CÓ GIỎI BẺ THẲNG TÔI

Sau khi Tiểu Kiều tỉnh ngủ, đem chuyện phát sinh hôm nay trước sau suy nghĩ một lần, lấy di động ra gọi cho Đại Cương.

Đại Cương suy nghĩ rất nhiều cũng không hiểu, vì thế gọi cho Khổng Tân.

Cứ như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, chuyện giữa Ngô Cảnh An và Hứa Huy bị đồn đại thành vô cùng kỳ diệu.

Phiên bản một: Ngô cóc ngộ đạo, thì ra bản thân yêu thầm Lâm muội muội, hoàng tử Hứa tức sùi bọt mép, đánh cho Ngô cóc xuất huyết dạ dày, sau đó tỉnh ngộ. Vì thế muốn cùng cóc hòa hảo, đáng tiếc cóc không đồng ý, cho nên hoàng tử bi thương đứng ngoài cửa nhà cóc thủ một đêm, ngày hôm sau nhờ ếch đưa tổ yến cho cóc, bồi bổ thân thể.

Tiểu Kiều là kẻ đầu tiên phủ định phiên bản này: Mẹ nó, vì cái lông gì ông đây lại là ếch?!

Ngô Cảnh An khoát tay: thôi, cậu còn tốt hơn tôi, tôi làm cóc còn chưa lên tiếng, ếch cậu giơ chân cái gì.

Phiên bản hai: anh Ngô bị ung thư dạ dày, hoàng tử Hứa là người duy nhất biết chuyện, vốn định khuyên anh đi bệnh viện, nhưng anh Ngô nói gì cũng không chịu đi, bắt lấy bả vai hoàng tử Hứa nói: “Đừng đem chuyện này nói với Giai Giai. Những ngày còn lại của tôi không nhiều, sau này, tôi đi rồi, nhờ cậu đối tốt với Giai Giai. Cô ấy là người tôi yêu duy nhất trên đời.” Hoàng tử Hứa bị lời trăng trối của anh làm cho bàng hoàng, ngơ ngác đứng dưới tàng cây n giờ cũng không biết, sau đó bị người đánh thức sau đó lại mua thuốc nhờ người qua đường Giáp đưa qua.

Lúc này lại đến lượt Ngô Cảnh An không bình tĩnh: Mẹ nó, ai nói, ai nói ông đây ung thư dạ dày, có bản lĩnh đứng ra đây cho tôi, ông đây muốn đánh hắn một trận!

Tóm lại, dù là phiên bản nào, hình tượng hoàng tử của Hứa Huy ở trong lòng già trẻ gái trai đã hình thành vững chắc, có xu thế sừng sững không ngã.Ngày hôm sau, Ngô Cảnh An quyết đoán trốn.

Sáng sớm Hứa Huy đi vào phòng trực ban chỉ thấy trong phòng có một người đàn ông xa lạ đang ngồi, người nọ cười với gã, “Anh Hứa phải không, tôi là Lý Vĩ, hôm nay đổi ca với Ngô Cảnh An.”

Hứa Huy gật gật đầu sau đó xoay người về trong xe.

Buổi tối Ngô Cảnh An đi vào phòng trực ban, người kia căm giận nói: “Cậu hôm nay là bấm đốt tay tính rồi đấy hả, còn đổi ca với tôi. Từ sáng tới giờ chân không chạm đất, hai cái giường tái sinh đã xong, nước cũng đổ đầy, buổi tối cậu liền rảnh rỗi!”

Ngô Cảnh An đắc ý cười, “Cho nên mới nói tôi mệnh tốt, đừng đỏ mắt, số mệnh mấy thứ này, cầu cũng không được.”

Chị Tần cùng nhóm với anh cười mắng, “Tên nhóc chết tiệt, đừng có lắm mồm.”

Giao ban xong, Ngô Cảnh An kiểm tra xong thiết bị, mông vừa đặt lên băng ghế, chị Tần lại bắt đầu mấy câu thường lệ.

Cái gì mà tuổi không nhỏ, cái gì mà có một cô gái không tồi, cái gì mà những ai ai ai ai ai con cái đều đã đi mua tương được rồi.

Nói thật, Ngô Cảnh An rất biết ơn chị Tần, bình thường chị chăm sóc anh không ít, gặp nhau lúc giao ban chị sẽ cho anh vài bình tương ớt dưa muối linh tinh, có khi có ai tặng cái áo sơ mi hay áo ấm, chồng chị mặc không vừa đều sẽ đem đến cho Ngô Cảnh An.

Cho nên chị Tần an bài xem mắt, anh cũng ngại cự tuyệt.

Buồn bực chính là, anh không đồng ý bao nhiêu cô thì bấy nhiêu cô cũng không thích anh, nhưng ý tưởng làm bà mối của chị Tần vẫn cứ nóng hổi.

Trong lòng Ngô Cảnh An kêu khổ liên tục, trên mặt lại không dám biểu hiện, giống như cô dâu nhỏ bị ghét bỏ cúi đầu nghe chị thuyết giáo.

Đang nói, “rầm” một tiếng, có người mở cửa.

Ngô Cảnh An kích động ngẩng đầu, vừa định quỳ bái cảm ơn người tới giúp anh thoát khỏi khổ ải, ai biết tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, tới lại là người anh không muốn gặp nhất.

Chị Tần cười chào hỏi, “Hứa thiếu? Giờ này sao lại đến, Giai Giai hôm nay… là ca sáng mà? Đúng không, Tiểu Ngô, các cậu là ca sáng phải không?”

Tên của Hứa Huy rất nổi tiếng, trong xưởng không ai không biết, có cô còn chụp ảnh gã truyền nhau, cho nên dù chưa từng gặp, rất nhiều người cũng đều biết hoàng tử Hứa trông thế nào.

Hứa Huy hàm hồ trả lời một tiếng, đem gói to trong tay đặt lên bàn.

Chị Tần mở gói ra, “A, đây là đồ ăn vặt chuẩn bị cho Giai Giai sao, cậu cũng chiều cô ấy quá. Khó trách rất nhiều cô bé trong xưởng đều thầm thích cậu.”

Hứa Huy cười cười.

Chị Tần nói: “Giai Giai giờ này phỏng chừng ở ký túc xá còn chưa ngủ đâu! Nếu không cậu đi tìm cô ấy đi!”

Hứa Huy nói, “Không, không quấy rầy cô ấy.”

Hứa Huy không nói gì nữa, một thanh niên mét tám đứng ở đằng kia, không có ý gì là muốn đi cả.Chị Tần nghi hoặc nhìn nhìn gã, đứng lên khách khí, “Lại đây ngồi đi! Ngồi đây nói chuyện một lúc rồi hãy đi!”

Hứa Huy thật không khách sáo mà ngồi xuống, nhấc mí mắt nhìn về phía người đối diện.

Ngô Cảnh An giống như đeo mặt nạ người chết, không suy nghĩ cũng không thèm liếc người nọ một cái.

Chị Tần gẩy gẩy gói to, “Ừm, đây đều là mấy thứ ăn ngon nhỉ? Nhìn bao bì này, trông có vẻ đều rất quý? Chắc không ít tiền đâu nhỉ?”

Hứa Huy nhìn chị một cái, “Các chị lấy ăn đi!”

Chị Tần nói, “Như vậy sao được, đây là cậu mua cho Giai Giai.”

Hứa Huy lấy hộp thuốc lá từ trong ngực ra, “Không sao, dù sao tôi cũng không định xách về. Đừng khách khí, không ăn cũng lãng phí.”

Chị Tần cười đến mức mắt nheo lại, “Hôm nay quả thật gặp may lớn, nhờ phúc Giai Giai còn ăn được đồ ngon.” Chị hưng phấn vỗ vỗ cánh tay Ngô Cảnh An, “Mau nhìn xem, muốn ăn gì? A, mùi này, là sầu riêng, rất nhiều, chị cũng ăn không hết, aiz, Tiểu Ngô, không phải cậu thích thứ này sao?” Chị Tần lấy trong túi ra hai hộp sầu riêng đặt trước mặt anh, “Cậu được lời rồi.”

Ngô Cảnh An cười cười với chị Tần, “Buổi tối ăn hơi no, giờ cái gì cũng ăn không nổi nữa, chị ăn đi!”

Hứa Huy rút ra một điếu thuốc đưa tới trước mặt anh, “Hút không?”

Ngô Cảnh An cố nén lửa giận trong lòng, giương mắt nhìn gã, trên mặt Hứa Huy không có biểu cảm gì, nhưng Ngô Cảnh An thật sự có thể nhìn ra nụ cười gian giấu dưới lớp da hồ ly kia.

Với tâm tình hiện tại của Ngô Cảnh An thì một câu, không, một chữ cũng không muốn nói với gã.

Người như thế, nói như câu tục ngữ, chính là cả đời không nên qua lại với nhau.

Nhưng Hứa Huy hiển nhiên không có tự giác này, ngược lại cầm chặt nhược điểm của anh, cố gắng gây sức ép.

Trước mặt chị Tần, Ngô Cảnh An có thể thế nào. Nếu không phản ứng, xoay mặt chạy lấy người, kế tiếp chẳng biết sẽ còn đồn đại khó nghe thế nào.

Chỉ là một cửa của chị Tần kia, anh cũng đủ khổ sở.

Ngô Cảnh An nở một nụ cười khó coi, “Cổ họng không tốt, không hút.”

Hứa Huy thu tay, rũ mắt xuống, một bộ dạng mất mát cô đơn, gợi lên mẫu tính mãnh liệt của chị Tần.

Đồn đãi giữa Ngô Cảnh An và Hứa Huy ít nhiều chị cũng đã nghe thấy, một bàn tay oán giận vỗ vào lưng Ngô Cảnh An, “Đàn ông, hút điếu thuốc mà sợ gì, lúc nãy cũng không nghe cậu nói cổ họng có gì không tốt. Được rồi được rồi, hai anh em các cậu tâm sự đi, tôi đem mấy thứ này chia cho con bé bên phòng điện.” Trước khi đi, chị chỉ vào mũi Ngô Cảnh An cảnh cáo: “Không được bắt nạt Hứa thiếu, cậu như vậy, Hứa thiếu cũng không nợ cậu, khó chịu cái gì. Thôi, đàn ông đàn ang, có cái gì hiểu lầm nói thông là được, chị đi đây.”

Ngô Cảnh An triệt để không còn gì để nói, sức tưởng tượng của phụ nữ thật sự là phong phú.

Nhìn nhìn lại mình, bắt nạt? Rốt cuộc ai bắt nạt ai? Vì cái lông gì tên kia chuyện ác gì cũng làm, lại thành hoàng tử hoàn mỹ vô khuyết trong mắt mọi người, lại vì cái lông gì anh chuyện gì cũng không làm, lại được cái danh hiệu cóc ghê tởm?Anh thật sự nên đi ra ngoài nhìn một chút, có phải ông trời thương anh nên sắp có tuyết rơi tháng sáu, tháng tám phủ sương hay không?

Chị Tần đi rồi, hai người trong phòng lâm vào trầm mặc.

Hộp thuốc lá trong tay Hứa Huy bị gã đảo qua đảo lại, do dự hơn nửa ngày mới chậm rãi mở miệng, “Cậu… Chìa khóa nhà cậu còn ở chỗ tôi.”

