái tim anh trở nên băng giá!
Cha mẹ nuôi lại đối xử với anh như thế!
Đáng trách!
Điều này làm anh đau lòng nhất!
Diệp Đông Huy mỗi câu như đao cứa: “Nói thật! Chúng ta cơ bản không coi mày là con trai! Mày chỉ là công cụ cho chúng ta lợi dụng thôi!”
Mẹ nuôi Ngô Vạn Nhược nói thêm: “Không sail Trước đây mục đích nhận nuôi mày chỉ có một! Vì chúng ta muốn có thêm căn nhà, thêm một phần tiền từ Diệp gia! Không hơn! Nếu không…
mày cảm thấy chúng ta cần phải nuôi loại con hoang như mày sao?”
Người Diệp gia đồng ý nói: “Đúng vậy, huyết mạch Diệp gia là huyết mạch cao quý, mày xứng sao? Mày cũng chỉ là một con chó hoang mà thôi! Trên người chảy dòng máu bản thỉu! Không hề xứng với họ Diệp!”
Ngô Nhã Lệ không nhìn thấy rõ tình hình hiện tại, gắt gao trừng mắt Diệp Quân Lâm: “Diệp Quân Lâm mày muốn lật đổ Diệp gia? Đừng hoang tưởng! Chỉ dựa vào lão Cửu sao? Hắn cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi.”

Diệp Quân Lâm vừa cười: “Tôi đã cho các người một tháng để suy nghĩ, các người lại giống như một đám lợn ngu sỉ?”
“Các người thật sự thấy ta dựa vào lão Cửu sao? Tôi cho hắn mười là gan xem hắn dám không?”
Diệp Quân Lâm đột nhiên đề cao giọng nói.

“Diệp tiên sinh chúng tôi không dám!”
Đám người Lão Cửu sợ đến té quy dưới đất, gương mặt hoảng SỢ.

Cho tới giò khắc này, mọi người chỉ thấy phản ứng của lão Cửu tỏ ra e sợ Diệp Quân Lâm..

Chẳng lẽ còn át chủ bài khác chưa lộ ra!!!
Diệp Nam Huy dần dần suy nghĩ đến một chuyện đáng sợ…
Diệp Quân Lâm vừa nhìn về phía Quách Linh Phi, cười nói: “Tới trước phần mộ của anh ấy, cô không có một chút sám hồi nào sao? Cô không thấy Vân Đình đang ở trên trời nhìn cô sao?”
Thật ra, Quách Linh Phi có chút chột dạ.

Nhưng Quách Linh Phi ngẳng đầu, cao ngạo giống như khổng tước: “Hừ, hắn đã chết rồi? Nếu là hắn còn sống tới giờ, làm sao tôi có được cuộc sống cơm ngon áo đẹp đây? Hắn ta nên thấy may mắn khi được làm một lốp xe dự phòng, hắn có giá trị với nữ thần của hắn là điều vinh dự rồi!”
Diệp Quân Lâm nhếch miệng nở nụ cười: “Cho nên bản thân cô thấy không cần sám hối sao?”

“Đó là đương nhiên!”
Diệp Quân Lâm vừa nhìn về phía mọi người Diệp gia: “Các người cũng không có ý sám hồi?”
“Phi! Một thằng con hoang cùng một thằng con hoang đã chết, chúng ta sám hối cái gì?”
Người Diệp gia kịch liệt gọi thẳng con hoang.

Ngay cả vợ chồng Lục Học Văn nghe thấy cũng đau lòng rơi nước mắt.

Con của bọn họ chết thảm, lại bị mắng thành con hoang!
Ai có thể chịu được sự uất ức này?
Diệp Kiện Sâm nỏi nóng, hắn tức giận nói: “Tô Hàng vương!
Phiền ngài ra tay rồi! Tôi không nhìn nổi nữa!”
Đỗ Việt Sinh gật đầu: “Được, tôi đang có ý này!”
“Tôi không muốn đứng cùng bọn họ!!!”
Đỗ Việt Sinh ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người lào về phía trước.

“Oanhl”
Nhưng vào lúc này, bên ngoài có tiếng động cơ xe đi tới.

Mọi người không hiểu quay đầu lại, nhìn thấy từng chiếc xe đang chạy tới.

Đáng sợ nhất là có cả xe cảnh sát đi theol!!.


Bình luận

Truyện đang đọc