CÔ LUẬT SƯ XINH ĐẸP VÀ TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Sau khi trao đổi vài điều với Triệu Yến, Thư Di cũng liền quay về Cao gia. Ông bà Cao, Cao Tịnh Kỳ và Cao Mỹ Nhiên đều đang ngồi ở phòng khách chờ cô về, bà Cao e dè hỏi cô

"Trương gia xảy ra chuyện gì vậy con?"

"Chuyện này tạm thời con không thể nói"

"Có nghiêm trọng lắm không chị?". Cao Mỹ Nhiên mặt mày thì đầy lo lắng nhưng trong giọng nói vẫn mang nét hả hê

"Không tới lượt em lo đâu nhỉ?"

Nghe Thư Di nói vậy, khuôn mặt cô ta liền chùng xuống nhưng vẫn nhỏ nhẹ nói

"À...em chỉ hỏi vậy thôi"

"Được rồi con lên phòng nghỉ ngơi đi"

Cô gật đầu rồi nhanh chân đi lên phòng, khi đi ngang qua phòng của Cao Mỹ Nhiên, cô đảo mắt quan sát sau đó lặng lẽ về phòng.

..................................

Cả đêm Thư Di không thể chợp mắt khi nghĩ đến cảnh tượng của Từ Dao ngày hôm qua. Cô thay đồ gọn gàng định rằng hôm nay sẽ đến bệnh viện thăm Từ Dao, bà Cao thấy sắc mặt cô nhợt nhạt liền lo lắng hỏi

"Con làm sao vậy? Sắc mặt con không được tốt lắm"

"Không có gì đâu mẹ, tại vì tối hôm qua con bị mất ngủ"

"Con định đi đâu sao?"

"Dạ vâng"

"Bây giờ con cầm ly sữa này lên cho Nhiên Nhiên giùm mẹ được không?"

"Vâng"

Nói rồi cô cầm ly sữa nóng lên phòng của Cao Mỹ Nhiên, đứng ở ngoài cô gõ cửa vài lần nhưng không có ai mở cửa, nghĩ rồi cô mở cửa bước vào thì nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm, cô đặt ly sữa lên tủ nhỏ cạnh đầu giường rồi định rời khỏi, nhưng lúc cô vô tình xếp gối lại thì thấy một chiếc đồng hồ dưới gối cô ta, Thư Di cầm chiếc đồng hồ lên ngẫm nghĩ một hồi

"Đồng hồ của Dao Dao sao lại ở chỗ Mỹ Nhiên?"

Cao Mỹ Nhiên từ phòng tắm đi ra thấy Thư Di đang cầm chiếc đồng hồ đó, cô ta vội vàng chạy lại giật lấy chiếc đồng hồ

"Chị làm gì ở đây vậy? Sao lại động vào đồ của tôi?"

"Chị vô tình thấy nên cầm lên xem thử thôi, em làm gì phản ứng mạnh vậy?"

"À...tại em có hơi nóng nảy chút"

"Sao em lại có chiếc đồng hồ này?"

"Em mới mua"

"Mẫu này hình như không còn bán nữa?"

"Em mua lại từ một người bạn"

"Mẹ kêu chị cầm sữa lên cho em, mau uống đi"

Cao Mỹ Nhiên gật gật đầu, nở nụ cười tươi tạm biệt Thư Di. Sau khi cô vừa ra khỏi phòng, cô ta liền lật đật bỏ đồng hồ vào trong túi xách

"Chiếc đồng hồ này phải đem đi bỏ thôi, đêm dài lắm mộng"

Cô ta ngồi phịch lên giường, xoa xoa khuôn mặt trắng bệch để trấn tĩnh tinh thần. Tiếng điện thoại vang lên khiến cô ta giật mình, nhìn dãy số trên màn hình gương mặt lại càng khó coi

"Có chuyện gì?"

"Cao tiểu thư à, số tiền 2 vạn mà cô đưa cho tôi thật sự hơi ít cho phi vụ nguy hiểm này đấy. Lỡ đâu cảnh sát đánh hơi được thì với số tiền này tôi thật sự không thể bỏ trốn"

"Anh muốn bao nhiêu nữa?"

"5 vạn"

"Cái gì? 5 vạn? Anh đùa tôi à?"

"Xin lỗi, tôi chưa bao giờ nói đùa về chuyện tiền bạc"

"Anh chắc chắn đây là lần cuối cùng chứ?"

"Sau lần nhận tiền này tôi chắc chắn không làm phiền cô nữa"

"Tối nay 8h ở bến cảng thành phố"

"Được, tôi sẽ đợi cô. Đừng đến trễ"

Nghe xong điện thoại, cô ta giận dữ đập vỡ ly sữa, quản gia nghe tiếng động liền vội vàng chạy lên

"Tiểu thư, có chuyện gì vậy?"

"Đến lượt bà quản sao, cút khỏi tầm mắt tôi ngay đi"

............................

Khi Thư Di đến bệnh viện đã thấy Triệu Yến ngồi ở dãy ghế trước phòng của Từ Dao, cô lễ phép đi lại chào hỏi bà

"Chào bác"

"Cháu tới rồi sao?"

"Mọi người đâu hết rồi ạ?"

"A Triết và A Chấn đi mua đồ ăn sáng, Tiểu Nghị vừa sáng sớm đã triệu tập tất cả bác sĩ khoa ngoại chấn thương đến phòng họp. Cứ như thế này bác chỉ sợ thằng bé sẽ không chịu nổi"

"Cháu tin chỉ cần Dao Dao vẫn còn một tia hy vọng thì Cao Nghị sẽ không bao giờ sụp đổ"

"Cháu có phát hiện gì mới không?"

"Lúc sáng cháu phát hiện mẫu đồng hồ rất giống của Dao Dao ở chỗ Cao Mỹ Nhiên"

"Cô ta rất khả nghi. Chúng ta nên chú ý đến cô ta nhiều hơn"

"Vâng, cháu hiểu rồi"

"Bệnh nhân Từ Dao phòng ICU A1 tình trạng chuyển biến xấu, mau đi gọi bác sĩ Vương".

Bình luận

Truyện đang đọc