CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1373

“Cảm ơn? Phương thức đặc biệt?” Đinh Phong Thành nghe không hiểu.

Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Con người nước chúng ta có một câu ‘tan vỡ bình an’, anh cố ý thiết kế bánh kem thành loại chảy, không phải là muốn chúc tôi mãi mãi bình an, sống lâu trăm tuổi sao?”

“Phong Thành, anh thật sự dụng tâm, cảm ơn chủ ý đặc biệt mà anh nghĩ ra vì tôi.”

“Chậc chậc, chiếc bánh kem này muốn vỡ tại đây không dễ nhỉ? Anh nhất định tốn không ít tâm tư.”

Hai ba câu thì che đậy được sự sai sót của Đinh Phong Thành rồi.

Không những không có bất cứ sự trách cứ nào đối với Đinh Phong Thành, ngược lại còn khen anh ta một phen, bất cứ ai cũng nhìn ra, Giang Nghĩa là cố ý nói như vậy, nói chuyện xấu thành chuyện tốt.

Nhất thời, hốc mắt của Đinh Phong Thành ươn ướt.

Đã tới lúc này rồi, Giang Nghĩa vậy mà vẫn đang bảo vệ mình, rõ ràng là sai sót của Đinh Phong Thành, rõ ràng là đại bất kính đối với Giang Nghĩa, nhưng Giang Nghĩa lại không hề trách anh ta, vẫn luôn bảo vệ sự tôn nghiêm của Đinh Phong Thành.

Đây là tấm lòng như nào chứ?

Lúc này, trong lòng Đinh Phong Thành thầm thề rằng, cái mạng này của anh ta từ nay về sau là của Giang Nghĩa, vì Giang Nghĩa, cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không từ.

Nhưng, có người nhìn không quen loại cảnh tượng này.

Đinh Hoàng Liễu lạnh lùng trào phúng: “Rõ ràng là không làm tốt, nói cái gì mà tan vỡ bình an, thật là cưỡng từ đoạt lý. Nếu thật sự là tan vỡ bình an, sao có thể vỡ hết cả ra đất, đây không phải là lãng phí bánh kem sao?”

Đinh Thu Huyền hằn học trừng mắt với Đinh Hoàng Liễu.

Không dễ gì mới qua loa được sự việc, lại bị người phụ nữ ác độc này vài ba câu lại nhắc lại, nghĩ thôi thật khiến người ta tức giận.

Tuy nhiên, Giang Nghĩa lại khẽ mỉm cười đáp lại: “Vỡ cả cái thì như nào? Bánh kem sẽ không vì vậy mà lãng phí.”

Nói xong, anh lại khuỵu xuống, đưa tay nhặt một miếng bánh kem, còn để một quả anh đào lên trên; sau đó Giang Nghĩa ở trước mặt của tất cả mọi người tại đây vậy mà trực tiếp bỏ miếng bánh kem này vào miệng!

Nhai.

Nuốt xuống.

“Ừm, mùi vị không tệ, Phong Thành, cửa hàng bánh kem mà anh chọn không tồi, sau này tôi cũng tới tìm bọn họ đặt bánh.”

Đinh Phong Thành đã không nhịn được mà bật khóc.

Giang Nghĩa vì anh ta, vậy mà ngay cả bánh kem đã vỡ ra đất cũng nhặt lên ăn, còn ăn rất ngon.

Loại tinh thần xả thân vì người khác như này, khiến trái tim của anh ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cảm ơn, cảm ơn!

Đinh Phong Thành không nói hai lời cũng khuỵu xuống, nhặt một miếng bánh kem ăn cùng với Giang Nghĩa, vừa ăn vừa lau nước mắt: “Ngon, quả thật rất ngon.”

Đinh Thu Huyền ở bên cạnh cũng không ngồi được nữa, cũng đưa tay nhặt một miếng bỏ vào trong miệng.

Thang Kim Long nhìn rồi thì cười ha ha nói: “Ài, các người chậm chút, để lại miếng to cho tôi.”

Vừa nói, anh ta vừa đi tới chọn một miếng bánh kem to.

Nhất thời, bánh kem rơi xuống đất không những không có trở thành mối dẫn lửa khiến Đinh Phong Thành, Giang Nghĩa trở mặt thành thù, ngược lại càng củng cố tình cảm của bọn họ.

Mà tất cả chuyện này, đều phải quy công cho sự độ lượng của Giang Nghĩa.

Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này, đương nhiên đều hiểu là chuyện gì, vì để lấy lòng Đinh Phong Thành, cũng để xây dựng quan hệ tốt với Star Jewelry, không ít người thượng lưu lũ lượt hạ thấp mình, cúi người nhặt bánh kem rơi dưới đất lên ăn.

Vốn cho rằng trở thành một bi kịch, kết quả lại diễn thành một hỉ kịch.

Đinh Hoàng Liễu tức đến mức mũi cũng lệch đi.

Cô ta căm hận nói: “Như này gọi là gì chứ? Một đám người đang cướp đồ trên đất để ăn, giống như chó hoang, ghê tởm!”

Người cùng bàn không vui rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc