CHỒNG NGỐC CỦA LƯU TUỆ

Những người hầu đã nhận được cái lắc đầu của Diệp Minh nhanh chóng được tha đi, tiếp tục công việc của mình. Số khác thì vẫn phải đứng lại đợi nhị thiếu gia nhìn rồi mới được đi, tất cả mọi người đều lo sợ sắc mặt của nhị thiếu phu nhân thế kia rốt cục là ai đã gây chuyện a.
Lưu Tuệ ngồi trên ghế, đôi mày hơi nhíu lại nhưng cũng đủ để người khác nhìn ra tâm trạng y đang rất tệ. Khi mặt trời ngày càng lên cao Diệp Minh cũng từ trong hàng lôi ra một cô gái, vui vẻ nói : " Tức phụ tìm được rồi, chính là nàng ta"
Lưu Tuệ nghe xong lập tức đứng lên, nói : " Được rồi tướng công chàng lên đây"
Diệp Minh lập tức chạy lên xum xoe đứng cạnh tức phụ. Nha hoàn kia có bộ dạng khá thanh tú, giờ phút này do run sợ mà mặt tái hết lại. Lưu Tuệ nhìn nàng, nói : " 5 trượng "
Nha hoàn kia nghe xong mặt không còn chút huyết sắc, chưa kịp mở miệng xin tha thì đã bị người nhấn xuống đánh. Tiếng gậy nện vào da thịt, cùng tiếng kêu của nha hoàn nọ khiến những người có mặt trong sân đều sợ hãi không dám ngẩng đầu. Diệp Minh thì đã được Lưu Tuệ bảo vào trong chơi với Tiểu Đậu trước khi cảnh này xảy ra.
Lưu Tuệ ngồi xuống, tự rót cho mình một tách trà, đợi hình phạt xong sẽ hỏi nàng một số chuyện. Trần Hảo tươi tắn đi vào, không ngờ chưa tới nơi đã nghe tiếng kêu thảm thiết. Vội vàng nhấc chân bước nhanh hơn, vào tới sân đã thấy nha hoàn kia đang bị đè lại đánh. Đợi nàng tới nơi 5 trượng cũng vừa đánh xong, lén nhìn qua chỗ Lưu Tuệ đang ngồi Trần Hảo có chút ngập ngừng đi qua.
Không biết tại sao đột nhiên lại thấy Lưu Tuệ này có chút đáng sợ. Trần Hảo nói : " Có chuyện gì vậy đệ tức"
Lưu Tuệ không trả lời mà quan sát Trần Hảo thi thoảng lén nhìn qua nha hoàn kia, khăn tay cầm trong tay cũng bị vo thành một đoàn. Sau đó mới giơ tay nói : " Đại tẩu đến đúng lúc lắm, nha hoàn này ở lại các người đi được rồi. Vương bà tử bà cử hai người này đem nha hoàn này đi theo ta"
Những người trong sân nghe vậy như được đại xá gấp rút chạy đi trước khi lửa giận của Lưu Tuệ lan tới đầu mình. Vương bà tử cũng không hỏi vì sao nha hoàn này bị đánh liền chỉ huy hai người kéo nàng ta đi. Trần Hảo bồn chồn cũng cùng đi với Lưu Tuệ.
Vào tới phòng khách, Diệp lão phu nhân đang chơi đùa cùng Tiểu Đậu và Diệp Minh. Lưu Tuệ và Trần Hảo vào trước nói vài câu, sau đó Diệp lão phu nhân liền nói Diệp Minh dắt Tiểu Đậu ra ngoài chơi. Sau khi hai cha con dắt nhau ra ngoài, Diệp lão phu nhân nhìn hai đứa con dâu hỏi : " Có chuyện gì sao? "
Trần Hảo chen miệng nói trước : " Con thấy trong nhà loạn hết cả lên vội chạy qua xem nha hoàn này chắc chắn làm sai chuyện gì đắc tội đệ tức rồi "
Diệp lão phu nhân nghe xong thì nhìn qua Lưu Tuệ, thấy y không nói gì mà hỏi nha hoàn kia : " Ngươi tên gì? Hiện tại phụ trách công việc gì? "
Nha hoàn kia mới ăn đau, hiển nhiên sợ hãi Lưu Tuệ, run rẩy nói : " Bẩm nô tì tên Tiểu Mai, là người chuyên phụ trách quyét dọn phòng ở ạ"
Trần Hảo nói : " Ta nhớ ra nha hoàn này, làm người tương đối thành thật làm việc rất chăm chỉ. Đệ tức rốt cuộc nàng ta đã làm gì khiến đệ giận vậy? "
Nói xong trộm cười, Lưu Tuệ đứng lên nói : " Mẫu thân lần này con hành động có chút quá đáng nhưng cũng là do con quá tức giận. Tội của nàng ta chỉ đánh 5 trượng là còn quá nhẹ nhàng, đáng lí phải nên đánh chết. Nhưng con nghĩ chuyện này nên báo cho người một tiếng nên mới đem người qua đây"
Diệp lão phu nhân nghe vậy cũng có chút sốt ruột hỏi : " Rốt cuộc nàng ta đã làm gì? "
Lưu Tuệ lạnh lùng nhìn Tiểu Mai nói : " Nàng ta định hạ độc tướng công, nếu không phải hôm nay con phát hiện kịp thời thì chuyện lớn đã xảy ra"
Vừa nói xong tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ bao gồm cả Trần Hảo...sao lại thành thuốc độc rồi? Tiểu Mai nghe vậy khóc lóc, không quản đến đau nhức bò lại phía Lưu Tuệ nói : " Nhị thiếu phu nhân nô tì thực sự không có làm như vậy. Không phải nô tì đâu xin hãy tin tưởng nô tì "
Lưu Tuệ nhẹ nhàng tránh bàn tay nàng, không cho nàng chạm đến người nói : " Mẫu thân người này nhân lúc con không ở nhà, đem chè hạt sen đến lừa tướng công nói là chè hạt sen con nấu cho y. Tướng công nghe vậy liền không nghĩ ngợi ăn hết bát chè. Thuốc ban đầu không phát tác, tối đến thì mới phát tác dụng tướng công đau đớn không thở nổi. May là con biết cách ép y nôn hết những thứ đã ăn ra được mới giữ lại được cái mạng"
Diệp lão phu nhân nghe vậy liền ném chén trà về phía Tiểu Mai : " Giỏi lắm, nuôi ong tay áo một nha hoàn quét dọn lại dám mưu hại chủ nhân. Người đâu kéo ra ngoài đánh chết cho ta"
Tiểu Mai dập đầu khóc nói : " lão phu nhân minh xét nô tì thực sự không biết gì. Là đại thiếu phu nhân nói nô tì đem chè qua cho nhị thiếu gia ăn, còn dặn nô tì là nói như vậy với nhị thiếu gia. Nô tì nghĩ là nhị thiếu phu nhân nấu sau đó nhờ đại thiếu phu nhân đưa cho nhị thiếu gia nên mới đem chè qua. Nô tì không biết gì hết, lão phu nhân xin hãy tin nô tì"
Trần Hảo nghe vậy liền biết đại sự bất thành thấy mọi người đều nhìn qua bên mình. Mồ hôi đổ đầy đầu, cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc