CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM


“Em hai, đừng kích động, chúng ta không ra tay ở Tụ Bảo Các thì đã đúng quy tắc”
Hồ Minh thấy vậy, trong đôi mắt cũng tràn đầy lửa giận, nhưng lại mau chóng trấn an Hồ Trung.

Nếu là ở bên ngoài, hai người họ đã ra tay xử lý Tân Trạm từ lâu rồi.

Nhưng nếu bây giờ ra tay, vậy thì sẽ trở thành các tu sĩ đánh nhau ở trong Tụ Bảo Các, tất cả đều sai, vậy thì những gì đã nhịn trước đó sẽ uổng công.

“Lý Phiên Long, ông đã thấy rõ chưa, người này đánh hai chúng tôi ở ngay trước mặt ông, chẳng lẽ ông còn muốn bao che cho hắn ta?” Hồ Trung tức giận hét.

Đối mặt với chất vấn của hai anh em họ, Lý Phiên Long lặng người nhìn Tân Trạm.

Đây là chuyện gì thế?
Rốt cuộc đạo hữu Tân có biết mình đang làm gì không vậy!
Lúc nãy Tân Trạm đứng ra, nói là muốn để hai người họ im miệng, ông ta còn tưởng là anh ta định cúi đầu, dùng biện pháp như linh tệ để dàn xếp chuyện này.

Nhưng cách thức anh khiến đối phương im miệng chính là đánh đối phương đến không mở miệng được sao?
Nhưng anh nên biết là ở trong Tụ Bảo Các thì không thể đánh nhau.


Hơn nữa ông đây vẫn đang đứng nhìn đấy, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy.

Đến lúc này, Lý Phiên Long cũng máu xông lên đầu, suýt nữa ngất đi, không còn cách nào bênh Tân Trạm được nữa.

Ông ta vẫy tay một cái, chuẩn bị tạm thời không chế Tân Trạm lại.

Nhưng vào lúc này, Tân Trạm lại mở miệng nói.

“Lý Phiên Long, lúc nãy ông cũng nhìn thấy rồi chứ”
“Nhìn thấy cái gì?” Lý Phiên Long ngây ra.

“Linh khí chứ còn gì nữa” Tân Trạm bình tĩnh nói: “Cũng nhờ hai người nói với ết trong Tụ Bảo Các không cho phép các tu sĩ đánh nhau, nhưng không hề có quy tắc không cho phép các tu sĩ cọ sát với nhau.”
“Tân đạo hữu tôi nghe không rõ”
Lý Phiên Long mê man.

Anh ta gọi việc tát người khác là tiếp xúc sao?

“Tôi vừa mới ra tay, mọi người cũng nhìn thấy, tôi không dùng linh khí, không tính là đánh, không sai chứ”
“Tân đạo hữu không dùng linh khí?”
Nghe thế, Lý Phiên Long cuối cùng cũng hiểu được, trong lòng nhảy dựng lên.

Cẩn thận nhớ lại một chút, bản thân dường như thật sự không phát hiện ra dấu vết Tân Trạm ra tay bằng linh khí.

Nói như vậy, Tân Trạm thực ra không vi phạm quy tắc nghiêm khắc nhất của Tụ Bảo Các.

“Nói láo, cậu chỉ dựa vào thể lực, mà có thể đánh hai anh em chúng tôi ra như vậy, nhưng mà linh khí dẫn không phát ra ngoài, chỉ chảy trong cơ thể, tưởng tôi không biết sao” Hồ Minh nghe thấy thế, nổi giận đùng đùng nói.

“Vậy sao?”
Tân Trạm cười lạnh, đột nhiên nhấc chân lên.

Làm cho huynh đệ nhà họ Hồ hoảng sợ, tưởng Tân Trạm lại muốn ra tay.

Tần Trạm chỉ nâng lên, sau đó một chân dẫm xuống.

Cạch cạch!
Trên mặt đất ngoài Tụ Bảo Các, hòn đá xanh lập tức bị Tân Trạm một chân dẫm nát, vỡ tung ra.

“Tôi tưởng các vị đạo hữu ở đây đều có chút bản lĩnh, có thể nhìn ra, vừa rồi tôi có dùng linh khí hay không chứ”
“Tân đạo hữu thực sự không dùng linh khí, việc này tôi có thể làm chứng” Lý Phiên Long chậm rãi mở miệng nói..


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc