CHUNG TÌNH 2



Lúc trước Ngôn Cảnh Tắc tới thế giới này, yêu cầu lớn nhất mà nguyên chủ đề ra là muốn Chử Khải Vũ đau đớn muốn chết.

Vì thế, Ngôn Cảnh Tắc từng nghĩ tới phải tìm cho Chử Khải Vũ chút phiền toái.

Nhưng mà hắn cái gì cũng chưa làm, Chử Khải Vũ liền đã làm bản thân thành như vậy…… Hắn cũng rất bất đắc dĩ.

Nhưng hắn cũng không đồng tình Chử Khải Vũ.

Khoảng cách hắn xuyên qua đến thế giới này đã qua đi suốt mười năm, thế giới này sớm đã được chữa trị, hắn cũng biết chuyện Chử Khải Vũ trước trọng sinh, tao ngộ của những người khác.

Đặc biệt là Thiệu Thẩm Dương.

Nhìn thấy ký ức này, Ngôn Cảnh Tắc liền cảm thấy Chử Khải Vũ xứng đáng lắm.

“Em đang làm gì vậy?” Tô Mặc Tu nghi hoặc mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc buổi tối không ngủ được, ôm gối đầu ngồi trên chăn.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em đang tự hỏi nhân sinh.”
“Em tự hỏi ra cái gì rồi?” Tô Mặc Tu hỏi.

“Em phát hiện, đẹp trai như em, còn thông minh như em, thật sự quá ít thấy.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.

Tô Mặc Tu xả gối đầu của mình đập về hướng Ngôn Cảnh Tắc: “Ngủ!” Người này tối khuya rồi còn phát điên cái gì không biết!
“Ca ca! Anh không đau lòng em! Anh thế mà còn dùng gối đánh em!” Ngôn Cảnh Tắc dùng ánh mắt nhìn tra nam mà nhìn Tô Mặc Tu, mặt đầy lên án.

Tô Mặc Tu: “……”
“Ca ca, anh làm em đau thấu tim! Em muốn bồi thường!”
“Anh muốn đi ngủ!” Tô Mặc Tu ý thức được cái gì đó, cảnh giác mà tỏ vẻ.

“Vừa lúc, em cũng muốn ngủ.” Ngôn Cảnh Tắc cười hì hì.

Khoảng thời gian trước Tô Mặc Tu rất bận, hắn ngượng ngùng đi lăn lộn y, hắn đã nhịn thật lâu.

Hiện tại Tô Mặc Tu ngủ một chút cảm giác khôi phục rất nhiều, là thời điểm cùng nhau làm một vài vận động rèn luyện thân thể.

Tô Mặc Tu lại muốn đập người, duỗi tay định đi tìm gối, nhưng không tìm được, sau đó đã bị Ngôn Cảnh Tắc đè gục.

Sau đó nữa, tìm gối cái gì chớ, cùng nhau vận động không ngon sao?
Nhưng y có phải nên quy hoạch sớm về hưu một chút không?
Bằng không y không rảnh rèn luyện thân thể, ngày nào đó ăn không tiêu thì làm sao bây giờ? Dám lắm ấy!
Đặc biệt là em trai yêu nhà y nhỏ hơn y tận mười tuổi…… Y nhất định phải nỗ lực bảo dưỡng! Chờ Thạch Thành Anh bảy tám chục tuổi không được nữa, y mới có thể thả lỏng!
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc ăn sạch sẽ Tô Mặc Tu, lại thuận tay đem ký ức đời trước của Thiệu Thẩm Dương cho Chử Khải Vũ.


Chử Khải Vũ năm nay hai mươi tám tuổi.

Gã đời trước lúc này vừa mới làm phá sản công ty của cha Thạch Thành Anh, còn mua nhà Thạch gia, dẫn người đuổi Thạch Thành Anh và cha mẹ Thạch Thành Anh ra khỏi nhà.

Làm xong hết thảy, trong lòng gã hết sức khoái ý, nhưng lại vô cùng hư không, sau đó không thể hiểu được liền trọng sinh.

Mà hiện tại……
Lại là một đêm mất ngủ, Chử Khải Vũ nằm trong một mảnh bóng tối, trợn tròn mắt, hy vọng có thể lại trọng sinh một lần nữa.

Nếu trời xanh lại cho gã một cơ hội, gã nhất định không giận dỗi với ba mẹ, nhất định không đi nhằm vào Thạch Thành Anh, gã sẽ thành thành thật thật đi con đường như đời trước, trước tiên cùng Thiệu Thẩm Dương ở bên nhau rồi lại đi suy xét chuyện khác.

Nghĩ đến Thiệu Thẩm Dương, Chử Khải Vũ đã thấy không cam lòng một trận.

Hai đời, gã đều không có được Thiệu Thẩm Dương.

Sau khi tốt nghiệp cao trung, gã đến trường Thiệu Thẩm Dương học tìm Thiệu Thẩm Dương, cũng chính là lần đó, Thiệu Thẩm Dương nhìn ra cảm tình của gã.

Thiệu Thẩm Dương không chút do dự cự tuyệt gã, không bao lâu liền quen bạn gái, sau đó càng là kết hôn sớm.

Mà gã, gã mơ màng hồ đồ mà về đến nhà, không biết lần này mình trọng sinh rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Mấy năm nay, gã vẫn luôn muốn làm ra cái gì đó, muốn khiến ba mẹ gã hối hận, nhưng cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì.

Trong đầu nhoi nhói, Chử Khải Vũ mơ mơ màng màng mà ngủ mất.

Trước mắt hết thảy đột nhiên phát sinh biến hóa, phảng phất như vật đổi sao dời, gã đi tới một căn phòng xa lạ mà quen thuộc.

Đây là phòng Thiệu Thẩm Dương, lúc gã và Thiệu Thẩm Dương tình yêu cuồng nhiệt, từng lì lợm la liếm đi theo Thiệu Thẩm Dương, từng đến nhà Thiệu Thẩm Dương, từng vào căn phòng này.

Nhưng Thiệu Thẩm Dương sợ cha mẹ nhìn ra cái gì, rất nhanh liền đuổi gã ra ngoài.

Sao gã lại xuất hiện ở chỗ này? Chử Khải Vũ đang nghi hoặc thì thấy cửa phòng bị mở ra, mẹ Thiệu Thẩm Dương cầm một hộp sữa bò đi đến.

“Thẩm Dương, uống sữa bò đi, người ta nói sữa bò này là tốt nhất, một lốc mười hai hộp muốn sáu bảy chục đồng đó! Đủ trong nhà mua nửa tháng đồ ăn rồi……” Một người phụ nữ trung niên nhìn lớn hơn tuổi thực tế rất nhiều đang lải nhải.1
Sáu bảy chục đồng có thể mua được mười hai hộp sữa bò, cũng không phải tốt lắm đi? Tuy Chử Khải Vũ không có biện pháp từ chỗ ba mẹ bắt được quá nhiều tiền, nhưng gã sẽ vay tiền tiêu khắp nơi, kỳ thật vẫn luôn chưa từng bạc đãi chính mình.

Nhưng tuy trong lòng gã nghĩ như vậy, nhưng lại nghe “chính mình” nói: “Mẹ, mẹ không cần mua sữa bò tốt như vậy cho con đâu.”
Đây là giọng Thiệu Thẩm Dương, là Thiệu Thẩm Dương đang nói chuyện!
Chử Khải Vũ đột nhiên ý thức được, chính mình đang ở trong thân thể Thiệu Thẩm Dương, không chỉ như thế, gã còn có thể cảm giác được cảm xúc của Thiệu Thẩm Dương, chẳng hạn như hiện tại, Thiệu Thẩm Dương đang rất áy náy.

“Con học hành phí đầu óc, hẳn là nên ăn chút đồ tốt.”
“Mẹ, con ở trong trường học đã ăn rất tốt rồi, nhưng thật ra còn cha mẹ, cha mẹ cũng đừng tiết kiệm đến như vậy……”
“Cha mẹ là mạng nghèo khổ, nên tiết kiệm, nếu không tiết kiệm tiền đâu ra cho con học đại học?” Mẹ Thiệu lặp lại nhắc mãi, bảo Thiệu Thẩm Dương chăm chỉ học hành.

