CHỒNG NGỐC CỦA LƯU TUỆ

Người ta thường nói dân thì không đấu lại quan, từ ngày tri huyện cho quan binh kéo vào trong nhà họ Diệp. Không nói không rằng, nhân chứng vật chứng đưa ra chưa đầy đủ đã niêm phong toàn bộ trên dưới trong nhà là đã biết ông ta chẳng phải là một vị quan tốt đẹp gì rồi.
Diệp Húc, Diệp Huân và Lưu Tuệ đều hiểu được điều này, chỉ có Triệu Mai là không hiểu cảm thấy oan khuất mới muốn đi kêu oan thôi. Nhà họ Diệp tuy chỉ là thương nhân nhưng xưa nay quan thương cấu kết. Cho dù Diệp gia xưa nay không qua lại sâu với bên quan phủ để tránh tai tiếng.
Nhưng cũng không tránh được những dịp phải hỏi han lấy lòng, số tiền phải chi ra cho vị tri huyện mới này mấy năm nay không hề ít. Quan hệ giữa hai bên tương đối tốt, bây giờ tri phủ lại thẳng tay xử lí, không  hề nói lí lẽ thì Diệp Huân đã sớm nghĩ đến việc người giật dây phía sau là nhân vật lớn. Ít nhất là lớn hơn cái chức tri huyện kia...
Chính ngũ phẩm không phải là quá cao nhưng cũng không phải là thấp, nó là một chức vị vừa vặn đứng giữa. Cố tình Hứa Bình lại là phụng thiên phủ doãn chức vị này có nhiệm vụ: "Đàn áp những kẻ quyền hào, xét hỏi những vụ kiện do quan huyện xử mà kêu lại ở bản hạt; cùng là khảo xét thành tích của quan lại, khảo luận sĩ tử trong kỳ thi Hương và các việc khác, thì cứ theo lệ phụng hành”.
( cái này mình tham khảo ở chế độ quan viên thời lê sơ nha các bạn)
Đứng đầu thủ đô, thành ra tuy là chức quan không quá lớn lại không thể đắc tội nổi. Thà là đắc tội với mấy vị học sĩ tứ phẩm cả ngày quanh quẩn bên mấy quyển sách, còn hơn là đắc tội những người nắm chức vị phủ doãn này. Diệp Húc rốt cục là tại sao lại đắc tội vị quan này, Diệp Huân có phần không thể hiểu nổi.
Chức quan này là một chức quan béo bở, Diệp gia tuy rằng giàu có nhưng chưa đủ để nhét kẽ răng vị kia đâu. Diệp Huân vò đầu bứt tai lo ngại cho tương lai của toàn gia đình, gia sản của nhà họ Diệp đã không còn tại sao lại vẫn chưa chịu buông tha cho chúng ta?
Diệp Húc lạnh mặt đi ra ngoài, thôn xóm hiện tại Diệp gia cư trú khá nghèo nàn. Chưa kể thôn dân bản địa thường không thích những kẻ ngoại lai như họ. Bình thường cũng không có ai nguyện ý thân cận rồi, nay lại biết họ đắc tội quan phủ ai lại dám lại gần.
Khác với sự phồn hoa của trấn trên, giờ này toàn bộ người trong thôn đều đã đóng cửa tắt đèn đi ngủ. Một phần là vì để lấy sức ngày mai phải bắt đầu làm việc từ sớm, phần vì tiết kiệm chút dầu đèn. Rất ít nhà còn len lỏi ánh sáng, hầu như nhà nào có điều kiện cho con đi học thì mới đốt đèn để hài tử đọc sách thôi.
Chuyện xảy ra như ngày hôm nay phải nói đến là do mấy tháng trước, không chịu được không khí ngột ngạt trong chính nhà của mình. Diệp Húc mới làm một chuyến buôn bán ở xa để tránh gặp người trong nhà một thời gian. Như thường lệ thì Diệp Húc phải bỏ ra chút tiền nịnh nọt quan viên địa phương.
Không phải là muốn cấu kết quan thương gì cả, chỉ là buôn bán nhiều năm rồi. Rất nhiều quan lại địa phương nếu không có chút tiền đút lót cho bọn họ. Bọn họ sẽ tìm cách phá rồi việc kinh doanh, cho lính đến kiểm tra rồi phá chút hàng chẳng hạn. Lúc đó vừa mất mặt, tiền thì vẫn phải bỏ ra lại tạo ấn tượng không tốt đến quan viên.
Diệp Húc với vị quan huyện của tỉnh này cũng có quan hệ tương đối tốt, ông ta rất hài lòng với thái độ thức thời của Diệp Húc. Mới hẹn Diệp Húc đến dùng yến thọ tại nhà, không tiện từ chối Diệp Húc đành phải chi nhiều tiền mua quà đến tặng ông ta.
Tại đây Diệp Húc gặp được nhân vật lớn đó là Hứa Bình lúc này Diệp Húc mới hiểu ý của quan huyện này. Ra là vì hài lòng nên muốn tiến cử để Diệp Húc có cơ hội phát triển. Tuy là ý tốt, nhưng Diệp Húc không muốn dính dáng sâu đến quan trường nên chỉ khách khách khí khí rồi thôi.
Không ngờ Hứa Bình này sau đó cứ kiếm cớ để gặp Diệp Húc, có là kẻ ngốc cũng thấy điều bất ổn, nói gì Diệp Húc là một người thông minh. Chỉ muốn thu xếp nhanh chóng công việc để tránh thoát vị này, những ngày ở đây Hứa Bình thường xuyên giúp đỡ công việc của Diệp Húc khiến y cảm thấy bất an không thôi.
Quả nhiên cảm giác của Diệp Húc là chính xác, quan tri huyện có quan hệ không tệ kia đến tìm Diệp Húc. Cười đáng khinh khuyên nhủ Diệp Húc cứ thuận theo Hứa Bình đi : " Tâm ý của đại nhân đã rõ ràng như vậy ngươi còn không biết sao? Hứa đại nhân là phủ doãn người như chúng ta không đắc tội nổi đâu"
Khiến Diệp Húc giận tới tím mặt, Hứa Bình này đã qua tuổi tứ tuần con cái có đứa cũng bằng tuổi mình. Vậy mà lại có suy nghĩ đáng khinh như vậy Diệp Húc không hiểu được hắn ta vừa ý mình chỗ nào. Bản thân Diệp Húc bộ dạng cao lớn tuấn tú, nam tính không có nửa điểm yếu mềm do đâu mà mình dẫm phải cục đá này chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc