CHỌC GIẬN BẢO BỐI: ÔNG XÃ, CƯNG CHIỀU NHẸ MỘT CHÚT

Trở lại phòng bếp để chén đĩa tới trên bàn, quản sự lập tức đi tới, bởi vì chuyện vừa rồi không gắp bánh mỳ cho Tống Trí Kha, hung ác mắng cô một trận.

"Tuy rằng Tống thiếu là khách mời, nhưng cũng là bạn của Tước thiếu chúng ta, đối đãi bạn bè Tước thiếu, giống như là đối đãi Tước thiếu, cô hiểu không?" Quản sự đẩy mắt kính cao độ lên, chỉ vào mũi Tô Cửu Y hung dữ quở trách cô.

Tô Cửu Y vội vàng gật đầu.

"Ngày hôm qua cô mới đến, có một số việc không quá rõ ràng, tôi lặp lại lần nữa, làm công việc này của chúng ta, yêu cầu phải tuyệt đối phục tùng chủ nhân!" Cô lại nhìn về nữ hầu phía khác, "Tiền chúng ta kiếm chính là từ những thiếu gia này, cho nên, dù cho các thiếu gia nói muốn bổi ngủ, chúng ta cũng phải nhanh chóng cởi hết quần áo, biết không!"

So sánh này, quá đơn giản thô bạo rồi.

Vẻ mặt Tô Cửu Y hãi hùng nhìn quản sự, mà nữ hầu khác ngược lại tập mãi thành thói quen lớn tiếng đáp lại: "Đã biết!"

Cái quỷ gì....

"Cô thì sao!" Ánh mắt quản sự lại rơi xuống trên người Tô Cửu Y lần nữa.

"Này...." Cô mím mím môi, có chút không biết trả lời như thế nào.

"Tôi chỉ là ví dụ, không phải thật bảo cô bồi ngủ." Quản sự khoát khoát tay, liếc cô một cái nói, "Hơn nữa, Tước thiếu có thể nhìn vào mắt đều là hàng loại A, sao ngài ấy có thể nhìn trúng cô."

Sao ngài ấy có thể nhìn trúng cô....

Như là đánh đòn cảnh cáo, đánh tỉnh Tô Cửu Y.

Đúng vậy, ưu tú như anh, mỹ nữ bên cạnh khẳng định ngàn vạn, chỉ cần một câu, có bao nhiêu phụ nữ không thể chờ đợi được hầu hạ anh, đâu sẽ đến lượt cô.

Cho nên nhất định là uống say rượu mới làm chuyện hồ đồ....

Không biết tại sao, trái tim Tô Cửu Y dâng lên một trận khó chịu, như là nuốt Mù-Tạc.

"Ừ tôi biết rồi." Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy được giọng nói chết lặng của mình.

Không biết là đi ra phòng bếp như thế nào, cũng quên mình có ăn điểm tâm không, Tô Cửu Y cứ như vậy lê bước chân nặng trịch, giống như là tượng gỗ bị người điều khiển, đờ đẫn đi trở về phòng, sau đó nằm ở trên giường lớn của mình, nhắm mắt lại.

Cô nhớ mang máng, lúc tối hôm qua ngủ rượu, giống như thổ lộ với Thi Ngạo Tước  rất nhiều chuyện liên quan với mình, về đau đớn trong lòng những năm này vì những người gọi là người nhà kia, từng chút từng chút, không hề giữ lại đều nói cho Thi Ngạo Tước.

Bởi vì anh bảo vệ mình khi đối mặt với nguy hiểm, bởi vì anh an ủi mình lúc mình sợ hãi, cho nên theo bản năng lựa chọn tin anh.

Về sau ở trước mặt Thi Ngạo Tước, cô chỉ có thể như con rùa rời khỏi vỏ, bại lộ ở trong không khí, không có phòng bị cứng rắn.

Đó là bộ dáng lúc ban đầu của cô.

Tuy rằng anh sẽ không xem thường cô, nhưng sẽ không cảm thấy cô quá dài dòng chứ, những danh viện trên xã hội kia, những thiên kim đại tiểu thư chói lọi chân chính kia, chắc là sẽ không giống như cô, giống như oán phụ oán giận cuộc sống của mình, cho nên rốt cuộc anh có cảm thấy mình phiền toái không?

Nghĩ tới nghĩ lui, ý thức của cô dần dần trở nên mơ hồ, sắp ngủ mất....

Lúc này, điện thoại bên gối vang lên, phá vỡ cơn buồn ngủ của cô.

"Alo." Vẻ mặt cô lười nhác ngồi thẳng người dậy từ trên giường.

"Là tớ." Giọng nói Thích Cảnh Nhân vọng đến, "Như thế nào, Thi Ngạo Tước không có bắt nạt cậu chứ."

"Không có." Tô Cửu Y thả giọng điệu càng chậm chạp một chút, "Rất ít khi có thể nhìn thấy anh ấy."

Quả thật rất ít khi nhìn thấy anh, ban ngày anh ở công ty, buổi tối.... Nếu như tối hôm qua cô không xuống lầu tìm nước uống, đại khái cũng sẽ không gặp được.

"Vậy được rồi, sợ cậu không quen."

Bình luận

Truyện đang đọc