Thiệu Thẩm Dương cầm hộp sữa bò kia, không biết vì cái gì, một chút cũng không cảm thấy ấm áp, ngược lại rét run từng đợt.

Chử Khải Vũ cảm nhận được cảm xúc phức tạp của Thiệu Thẩm Dương.

Gã buồn bực cha mẹ Thiệu Thẩm Dương rất nhiều, cũng muốn cùng Thiệu Thẩm Dương nói chuyện, nhưng Thiệu Thẩm Dương căn bản nghe không được giọng gã.

Gã tựa như một u linh đang bị nhốt trong thân thể Thiệu Thẩm Dương.

Cha mẹ Thiệu Thẩm Dương ở nhà thì nấu một nồi cơm to, tùy tiện ăn với dưa muối, ăn một bữa đối phó.

Nhưng chờ Thiệu Thẩm Dương trở về thì sẽ làm món tôm Thiệu Thẩm Dương thích cho cậu ăn.

Thiệu Thẩm Dương xác thật thích ăn tôm, nhưng nhìn cha mẹ một chiếc đũa đều không động, lại cảm thấy bàn tôm kia khó có thể nuốt xuống.

Nhưng cậu lại không thể không ăn, nếu cậu không ăn, cha mẹ cậu lại phải thương tâm nhắc mãi.

Tối cuối tuần, nhà cậu còn tụ hợp rất nhiều thân thích từ quê tới, những người đó còn sẽ lặp đi lặp lại nói với cậu: “Cha mẹ con luyến tiếc ăn luyến tiếc mặc đều là vì con, con phải chăm chỉ học hành, hiếu thuận bọn họ.”
“Cháu sống thật tốt, cha mẹ thương yêu.”
"Thời chúng ta làm gì có đồ ăn ngon như vậy?"
……
Cậu ở nhà một chút cũng không vui vẻ, chờ đến trường học……
Bạn học trong trường đều đối xử với cậu không tồi, nhưng lần thi tháng đầu tiên của lớp 12, cậu chỉ thi được hạng ba của khối, chuyện này làm cậu áp lực rất lớn, cậu rất dụng tâm mà đi học nhưng lại không có manh mối, thậm chí cả tài liệu thích hợp phụ đạo cũng tìm không thấy.

Thành tích của cậu có khi nào sẽ tiếp tục lùi lại hay không? Nếu cậu lùi lại, có khi nào trường hối hận vì để cậu miễn phí học hành hay không?
Buổi tối trở về phòng ngủ, Thiệu Thẩm Dương một mình học đến tận khuya.

Ngày hôm sau, cậu có chút tinh lực vô dụng, lúc học thể dục liền tránh dưới bóng cây, từ trong túi lấy ra một tờ giấy, trên đó viết từ vựng tiếng anh.

Đang học, chợt Chử Khải Vũ nổi danh toàn khối, nghe nói trong nhà cực kỳ có tiền kia đi tới, nói chuyện với cậu.

Thiệu Thẩm Dương cảm thấy rất phiền, nhưng Chử Khải Vũ này có rất nhiều thủ hạ, cậu không dám đắc tội, chỉ có thể cùng Chử Khải Vũ nói chuyện.

Sau đó, tương ngộ như vậy càng ngày càng nhiều, ngay từ đầu Thiệu Thẩm Dương thấy rất phiền, nhưng chậm rãi, lại cũng bởi vì có người chú ý cậu mà cao hứng.

Nhưng không thân chẳng quen, Chử Khải Vũ đưa đồ vật, cậu làm sao cũng không chịu nhận.

Mỗi ngày trôi qua dưới sự lo âu từng ngày của Thiệu Thẩm Dương, chuyện ngoài ý muốn đột nhiên phát sinh.

Cha mẹ cậu, thế nhưng cùng nhau kiểm tra ra bệnh ung thư dạ dày.

Thiệu Thẩm Dương sắp hỏng mất, cha mẹ cậu lại còn buộc cậu đến trường đi học, hơn nữa không chịu đi chữa bệnh.


Tới trường học rồi, nhớ thương cha mẹ của mình, Thiệu Thẩm Dương căn bản không tĩnh tâm học tập được.

Như thế qua mấy ngày, lão sư phát giác ra khác thường, tìm cậu nói chuyện, cậu rốt cuộc nhịn không được lên tiếng khóc lớn, nói trong nhà mình xảy ra chuyện, cần có tiền, hỏi lão sư có thể rút tiền trong thẻ trường cho cậu trước được không.

Lão sư dẫn cậu đi tìm hiệu trưởng, vào hôm thứ sáu đó, cậu cầm được bốn vạn đồng tiền.

Thứ bảy tan học, cậu ôm cặp sách chứa tiền của mình, nơm nớp lo sợ mà đi về nhà, không nghĩ tới lúc đi ngang qua một cái ngõ nhỏ, thế mà có một đám người lao tới cướp bóc.

Cậu bị dọa đến cả người nhũn ra, tim đập gia tốc, sợ hãi tới cực hạn, may mắn lúc này, Chử Khải Vũ đột nhiên xuất hiện cứu cậu.

Trong nháy mắt kia, Chử Khải Vũ trong mắt Thiệu Thẩm Dương như một anh hùng hào quang vạn trượng.

Chử Khải Vũ đưa cậu về nhà.

Về đến nhà, Thiệu Thẩm Dương lấy bốn vạn đồng kia ra bảo cha mẹ đi chữa bệnh, nhưng cha mẹ cậu không muốn đi, một hai phải đem tiền lưu trữ cho cậu đọc sách, còn đánh cậu.

“Chỉ chút tiền ấy có thể trị khỏi hai người sao?”
“Ung thư không chữa được! Đi bệnh viện chỉ là lãng phí tiền thôi!”
"Con cứ chăm chỉ học hành cho cha mẹ là được rồi!"
"Loại bệnh này, không chữa nói không chừng sống được càng lâu, đi chữa bệnh tiêu tiền không nói, không bao lâu liền mất mạng!”
……
Trong tiếng nói cha mẹ như vậy, Thiệu Thẩm Dương khóc cả đêm.

Thứ hai, Thiệu Thẩm Dương trở lại trường học.

Gần đây cậu trải qua quá áp lực, quá khó chịu, cho nên khi Chử Khải Vũ trưng gương mặt tươi cười đi đến trước mặt cậu, cậu không hề cự tuyệt Chử Khải Vũ, càng lúc càng thân với Chử Khải Vũ.

Chử Khải Vũ coi trọng cậu làm cậu tâm sinh vui mừng, theo thời gian trôi qua, Chử Khải Vũ ở trong lòng cậu đã trở nên càng ngày càng quan trọng.

Nhưng Chử Khải Vũ và cậu khác biệt quá lớn.

Chử Khải Vũ rất có tiền, ở trường học ăn một bữa cơm đều có thể tiêu hết mấy trăm đồng! So với cậu thì căn bản là không phải người cùng một thế giới.

Trước kia không tiếp xúc khoảng cách gần thì cũng thôi, hiện tại hai người thành bạn bè, tiếp xúc trở nên nhiều hơn, mắt thấy Chử Khải Vũ ở siêu thị trường mua mười mấy đồng một hộp sữa bò nhập khẩu mà đôi mắt cũng không nháy một chút, tâm thái Thiệu Thẩm Dương băng rồi.

Cha mẹ cậu bởi vì không có tiền không đi chữa bệnh, Chử Khải Vũ thì sao? Chỉ riêng cái đồng hồ đã giá trị mấy chục vạn.

Cậu muốn vay tiền Chử Khải Vũ, nhưng Chử Khải Vũ dựa vào cái gì cho cậu mượn tiền?
Chử Khải Vũ người này từ trước đến nay bá đạo, bạn bè gã hơi không thuận hắn tâm ý, đã liền sẽ tuyệt giao với người đó.

Trong cơn rối rắm như vậy, Chử Khải Vũ đã thổ lộ với Thiệu Thẩm Dương.

Thiệu Thẩm Dương kinh hoảng thất thố.

Cậu không nghĩ tới Chử Khải Vũ sẽ thổ lộ với cậu.

Nếu cậu cự tuyệt, có khi nào Chử Khải Vũ sẽ rời bỏ cậu không? Chử Khải Vũ cơ hồ đã là an ủi duy nhất hiện tại của cậu, cậu cần có Chử Khải Vũ.

Còn có, cậu ẩn ẩn có một ít ý tưởng đê tiện —— nếu cậu cùng Chử Khải Vũ ở bên nhau, có phải…… có thể vay tiền Chử Khải Vũ hay không?
Cậu muốn để cha mẹ chữa bệnh.

Cậu đáp ứng lời thổ lộ của Chử Khải Vũ, ở bên Chử Khải Vũ, nhưng vẫn luôn rất bất an.

Cậu tiêu dùng ăn uống, trên cơ bản đều bị Chử Khải Vũ bao, cậu nói muốn mua tư liệu học tập, Chử Khải Vũ trả lại cho cậu mấy ngàn đồng tiền, cũng đúng là bởi vì như vậy, cậu càng thêm cảm thấy bản thân mình ghê tởm.

Cậu như thế này gọi là gì? Bán mình?
Trong rối rắm như vậy, thành tích cậu càng kém.

Áp lực của cậu cũng càng thêm lớn.

Sau khi áp lực lớn, cậu nhịn không được càng thêm thân cận Chử Khải Vũ, cùng Chử Khải Vũ ở bên nhau nói chuyện yêu đương kích thích có thể làm cậu phóng thích một phần nào đó áp lực.

Cậu thậm chí cảm thấy, bản thân mình yêu Chử Khải Vũ.

Chử Khải Vũ thật sự đối xử với cậu tốt quá.

Lại sau đó…… Cảm tình của cậu và Chử Khải Vũ bị người ta phát hiện.

Thiệu Thẩm Dương thấp thỏm lo âu, cậu không dám để cha mẹ biết, cho nên lão sư vừa nói, cậu liền đồng ý chia tay Chử Khải Vũ, cũng xin Chử Khải Vũ chia tay.

Bọn họ có thể chia tay trước, sau này lại ở bên nhau.

Nhưng Chử Khải Vũ không muốn, thậm chí ầm ĩ lên với lão sư, lão sư nhiều lời vài câu, gã còn túm cây lau nhà lên muốn đánh nhau với lão sư.

Thiệu Thẩm Dương nhìn Chử Khải Vũ làm ầm ĩ không thôi, cậu đứng bên cạnh tay chân lạnh lẽo, khớp hàm run lên.

Cậu không biết nên làm cái gì bây giờ, Chử Khải Vũ kỳ thật vẫn luôn đều không nghe cậu nói, tựa như cậu cũng không nguyện ý thân thiết với Chử Khải Vũ trong trường, nhưng Chử Khải Vũ luôn không màng, chưa bao giờ quản vậy.

.

Ngôn Tình Tổng Tài
Chuyện rốt cuộc vẫn là ầm ĩ đến trình độ gọi cha mẹ đến.

Thiệu Thẩm Dương thừa nhận sai lầm, nói chính mình không đúng, nguyện ý chia tay.


Đồng thời, cậu âm thầm khẩn cầu trời xanh để Chử Khải Vũ đừng náo loạn, nhưng Chử Khải Vũ há mồm ngậm miệng chính là yêu cậu, cảm thấy bọn họ không sai, nói xong, còn dùng biểu cảm tranh công nhìn cậu.

Thiệu Thẩm Dương suýt chút nữa ngất xỉu đi, cậu muốn biện giải, muốn đem tất cả cái sai đẩy đến trên người Chử Khải Vũ, nhưng cậu xác thật cùng Chử Khải Vũ ở bên nhau, cậu còn từ chỗ Chử Khải Vũ được đến không ít chỗ tốt, cậu làm không được chuyện như vậy.

Sau đó hết thảy vô cùng hỗn loạn, mẹ Chử Khải Vũ mắng cậu, nói cậu là vì tiền mới ở bên Chử Khải Vũ.

Cậu rất chột dạ, cậu xác thật có ý niệm như vậy.

Mà cha cậu từ trước đến nay sĩ diện, chịu không nổi loại vũ nhục này, đã động thủ với cậu.

Cậu cũng không biết sao lại thế này, chân cũng bị đánh gãy, lại bị cha mẹ mang về nhà.