Nói xong, Hứa Huy thật muốn vả vào miệng mình vài cái, sống đến lớn như vậy còn chưa cúi đầu bao giờ, cũng không biết xin lỗi người ta thế nào.

Có vài câu, gã thật sự không nói nên lời.

Nhưng gã cũng biết, nếu không nói, có một số việc, rất khó bắt đầu lại.

Ngô Cảnh An đang nghịch điện thoai, nghe gã nói như vậy, đầu cũng không ngẩng, vươn một bàn tay đặt lên bàn, lòng bàn tay mở ra.

Hứa Huy phiền lòng mà nắm chặt tay.

Sau một lúc lâu, Ngô Cảnh An rút tay về.

Nếu không muốn trả, cần gì phải nói câu này. Ngô Cảnh An không muốn cùng gã cãi nhau, chỉ một cái chìa khóa mà thôi, trở về nhớ đổi ổ khóa là được.

Hứa Huy nhìn cái đầu cúi thấp của anh, trong lòng đột nhiên tức giận, gã ném hộp thuốc lá lên bàn, tạo nên một tiếng vang thật lớn.

Gã nói, “Cậu còn muốn giận tới khi nào?”

Ngô Cảnh An ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút.

Hứa Huy cảm thấy trong ngực có một luồng khí vọt lên đến yết hầu, chẹn cho gã khó chịu.

“Cậu nói đi, muốn làm thế nào mới nguôi giận?”

Buổi chiều Ngô Cảnh An không nghỉ ngơi tốt, mệt rã rời, ngáp một cái.

Hứa Huy cả giận nói: “Ngô! Cảnh! An!”

Di động Ngô Cảnh An đột nhiên vang lên, là Tưởng Lộ gọi tới, anh tiếp điện thoại cùng đầu kia tán gẫu câu được câu không, hoàn toàn xem nhẹ “người” đối diện.

Hứa Huy kiên trì đến hai giờ sáng mới đi, cũng là bởi vì chị Tần thật sự không chống đỡ nổi nữa, ghé vào bàn ngáp liên tục.

Da mặt Hứa Huy dù có dày cũng không chờ nổi nữa, trước khi đi gã liếc mắt nhìn Ngô Cảnh An một cái.

Trở lại trong xe, gã gọi điện thoại cho Liêu Thắng Anh, hẹn hắn ra uống rượu.

Liêu Thắng Anh nổi điên, “Lão Đại, giờ hơn hai giờ sáng rồi, mày còn muốn uống rượu gì! Không nên không nên, tao già rồi, điên không nổi, hôm khác hôm khác đi!”

Hứa Huy ném di động, quay đầu xe về thành phố.

Gã biết mình bị coi thường, ti tiện đến mức không có thuốc chữa, mới có thể cứ lần lượt lấy mặt nóng dán lên mông lạnh của người ta.

Kiêu ngạo hai mươi sáu năm qua của gã toàn bộ đều ném đi, gã đã hạ thấp đến thế này, người nào đó vẫn không lĩnh tình.

Đủ rồi! Tự tôn của gã cũng chỉ cho phép gã làm đến bước này, lại đến một lần nữa, gã sẽ bẻ chân mình.

Ngô Cảnh An, bất quá chỉ là một Ngô Cảnh An, là lỗi lớn bằng trời sao???Không thiếu người muốn bám đùi mà kết giao bạn bè với gã, cũng không thiếu gái đẹp cho gã tiêu khiển phát tiết, sao gã phải treo cổ chết trên cái cây trọc cây già cây khô này!

Trong đêm khuya, xe bay nhanh trên quốc lộ, mang theo một đám bụi bất mãn về thành phố.

Từ này mai trở đi, gã phải làm Hứa Huy trước khi quen biết Ngô Cảnh An, Hứa Huy nhị thế tổ chơi đùa nhân gian.

Ngô Cảnh An, cút mẹ cậu đi! <ins class="adsbygoogle"

Bình luận

Truyện đang đọc