CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Trận chiến kết thúc, Mộc Cô Nhai nhìn hướng đám người kia bỏ chạy rồi “Rống” lớn một tiếng.

Quay trở về hang động, Mộc Cô Nhai liếc nhìn Đế Nguyên Quân đang bế quan nên không dám làm phiền, nó đặt Lạc Tuyết Dung lên một mặt đất bằng rồi quay về chỗ cũ rồi bế quan.

Một lúc lâu sau, Đế Nguyên Quân từ trong bế quan tỉnh dậy, ánh mắt hắn nhìn đan lô rồi từ từ lên tiếng.

“Trải qua mười chu thiên rồi, những nguyên liệu đã hòa thành linh dịch”.

“Bây giờ chỉ cần cô lại là có thể ngưng kết thành đan”.

“Nhưng đến lúc đó thì còn một quãng thời gian nữa”.

Nói xong, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía Lạc Tuyết Dung rồi thở dài một hơi.

Mặc dù chuyện của nàng không đến lượt hắn quan tâm nhưng cảm giác nàng bị những người kia ruồng bỏ hắn hiểu rất rõ.

Nhìn nàng nằm hôn mê sâu, Đế Nguyên Quân đưa tay lên rồi đánh ra một đạo linh quyết về phía nàng.

Nhìn linh quyết đang phát huy công dụng liền thu tay.

Hắn không để ý đến nàng nữa mà tiếp tục bế quan.

Đan dược càng về sau thì ngưng luyện càng ngày càng khó, Đế Nguyên Quân thúc dục ngũ hành lực lượng một cách nhuần nhuyễn.

Kể từ khi hắn bắt đầu luyện đan, Đế Nguyên Quân đã ngồi lỳ ở đó gần một tháng rồi.

Lúc này, ở bên ngoài Nam Hoang Sơn Mạch đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn.

Và đáng được quan tâm nhất là chuyện của Lạc gia, sau khi họ biết Thiên Bảo Các ra tay thì họ lo lắng không thôi.

Cha nàng mặc dù là gia chủ của Lạc gia nhưng đó cũng chỉ là cái vỏ bọc ở bên ngoài mà thôi.

Ở trong Lạc gia thì cha nàng cũng chỉ là một tộc nhân, còn những người kiểm soát Lạc gia chính là những vị trưởng lão.

Bởi vì bọn họ sợ hãi thế lực ở sau lưng Thiên Bảo Các và vì muốn vị thế của Lạc gia không bị lung lay nên những người trưởng lão Lạc gia mới ép buộc cha nàng làm dịu chuyện này xuống.

Ở bên ngoài, cha nàng tỏ ra hiểu chuyện và nghe theo sắp xếp của trưởng lão nhưng ở sau lưng thì vẫn ngấm ngầm tìm kiếm.

Hơn mười ngày đến Nam Hoang thành và tìm kiếm nàng suốt một thời gian nhưng họ không thu được bất cứ tin tức nào của nàng, thậm chí còn có người bảo nàng đã bị hung thú ăn thịt và Thiên Bảo Các không phủ nhận điều đó.

Nhưng không khiến cha nàng từ bỏ.

Và ngoài ra, trong nội bộ của Thiên Bảo Các lúc này cũng nổi lên sóng gió.

Trưởng quản vì không lấy được Huyền Băn Liên nên bị thánh nữ trách phạt xuống, bị bắt nhốt trong lao ngục trong vòng một năm.

Ở bên trong hang động!
Lạc Tuyết Dung nằm im bất động ở trên nền đất đang dần tỉnh dậy, nàng cảm thấy toàn thân mình ê ẩm vô cùng.

Ánh mắt nàng từ từ mở ra, thì khung cảnh trước mắt khiến nàng phải giật mình.


“Đây là đâu?”.

Nàng nhìn khu vực xung quanh tối đen như mực nên thốt ra.

“Ta chết rồi sao?”.

Lời nói nàng vọng lại, chuyện này khiến nàng cảm thấy kỳ lạ vô cùng.

Lúc này, nàng mới đưa tay lên véo má một cái liền kinh hỉ không thôi.

Bởi vì nàng lúc này vẫn chưa chết.

Sau khi ổn định được tâm thần, nàng đưa tay lên cảm nhận xung quanh người có một đạo linh quyết ẩn hiện bảo vệ cơ thể và giúp nàng hồi phục, chuyện này càng khiến nàng cảm thấy khó hiểu.

“Lúc đó, sau khi ta ngất đi thì chuyện gì đã xảy ra?”.

“Ta nhớ là bị thứ gì đó cuốn chặt rồi đưa lên cao mà?”.

“Lẽ nào có vị cao nhân nào đó đi qua liền cứu ta sao?”.

Nghĩ đến đây, Lạc Tuyết Dung bất chợt nở một nụ cười vui mừng.

Nhưng rất nhanh, nụ cười trên gương mặt nàng đột nhiên ngừng lại.

Nàng nhớ lúc bản thân bị đám người kia truy đuổi thì thất vọng vô cùng.

nàng đưa tay lên rồi nhìn chằm chằm một lúc rồi thở dài một hơi.

“Ta còn tưởng hắn không giống với đám người kia?”.

“Là ta đã kỳ vọng vào hắn quá rồi”.

“Cũng đúng thôi, thế lực của Thiên Bảo Các rất mạnh.

Còn hắn thì chỉ có một người, cho dù hắn có đến cũng không thay đổi được gì”.

“Ta còn mong hắn không đến”.

Nói ra được những lời ở trong lòng, Lạc Tuyết Dung lúc này thở dài ra một hơi, nàng lúc này cảm thấy nhẹ người hơn hẳn.

Nàng cố gắng liếc mắt nhìn xung quanh thì phát hiện nơi này là một hang động sâu và rộng.

Ngay cả ánh sáng ở bên ngoài không chiếu vào được.

Đột nhiên, Lạc Tuyết Dung ánh mắt nhìn vào sâu ở bên trong, trên gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng.

“Khí tức giao động này là?”.

“Khí tức của Huyền cấp trung phẩm đan dược?”.

“Tiền bối là Huyền cấp luyện đan sư?”.


Nghĩ đến đây, nàng liền nở một nụ cười rồi đi vào bên trong.

Càng tiến vào sâu, khí tức của đan dược càng ngày càng nồng đậm, nàng hít vào một hơi thật sâu liền cảm thấy cơ thể thoải mái và nhẹ nhõm vô cùng.

Đi được khoảng chừng năm phút, nàng đứng ở bên ngoài một lúc rồi tiến vào.

Thì ngay lập tức, nàng bị khung cảnh trước mắt làm cho bị kinh động.

Nàng nhìn thấy một tôn tam cấp hung thú cao gần hai mươi mét đang cắm rễ sâu xuống nền đất, khí tức hùng hổ trên người khiến nàng không rét mà run.

Nhìn đầu hung thú này, Lạc Tuyết Dung lúc này mới nhớ lại, lúc nàng chuẩn bị mất đi ý thức thì nghe thấy đám người kia nói đến một đầu hung thú tên là Mộc Cô Nhai.

Quá lo sợ, nàng đang định quay người trở ra thì vấp phải một viên đá khiến nó đổ xuống tạo ra một tiếng động tương đối lớn.

Điều này đã kinh động đến Mộc Cô Nhai.

Nó hướng ánh mắt nhìn về phía nàng rồi dùng một sợi dây leo kéo nàng ngồi dậy.

Lạc Tuyết Dung nhìn thấy một màn này thì kinh hãi không thôi.

Trong đầu nàng lúc này thầm nghĩ.

‘Nó là sủng vật của tiền bối sao?’.

Nhìn Mộc Cô Nhai không có dị động gì khác, nàng lúc này mới thở nhẹ được.

Nàng tiếp tục men theo mùi hương của đan dược rồi đi vào trong một khu vực rộng lớn khác.

Ánh mắt nàng nhìn ra xa thì thấy bóng dáng ai dó mờ ảo đang ngồi bế quan.

Và bên cạnh có một lò đan dược đang phát ra tinh quang.

Cảm nhận dao động linh khí ở nơi này có chút kỳ lại, Lạc Tuyết Dung suy nghĩ một lúc rồi kinh ngạc thốt.

“Đây là ngũ hành lực lượng?”.

“Đan dược ngũ hành có rất ít và hiếm người biết về nó.

Không ngờ tiền bối có thể luyện được loại đan dược khó như thế này”.

Nàng nhìn vào bên trong một lúc rồi quyết định không làm phiền mà ngồi đợi ở bên ngoài lối ra.

Hai tháng sau!
Đế Nguyên Quân ngồi ở trong đại trận hai mắt thình lình mở ra và theo đó là một nụ cười nhẹ ở trên môi.

“Ròng rã ba tháng, đan dược cuối cùng cũng đã thành”.

Nhìn vào trong đan lô, Đế Nguyên Quân thấy một viên đan dược đang phát ra năm loại tinh quang khác nhau đang bay lơ lửng.


Chỉ thấy hắn nhẹ vung tay một cái, đan dược liền bay vào trong lòng bàn tay hắn.

Đế Nguyên Quân nhìn viên đan dược ở trong tay một lúc thì hai hàng lông mày nhíu mày rồi nói.

“Thiếu một chút nữa là có thể đột phá thượng phẩm”.

“Muốn được thì Ngũ Hành Linh Đan phải trải qua một đợt lôi đạo tẩy luyện nữa mới có thể thành”.

Nói xong, Đế Nguyên Quân thẳng hướng đi ra bên ngoài, khi hắn vừa đi ra đến cửa thì ánh mắt liếc nhìn.

Lạc Tuyết Dung đã túc trực ở nơi này suốt hai tháng.

Nàng trong lúc đang bế quan thì cảm nhận được Đế Nguyên Quân đi ra nên tỉnh dậy.

“Chúc mừng tiền bối luyện thành đan”.

Nàng đứng dậy, hay tay đưa lên ngang ngực, thân trên hơi hạ xuống rồi kính cẩn lên tiếng.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy, khóe miệng có chút run run.

“Lạc Tuyết Dung, ta thành tiền bối từ bao giờ vậy?”.

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Lạc Tuyết Dung đột nhiên run nhẹ một cái, nàng ngẩng đầu nhìn Đế Nguyên Quân rồi kinh ngạc nói.

“Là ngươi?”.

“Thế nào?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi nói.

“Bất ngờ lắm sao?”.

“Không phải ngươi….”.

Lạc Tuyết Dung lùi lại một bước, ánh mắt khó tin nhìn hắn rồi nói.

“Tại sao không phải ta?”.

Đế Nguyên Quân đi qua người nàng rồi lên tiếng.

“Ngươi chẳng phải cầu cứu ta sao?”.

“Suy nghĩ trong đầu ngươi không dấu được ta”.

“Đúng là Thiên Bảo Các có thế lực rất lớn mạnh, nhưng như thế thì đã sao?”.

“Cho dù Thiên Bảo Các có là Thiên Vương lão tử thì như thế nào?”.

“Chỉ là một thế lực nhỏ bé, ta cần gì để tâm”.

“Lời ta một khi đã nói ra thì ta tất thực hiện”.

Lạc Tuyết Dung nhìn Đế Nguyên Quân rời đi, ánh mắt nàng nhìn theo bóng lưng hắn lộ ra vẻ khó nói rồi nở một nụ cười khổ.

Nàng tự trách bản thân mình quá nông cạn.

Đế Nguyên Quân đi ra bên ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn lên cao rồi đạp không nhảy lên cao rồi đưa Ngũ Hành Linh Đan lên cao, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường nói.


“Ta mượn lôi của ngươi dùng một chút”.

Lời nói vừa dứt, những tầng mây đen ở trên cao ùn ùn kéo đến rồi ngưng tụ thành một tòa lôi vân rộng hơn hai mươi trượng, và chạy dọc xuống đó là những tia lôi dẫn màu trắng xanh mang theo một cỗ lực lượng mạnh mẽ.

“Đến đi”.

Đế Nguyên Quân lời nói giống như miệt thiên lôi.

Rầm rầm!
Liên tiếp, từng đạo lôi quang mạnh mẽ đánh xuống, Đế Nguyên Quân đứng ở bên dưới liên tiếp đánh ra từng đạo linh quyết bao phủ Ngũ Hành Linh Đan.

Mượn linh quyết hấp thụ lực lượng của lôi quang để tẩy luyện đan dược.

Dần dần, hơn hai mươi đạo lôi quang đánh xuống.

Đế Nguyên Quân cảm thấy với chừng này không đủ để đan dược tấn giai nên mạnh mẽ quát lớn.

“Thiên lôi chỉ được như vậy thôi sao?”.

“Như vậy cũng quá yếu rồi”.

Thiên Lôi cảm nhận được ý của hắn nên tức giận, nó cùng lúc đánh ra hơn năm đạo lôi quang vang không ngừng tăng lên.

Đế Nguyên Quân nhìn linh quyết lộ ra những vết nứt thì nở một nụ cười nhẹ.

“Phá”.

Cảm nhận đan dược đang đạt tới bích chướng, Đế Nguyên Quân hai tay kết ấn rồi quát lớn một tiếng.

Men theo tiếng quát lớn đó, Ngũ Hành Linh Đan đột nhiên rung động mạnh một cái rồi nổ bắn ra một loại dược lực kinh khủng vô cùng.

Huyền cấp thượng phẩm đan dược, Ngũ Hành Linh Đan thành!
Nhìn đan dược tấn giai thành công, Đế Nguyên Quân nhìn tòa lôi vân rồi vẩy tay nói.

“Việc của ngươi xong rồi, tán đi a”.

Lúc này, ở khu vực xung quanh, hung thú và những người trong phạm vi bán kính năm dặm cảm nhận được dược lực khủng bố của đan dược liền nhìn chăm chú về một phía, vẻ mặt của họ lộ ra vẻ tham lam.

“Đây là loại linh dược nào?”.

“Chắc chắn là thiên tài địa bảo ngàn năm có một”.

“Nhanh, đi qua đó xem như thế nào?”.

“Linh dược này chắc chắn thuộc về ta”.

“Kẻ nào ngăn cản, chết”.

“...”.

Rống rống!
Liên tiếp từng tiếng rống lớn đầy uy lực của hung thú vang lên, tam cấp hung thú trở xuống đều bị linh dược này động tâm nên cùng nhau tiến về một hướng.

Mục tiêu, Ngũ Hành Linh Đan!
- --
Ps: Truyện ít like quá mn ạ.

hic.


Bình luận

Truyện đang đọc