CÓ MỘT CHÂU NHƯ TRÊN THẾ GIỚI NÀY


Đã gần hai tháng kể từ ngày Châu Tiểu Như rời đi, Dương Thừa Quân không khác nào một cái xác không hồn, tuy đã được mọi người động viên trở lại với công việc nhưng anh vẫn không cách nào tập trung được
Giai Giai hiện tại bầu cũng đã được 6 tháng, cơ thể hay mệt mỏi đi lại cũng khó khăn, vì vậy Dương Khâm Minh thường xuyên phải nghĩ làm để ở nhà chăm sóc cô, cho nên mọi việc ở công ty đều đổ dồn lên người Dương Thừa Quân
Anh cũng chẳng buồn để tâm đến, mỗi ngày đều chỉ đến công ty làm việc đúng giờ lại trở về nhà lủi thủi một mình
Anh cũng đã thử tìm mọi cách để liên lạc với cô từ việc đi cầu xin bà nội Diệp đến cả việc đi năn nỉ Giai Giai anh cũng đều thử qua nhưng cuối cùng vẫn nhận lại một cái lắc đầu từ hai người.

Dương Thừa Quân cảm thấy bấc lực thật sự, chính anh cũng không nghĩ lại có tình cảnh này sảy ra
____________________
Sau khi gặp mặt ông Giản lần cuối, Giản Nghiên đã quay trở lại Pháp, cô ra đi mà không mang theo bất kì đồ vật có giá trị nào, bà Giản đã nhiều lần đúc thẻ ngân hàng vào túi áo cho cô nhưng đều bị cô trả lại.

Cô đã gây ra chuyện lớn như này làm gì còn mặt mũi nào mà nhận tiền của ba mẹ, từ ngày trở về Pháp cô đã đi xin việc ở rất nhiều nơi, trước đây cũng từng học qua ngành tài chính và quản trị kinh doanh nên rất nhanh đã được nhận vào làm tại một công ty Du Lịch.


Công việc ở đây khá nhàn, lương cũng không cao lắm, buổi tối cô vẫn phải đi làm thêm ở một nhà hàng khách sạn 5 sao để có đủ tiền trang trải cuộc sống
Trước đây khi vừa qua Pháp cô đã đòi bà Giản mua cho mình một căn biệt thự nằm trong trung tâm thành phố, lúc đó bà đã chi rất nhiều tiền chỉ để thoả mãn sự đua đòi của cô, bây giờ nghĩ lại Giản Nghiên cảm thấy bản thân cô đúng là đã nợ ba mẹ rất nhiều.

Hiện tại căn hộ mà cô đang sống cũng nhỏ hơn rất nhiều so với căn nhà trước đây, tuy là không đẹp không rộng rãi bằng nhưng bây giờ cuộc sống của cô rất tốt, có cực đôi chút nhưng vẫn rất vui vẻ, không áp lực nhưu trước đây
___________________________________
Cũng đã hơn 5 tháng trôi qua, cuộc sống của ai cũng đều thay đổi
Dương Thừa Quân hiện tại cũng đã quay trở lại vẻ mặt lãnh đạm của trước kia
Giai Giai bụng to vượt mặt khiến Dương Khâm Minh lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh, bác sĩ nói chỉ còn một tuần nữa sẽ đến ngày dự sinh
Châu Tiểu Như vẫn tiếp diễn cuộc sống như vậy, ngày ngày chăm chỉ bón phân tưới nước cho vườn hoa hướng dương của mình, cứ cách năm ba hôm cô lại đến thăm cô nhi viện một lần.

Khoảng hơn một tháng trước, trên tuyền hình có đưa tin về một cô nhi viện đang cần hỗ trợ từ các mạnh thường quân, vốn dĩ cô đã có bản tính người, bây giờ nhìn thấy tình cảnh của những đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi lại càng đáng thương gấp bội.
Người muốn có thì không có được, kẻ có rồi lại vội vứt đi
Hôm nay vẫn như thường lệ, cô xách chiếc xe máy của mình đi ra chợ mua một ít hoa quả cho tụi nhỏ, sau đó đi thẳng đến cô nhi viện.

Bà Vân cũng rất ủng hộ việc này, còn giúp cô làm bánh ngọt mang theo
Cuộc sống vốn dĩ chỉ cần tìm được niềm vui, không cần thiết phải thật giàu có cũng hạnh phúc viên mãn rồi
Vừa đến cổng cô nhi viện đã có mấy bạn nhỏ chạy ù ra đón
- A mẹ Như mẹ Như, sơ Gia Hoà ơi mẹ Như lại đến
Một cô nhóc trong đám trẻ chạy đi, sơ Gia Hoà từ bên trong bước ra, trên người mặc một bộ phẩm phục công giáo màu đen, trên đầu có quấn khăn, nhanh chóng đi đến chỗ cô
- Cháu lại đến sao Như Như

Sơ Gia Hoà mĩm cười nhìn cô
Châu Tiểu Như đưa cho sơ Gia Hoà một túi bánh cùng ít hoa quả vừa mua được, sau đó đưa tay xoa đầu đám trẻ
- Vâng, cháu đến thăm tụi nhỏ
Sơ Gia Hoà ngoắc một đứa trẻ trong đám
- Tiểu Ái cảm ơn mẹ Như đi rồi mang cái này vào bên trong cùng chia với các bạn
Đán trẻ cùng quay lại cảm ơn cô sau đó là tíu tít chạy vào trong
- Chúng ta đến băng ghế kia trước rồi nói chuyện
Sơ Gia Hoà chỉ tay về chiếc ghế đá đã ngã màu vàng nhạt ở cạnh gốc cây cổ thụ
- Sơ à tụi nhỏ thật đáng thương
Ánh mắt cô nhìn xa xăm về một hướng, gương mặt thoáng đượm buồn
- Có phải là có tâm sự không, hôm nay trông con lạ lắm
Sơ Gia Hoà nhận ra sự khác thường trên mặt cô liền hỏi ngay
- Không có gì đâu sơ, chỉ là con cảm thấy thương tụi nhỏ thôi.


Người thật sự cần thì lại không biết giữ, người có rồi lại nhẫn tâm vứt đi
Hốc mắt cô đỏ hoe, nhìn những đứa trẻ ở đây, cô lại nhớ đến tiểu bảo bối trong bụng mình, ngày đó là cô bất cẩn để té ngã dẫn đến đứa nhỏ trong bụng cũng không giữ được.

Người làm mẹ như cô thật sự cảm thấy dai dứt trong lòng, hôm đó cô chọn cách rời xa anh cũng chỉ vì không dám đối diện với sự thật này, cô biết anh tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, nhưng mà anh rất trân trọng tiểu bảo bối trong bụng, nếu như cô không giữ được đứa bé thì khác nào là không giữ được trái tim anh
Cho dù kết quả có ra sau cô cũng sẽ không hối hận
Sơ Gia Hoà như đã đoán được điều gì trong câu nói của cô chỉ ôn tồn đáp
- Nếu như có duyên ắc sẽ gặp lại, tình mẫu tử thiêng liêng vạn vật không thể chia cắt, hãy buông bỏ chấp niệm và đó nhận nó một cách chân thành, trời cao có mắt sẽ không phụ lòng con
- Con cảm ơn sơ
Châu Tiểu Như nắm tay sơ cười hiền, chỉ có những lúc ở đây cô mới thấy tâm hồn của mình được an nhiên tự tại
Sơ Gia Hoà nói đúng, chỉ cần cô sống tốt, trời cao tự khắc sẽ an bài.


Bình luận

Truyện đang đọc