CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Cảm ơn các ngươi vì đã đến?!
Nghe thanh âm Đế Nguyên Quân vang vọng, đám người kia bất giác phá lên cười lớn một tiếng và nhìn hắn với một ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.

Bọn chúng vừa dương đao, múa kiếm và vừa quát lớn một tiếng.
“Một tên Thiên Địa cảnh tầng thấp như ngươi lấy gì để chống lại bọn ta mà nói lời cảm ơn vì đã đến để ngươi xả giận? Hơn nữa, ngươi còn là một tên què quặt thì lấy đâu ra sức lực?”
“Ngươi cho đến lúc chết vẫn giữ lại vẻ cao ngạo của bản thân? Nhưng ngươi yên tâm, bọn ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy đâu?”
“Ta sẽ phế bỏ tứ chi, phá nát đan điền và ép ngươi chứng kiến cảnh bọn ta hưởng thụ mỹ nữ ở bên cạnh ngươi?”
“...”.
“Vậy sao?”
Nhìn đám người khoái chí xông đến, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ.

Sau đó, tay phải hắn từ từ đưa lên và khóe miệng hắn đồng thời lên tiếng.
“Phong chi khởi sắc, dục hóa hạo nhiên
Tâm tuy sở dục, thiên địa duy ta
Thương thiên tại hạ, địa giới sục sinh

Thương ta bất hủ, ý niệm trường sinh”.
Ý niệm ngưng kết, Đế Nguyên Quân vung mạnh tay rồi kết ấn ở trước ngực, sau đó vung mạnh tay chỉ về phía đám người rồi quát lớn một tiếng.
“Trường sinh bất hủ, thương khởi phong mang”.
Lời nói vừa dứt thì ở sau lưng hắn, một thanh trường thương thình lình xuất hiện và men theo cử chỉ của Đế Nguyên Quân liền xông thẳng về phía trước giống như đang bị một loại lực lượng vô hình nào đó điểm khiển.
Trường thương phá gió xông đến, nó lao thẳng về phía đám người rồi liên tiếp đánh ra từng đạo quang mang ẩn chứa một cổ lực lượng mạnh mẽ vô cùng.
Nó tuy không được thi triển trực tiếp mà dựa vào ý niệm Đế Nguyên Quân mà động nhưng trong ánh mắt của đám người kia thì thanh trường thương giống như đang được một ai đó thi triển.
Vẫn còn chưa hết kinh hãi vì những chuyện đang diễn ra trước mắt, đám người bị Đế Nguyên Quân bức lui liên tiếp ra và tiếp tục đánh tới.

Chỉ thấy hắn tùy ý vung mạnh tay một cái thì Tử Huyền ở ngoài xa cũng làm theo hành động đó của hắn.
Thương ý mãnh liệt tuôn trào, Đế Nguyên Quân quét mạnh tay ngang trước ngực rồi quát lớn một tiếng.
“Rơi”.
Ngay lập tức, một đạo quang mang mãnh liệt quét thẳng về phía đám người với một tốc độ cực kỳ nhanh khiến họ không thể phản ứng kịp mà chỉ có thể đẩy vũ khí ra trước người và đánh ra màn chắn chân nguyên để ngăn lại.
Nhưng uy lực của một thương này quá khủng bố nên màn chắn chân nguyên nhanh chóng bị nứt ra và quang mang tiếp tục đánh tới.

Liên tiếp, từng thanh âm va chạm kịch liệt vang lên và từ trên cao có những thân ảnh bị đánh văng ra xa rồi rơi thẳng xuống phía bên dưới.
Đứng ở trên cao nhìn xuống, Đế Nguyên Quân ánh mắt tràn đầy sự ngạo nghễ giống như một bậc chí cao đang nhìn xuống thế gian giun dế.


Khóe miệng Đế Nguyên Quân khẽ vểnh lên một cái rồi lên tiếng.
“Các ngươi chỉ có chút thực lực như thế này thôi sao?”
Gồng mình đứng dậy, đám người nhìn Đế Nguyên quân với một ánh mắt tràn đầy sự kinh hãi thốt ra.
“Đây… Đây là ‘Pháp tướng thiên địa’?”
“Không thể nào? Tên này chỉ là Thiên Địa cảnh tầng thấp thôi mà? Tại sao hắn có thể sử dụng được ‘Pháp tướng thiên địa’? Chuyện này không có khả năng xảy ra?”
“Ta đã đạt tới Thiên Địa cảnh tầng bốn nhưng vẫn chưa thể ngưng tụ được pháp tướng thiên địa của bản thân mà tên này lại có thể làm được? Chuyện này có thể sao?”
“Không… Không? Ta không tin, đây chỉ là chiêu trò nào đó của hắn ta thôi?”
“...”.
Nhìn dáng vẻ đám người lúc này lộ vẻ kinh hãi, Đế Nguyên Quân bất giác cười lớn một tiếng.

Ánh mắt hắn tràn đầy sự khinh thường nhìn đám người rồi lên tiếng đáp lời.
“Các ngươi nghĩ bản thân mình là ai mà đem ta ra để so sánh? Các ngươi chỉ là những kẻ tầm thường mà dám sánh ngang hàng với ta? Nói mà không biết ngượng mồm?”
“Các ngươi tu luyện Thiên Địa cảnh mà không thể ngưng tụ pháp tướng thiên địa của bản thân là do các ngươi yếu kém, không có thiên phú? Các ngươi là cái thá gì mà muốn làm thước đo để so sánh với ta?”
“Hơn nữa, đối phó với đám yếu kém các ngươi, tuy luyện Thiên Địa cảnh không tinh thì cần gì sử dụng đến pháp tướng thiên địa?”

Từng câu từng chữ nặng nề vang vọng khiến đám người phía bên dưới bất giác run lên một cái.

Bọn họ công nhận, tuy thực lực của bản thân không quá mạnh để so với những người đồng cảnh giới nhưng bản thân họ chính là cường giả Thiên Địa cảnh nên việc bị một tên có cảnh giới thấp hơn miệt thị thì khiến họ cảm thấy tức giận vô cùng.
Ngẩng đầu nhìn Đế Nguyên quân, đám người tức giận cắn răng quát lớn thành tiếng.
“Ngươi đừng tưởng có chút thực lực mà muốn nói gì thì nói?”
“Bọn ta tu luyện Thiên Địa cảnh không tinh thì liên quan gì đến tên tiểu tử như ngươi? Ngươi đừng cậy bản thân là thiên kiêu nên muốn cái gì thì được cái đó?”
“Ngươi phải biết, nơi này là bí cảnh nên không một ai biết trước được bản thân sẽ gặp nguy hiểm.

Ta muốn nhìn xem, một tên cao ngạo như ngươi có thể sống sót và đi ra khỏi bí cảnh rồi trở lại ngoại giới được hay không?”
“Đúng thế, ngươi đừng tưởng đánh bại được bọn ta thì có thể tự tin vào thực lực của bản thân? Ngươi có biết những người tiến vào trong bí cảnh có biết bao nhiên cường giả Thiên Địa cảnh và có thực lực mạnh hơn ngươi?”
“Rồi sẽ có một ngày, sự cao ngạo sẽ gi ết chết ngươi?”
Lớn tiếng quát mắng một lúc, đám người thu lại vũ khí của bản thân và có ý định rời khỏi.
“Tiểu tử khốn kiếp, ngươi nên cảm thấy bản thân may mắn?”
“Xem như bọn ta giẫm phải phân chó? Bí cảnh này ta không cần vào nữa, đi thôi?”
Nhìn đám người sắp sửa rời đi, Đế Nguyên Quân vung mạnh tay một cái liền hiệu lệnh thanh trường thương bay lướt qua đỉnh đầu rồi đứng chặn ngăn trước người bọn họ và nói.
“Muốn nhục mạ ta thì nhục mạ, muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi? Ai cho các ngươi có gan như vậy?”
Đám người kia nghe thấy vậy thì giật mình, họ ngoái đầu nhìn Đế Nguyên Quân và thể hiện rõ sự tức giận ở trên gương mặt cùng ánh mắt không mấy thân thiện, đáp.
“Này tên kia, ta nói cho ngươi biết? Cho dù ngươi có là thiên kiêu thì việc một mình ngươi đối đầu cùng lúc với bọn ta không phải chuyện dễ và bọn ta từ đầu đến giờ chưa từng tung ra toàn lực”.

“Ta nói cho ngươi biết khó mà lui chứ ngươi đừng tưởng bọn ta không đủ sức giết ngươi?”
“Ồ, thật là thế sao?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhìn chúng với một ánh mắt tràn đầy sự khinh thường và một nụ cười lạnh ở trên gương mặt.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa đưa tay ngang trước ngực liền kéo đi hết toàn bộ thiên địa chi khí với bán kính xung quanh ba mươi trượng rồi vung mạnh tay một cái truyền thẳng vào trong thanh trường thương khiến nó kêu lên từng thanh âm “Tê minh” mãnh liệt vô cùng.
Chứng kiến một cảnh này, đám người kia kinh hãi hít vào một ngụm khí lạnh và nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt không thể tin nổi.

Thậm chí, trong tâm trí họ dần hiện lên một thân ảnh hết sức đáng sợ và đang nhìn họ với một ánh mắt giống như đang chực chờ con mồi.
“Không thể nào? Hắn ta chỉ là Thiên Địa cảnh tầng một thôi mà? Tại sao hắn có thể sử dụng thiên địa chi khí trong một vùng rộng lớn như thế này?”
“Ngay cả ta cũng không thể làm như thế được? Rốt cuộc tên này là thần thánh phương nào?”
“Tên này chắc chắn không phải là Thiên Địa cảnh tầng thấp? Hắn ta chỉ đang ẩn giấu khí tức của bản thân để khiến ta mắc bẫy?”
Nhìn đám người lộ rõ sự hốt hoảng, Đế Nguyên Quân nhìn chúng nở một nụ cười kỳ dị, trông hắn lúc này có vẻ thoải mái vô cùng.

Chỉ thấy hắn vung tay một cái thì thanh trường thương một lần nữa di chuyển và đâm thẳng về phía đám người với một tốc độ cực kỳ nhanh.
Đế Nguyên Quân lên tiếng.
“Một đám tu luyện không tinh như các ngươi thì biết gì mà nói? Cốt yếu của Thiên Địa cảnh không phụ thuộc vào cảnh giới mà dựa vào khả năng sử dụng thiên địa chi khí?”
“Còn các ngươi không hiểu cốt lõi của cảnh giới nên mới dẫn tới việc tu luyện không đâu vào đâu cả? Đến lúc này thì các ngươi mới nhận thấy bản thân mình yếu kém nên mới biện minh để các ngươi cảm thấy yên lòng?”
“Nhưng mà đáng tiếc, các ngươi đã đụng nhầm người?”.


Bình luận

Truyện đang đọc