Cha mẹ cậu căn bản không thể tiếp thu chuyện như vậy.

Bọn họ vốn đã đem tất cả hy vọng ký thác trên người cậu, kiểm tra ra ung thư càng luôn miệng nói, chỉ cần thấy cậu thi đậu đại học là có thể nhắm mắt.

Cố tình lúc này, cậu và một người con trai yêu sớm, thành tích xuống dốc không phanh.

Thiệu Thẩm Dương cảm thấy chính mình rất có lỗi với cha mẹ, cha mẹ cậu càng thêm nổi giận.

Chờ cha mẹ cậu phát hiện trong phòng cậu, trong cặp sách cậu một ít đồ vật Chử Khải Vũ đưa, ý thức được cậu đã học hư, thật sự vì tiền cùng người ở bên nhau, càng là nhốt cậu trong nhà, không cho cậu đi ra ngoài.

Đùi bị thương phải nẹp ván, trong thời gian ngắn không lành được, cậu chỉ có thể nằm trên giường, mỗi ngày miên man suy nghĩ.

Cha cậu luôn đang mắng người, cảm thấy thẹn với liệt tổ liệt tông, hận cậu mất mặt xấu hổ.

Mẹ cậu vẫn luôn ngồi bên người cậu mà khóc rưng rức.

Cậu cũng muốn khóc, nhưng cậu cực kỳ vô lực, khóc không được.

Cậu cái gì cũng không muốn ăn, cái gì cũng không muốn làm, trong đầu bắt đầu có một vài ý niệm đáng sợ.

Cũng không biết qua bao lâu, Tôn Bân Bân trộm tới tìm cậu, nói Chử Khải Vũ xuất ngoại, nhưng bảo bọn họ chiếu cố cậu, nếu cậu có chuyện gì cần hỗ trợ thì có thể đi tìm bọn họ.

Thiệu Thẩm Dương cảm thấy bản thân mình không có gì cần hỗ trợ.

Cậu chính là cảm thấy mình rất ghê tởm, rất có lỗi với cha mẹ, rất có lỗi với lão sư, rất có lỗi với trường học, thậm chí rất có lỗi với Chử Khải Vũ.

Sau đó…… Cha cậu thấy được Tôn Bân Bân.

Cha cậu giận tím mặt, đi lên liền đánh.

Tôn Bân Bân chạy đi, nhưng sau đó, đại khái là lo lắng cho cậu, bọn Tôn Bân Bân thường thường lui tới ở gần nhà cậu.

Việc này làm cha cậu càng thêm phẫn nộ, ông luôn tuần tra gần nhà, trở về nhà liền mắng cậu không biết xấu hổ, nói hối hận đã nuôi lớn cậu, nói nếu là không có cậu, nếu không phải vì nuôi cậu học hành, bọn họ không nhất định sẽ bị ung thư dạ dày.

Bọn họ thậm chí đã sớm đi chữa bệnh!
Xác thật như thế.

Nếu không có cậu, cha mẹ cậu sẽ không vì tiết kiệm tiền cả ngày ăn dưa muối, sẽ không vất vả làm việc không rảnh lo chuyện ăn cơm, nhất định sẽ không đến mức ung thư dạ dày.

Dẫu có bị bệnh, bọn họ cũng có thể đi chữa bệnh, mà không phải vì để tiền lại cho cậu học đại học, kéo dài bệnh đến càng ngày càng nghiêm trọng.

Ngày đó, cha Thiệu Thẩm Dương phun ra một ngụm máu to ngay trước mặt cậu.

Thiệu Thẩm Dương rốt cuộc hoàn toàn hỏng mất.

Nhân sinh Thiệu Thẩm Dương, Chử Khải Vũ đã trải qua một lần.

Tất cả cảm thụ của Thiệu Thẩm Dương, gã cũng đều cảm nhận được.

Đột nhiên bừng tỉnh lại đây, Chử Khải Vũ bắt lấy chăn mình, lên tiếng khóc lớn.

Gã không biết sự tình tại sao lại như vậy.

Gã không biết Thiệu Thẩm Dương phải tao ngộ nhiều như vậy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc