CHỒNG NGỐC CỦA LƯU TUỆ

Gần đây sắc mặt Diệp Húc rất kém, có vẻ chuyện kinh doanh đã gặp khó khăn gì đó. Diệp Huân rất lo lắng, có người đang ngáng chân Diệp gia việc kinh doanh trì trệ một cách kì lạ.
Diệp Húc cũng rất lo lắng, bây lâu nay hắn sống trên đời với nhiệm vụ duy nhất là duy trì và làm rạng ranh nhà họ Diệp. Bao nhiêu năm qua, Diệp Hú luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, nhiều sóng gió đều đã vực qua được. Giờ đây nhà họ Diệp trong tay mình lại gặp bất trắc, Diệp Húc có chút hoảng loạn.
Diệp gia bất ổn nghĩa là hắn bất ổn, Diệp gia không còn thì tác dụng của hắn cũng không còn. Hai tháng trôi qua tình hình càng lúc càng tệ, trên dưới Diệp gia đều rất lo lắng.
Đầu tháng tư, quan binh đột nhiên xông vào trong nhà họ Diệp lật tung Diệp phủ lên. Đuổi toàn bộ người trong nhà ra bên ngoài rồi niêm phong toàn bộ lại. Tri huyện đại nhân thông cáo nhà họ Diệp buôn lậu muối, làm ăn trái lương tâm nên cần niêm phong để điều tra.
Thêm vào đó nhiều đối thủ cạnh tranh bỏ đá xuống giếng lại càng khó khăn. Mấy lần đánh trống kêu oan đều vô dụng, tri huyện nhất quyết không nghe lời ai nói.
Đành phải bán hết người làm trong phủ đi, giữ lại một mình Vương bà tử chuyển tới thôn làng ngoại thành sinh sống. Cuộc sống từ đó thẳng tắp xuống dốc, tuy rằng so với những hộ dân xung quanh. Nhà họ Diệp nây giờ vẫn được xem là một hộ có tiền, có mấy chục lượng bạc trắng như vậy không phải là giàu có rồi sao?
Nhưng so sánh với cuộc sống trước kia của họ thì quả thực là không chịu nổi. Hơn nữa Phùng thị cũng không còn tiền để thuê người chăm sóc nữa đành phải đem về chăm nuôi. Trong nhà đã có một người ngốc, một đứa trẻ chưa còn ba tuổi, hai người già giờ lại thêm một người điên rất vất vả.
Cũng may Vương bà tử theo Diệp lão phu nhân đã lâu luyến tiếc rời xa bà chịu ở lại mới đỡ vất vả vả được đôi chút. Lưu Tuệ được chăm sóc mẫu thân thì rất an tâm, nhưng cũng có lo lắng. May mắn Diệp phụ, Diệp mẫu cũng không khó khăn Lưu Tuệ, nhà cửa vừa có chuyện đã nói Lưu Tuệ đón mẫu thân mình lại.
Đối với chuyện này Lưu Tuệ rất cảm kích, người ta nói đã gả cho nhà chồng thì là người của nhà chồng. Rất ít gia đình có thể quan tâm tới người nhà của con dâu như thế.
Diệp Nhuế và Diệp Nhuận cũng phải nghỉ học, ở nhà phụ việc. Diệp lão phu nhân đã lớn tuồit còn lén nhận may vá vài thứ kiếm thêm ít tiền khiến người trong nhà đau lòng không thôi. Lưu Tuệ cũng đành nhận mấy việc đi cấy mạ làm đồng phụ người ta kiếm chút tiền.
Làm được mấy hôm hai tay đều đỏ lên nổi mụn nước nhưng không dám kêu đau sợ mọi người lo lắng. Cũng không phải là không kiếm cách vựng lại Diệp gia. Chỉ là có người liên tục cản đường cản lối muốn ép Diệp gia đến tử lộ ngày ngày chỉ có thể làm mấy việc tay chân nặng nhọc này kiếm ít tiền.
Ban đầu còn có Diệp Minh làm gốm bán được chút tiền, Tiết Vinh cũng giúp đỡ học trò của mình không ít. Cả nhà họ Diệp mấy tháng liền đều nhờ một tay Diệp Minh nuôi sống. Mới có thể trải qua những tháng ngày không quá tệ.
Nhưng cũng chẳng được bao lâu cái người bí ẩn muốn làm khó Diệp gia phát hiện được việc này. Liền làm khó dễ khiến không ai dám mua đồ gốm cả. Thậm chí còn sai quan binh đến bắt Diệp Minh đi nói là liên quan tới làm ăn phi pháp. Giam giữ mấy hôm liền, Diệp Minh không hiểu ra sao bị lôi đi khóc hết nước mắt gọi tức phụ không ngừng.
Lưu Tuệ đuổi theo không cho bắt Diệp Minh đi bị hất ngã trật cả khớp vai. Người trong thôn thấy nhà họ có dính líu tới quan phủ như vậy không dám kết giao. Cũng không dám thuê người trong nhà làm việc nữa khiến cuộc sống đã khó khăn lại càng khó khăn.
Trong nhà may còn trồng khoai, ngô nên mới có cái ăn nếu mà chỗ lương thực này cũng hết thực sự không biết phải sống sao. Diệp Húc từ ngày Diệp gia có chuyện tâm trạng bất ổn chẳng làm được gì. Diệp Minh sau khi được thả về thì cũng không làm hay bán được đồ gốm nữa.
Nhân lực chính trong nhà là Lưu Tuệ thì bị trật khớp vai đến mười ngày nay do thuốc men không đủ mà chậm chễ chưa khỏi. Diệp Minh lo lắng cho tức phụ đến ăn không ngon ngủ không yên khiến mọi người phiền lòng không thôi.
Diệp Huân đóng nhìn Diệp Minh nắm tay Lưu Tuệ ngủ gục bên giường thở dài đóng cửa ra ngoài. Ra ngoài sân thì thấy Diệp Húc ngồi ngoài sân, không biết đang nghĩ gì bèn đi qua ngồi cạnh y.
Diệp Huân nói : " Húc Nhi...rốt cục là ai muốn gây khó dễ cho chúng ta vậy"
Diệp Húc nói : " Phụng thiên phủ doãn Hứa Bình "
Diệp Huân nghe xong liền hít phải một ngụm khí lạnh, Diệp gia bao năm nay làm ăn lương thiện sao lại đắc tội phải vị quan lớn như thế. Diệp Húc nhìn sang phụ thân đang bồn chồn, thi thoảng lại lén liếc về phía mình bên cạnh. Khóe môi nhếch lên một nụ cười chua sót nhàn nhạt.
Diệp Húc đứng lên nói : " Bây giờ con đã chẳng còn tác dụng gì với phụ thân rồi. Chắc người thất vọng về con lắm "
( Bình tĩnh trước sự cua gấp tui sẽ giải thích ở mấy chương sau)

Bình luận

Truyện đang đọc