CÓ PHẢI ANH MUỐN QUỴT NỢ

“Ừm.”
 
Ánh mắt Thịnh Thi Mông lập tức sáng lên.
 
“Đây là bữa cơm thứ hai của hai người đúng không? Có cơ hội để phát triển thêm không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thịnh Nịnh lắc đầu: “Chắc là không có.”
 
Không có cảm giác đặc biệt, giống như hồi Tết gặp các bạn cùng lớp trong nhà hàng của khách sạn, gặp được bạn bè đã lâu không gặp cũng không có cảm giác gì.
 
Thịnh Nịnh thì cảm thấy Lục Gia Thanh đối xử với cô khá đặc biệt, cô từng có thiện cảm với anh ta, cho dù thiện cảm này cũng không sâu sắc nhưng cũng hơn những người bèo nước gặp nhau*, anh ta đã đủ đặc biệt.
 
*Tình cờ mà gặp nhau (thường dùng để chỉ những người vốn không quen biết nhau, tình cờ gặp nhau).
 
Nhưng ngày đó gặp lại, cũng không vui sướng khi xa cách gặp lại mà là cảm giác xa lạ ập đến.
 
“À.” Thịnh Thi Mông thất vọng phát ra tiếng.
 
“Cái giề cái giề? Ăn cơm giề? Phát triển giề?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rõ ràng Cao Nhị cũng nghe được chút gì đó, lập tức ghé lại gần muốn nghe thêm một chút nữa. 
 
Thịnh Nịnh cảm thấy nói với Cao Nhị cũng không có gì là không tốt cả, dù sao ngay cả chuyện riêng tư cô ấy định tỏ tình với Ôn Diễn cũng nói với cô và Thịnh Thi Mông mà.
 
Đại khái cô nói sơ sơ về chuyện của Lục Gia Thanh, Thịnh Thi Mông là người biết chuyện, có một số chỗ Thịnh Nịnh cố ý bỏ qua, ví dụ như chi tiết tặng sữa thì Thịnh Thi Mông chờ Thịnh Nịnh nói xong thì lập tức kích động bổ sung giải thích thêm cho Cao Nhị nghe.
 
Cao Nhị nghe mà hâm mộ không thôi: “Trời ạ, đây không phải là phim thanh xuân thuần khiết đây sao?”
 
“Đúng vậy.” Thịnh Thi Mông liều mạng gật đầu: “Với kinh nghiệm và trực giác của em, chắc chắn đàn anh Lục Gia Thanh vì chị em nên mới tới Yến Thành.”
 
“Chỉ có điều chị có thắc mắc.” Cao Nhị giơ tay lên nói: “Nếu như đó là bạn học Trung học của chị em, vì chị em mới đến làm việc ở Yến Thành, có nghĩa là nhiều năm nay anh ta vẫn chưa bao giờ quên Thịnh Nịnh, vậy tại sao phải đợi đến bây giờ mới liên lạc với chị em thế?”
 
Thịnh Thi Mông bị hỏi lại, nói không chắc lắm: “Trước đây không sống chung ở một thành phố, chắc là liên lạc cũng vô dụng.”
 
“Vì sao vô dụng?” Cao Nhị càng khó hiểu: “Hai người họ đều ở trên Trái Đất, cho dù cách Thái Bình Dương, chẳng lẽ một tấm vé máy bay còn không giải quyết được sao? Nếu là chị, chị tuyệt đối sẽ không đợi đến bây giờ mới liên lạc với chị em.”
 
“Tính cách của chị và đàn anh kia không giống nhau á.” Thịnh Thi Mông nói.
 
Có bao nhiêu người có thể nhiệt tình như Cao Nhị đây, môi trường mà cô ấy trưởng thành đã tạo nên tính cách sáng khoái nhiệt tình như cô ấy.
 
Mà phần lớn mọi người đều không may mắn như cô ấy, ví dụ như Thịnh Nịnh, ví dụ như Thịnh Thi Mông.
 
Bởi vì sợ bị tổn thương cho nên không dám đáp lại, chứ đừng nói tới việc đơn phương rơi vào một mối tình không được hồi đáp.
 
“Nếu thật sự có cảm giác với một người thì lý trí cũng không khuyên được.” Cao Nhị chỉ chỉ mình: “Ví dụ như chị, hai người bảo chị đừng tỏ tình với Ôn Diễn, chị không hiểu đạo lý này sao? Ngốc thì ngốc đi, cùng lắm thì khóc lóc uống say là được.”
 
"Mặc kệ cậu ấy băn khoăn gì, đây đều là chuyện của cậu ấy.” Đột nhiên Thịnh Nịnh nói: “Hơn nữa tớ tốt nghiệp Trung học bao năm rồi, tớ lớn lên cậu ấy cũng lớn lên, suy nghĩ cũng thay đổi thôi.”
 
Sau khi nói xong, cô bưng khay thức ăn đứng lên rời đi, vẫn nhắc nhở hai người đừng trò chuyện lâu quá quên thời gian như thường lệ.
 
“Chị em cũng lý trí quá rồi.” Cao Nhị vụng trộm lẩm bẩm: “Sao chị lại thấy theo đuổi cô ấy còn khó hơn theo đuổi Ôn Diễn nữa.”
 
“Không đâu, rõ là tổng giám đốc Ôn khó hơn nhiều.” Thịnh Thi Mông phủ nhận.
 

Nhưng Cao Nhị nghĩ lại, cô ấy mới theo đuổi Ôn Diễn bao lâu, cô ấy mới quen biết Thịnh Nịnh bao lâu, cho nên nghĩ lại lời mình vừa nói thì cũng không chắc lắm.
 
Bình tĩnh mà xem xét, cô ấy không hy vọng Thịnh Nịnh bỏ lỡ Lục Gia Thanh, ít nhất hai người họ đã quen biết nhau từ thời Trung học, so với xây dựng một mối quan hệ mới với một người mới thì quen biết và tiếp xúc lần nữa với người cũ từng trải qua một thời gian hẳn là thích hợp với Thịnh Nịnh hơn một chút.
 
-
 
Cao Nhị và Thịnh Thi Mông còn đang tiếp tục lề mề trong canteen, Thịnh Nịnh đã lên lầu trước trở về phòng của tổng giám đốc làm.
 
Trong phòng làm việc không có mấy người, hoặc là làm việc tất bật không có thời gian rảnh hoặc mấy người  im lặng chơi điện thoại, Thịnh Nịnh ngồi vào bàn làm việc của mình, định xem tài liệu phiên dịch thôi miên trước sau đó nằm sấp trên bàn ngủ một giấc.
 
Lúc trợ lý Trần đi lấy cơm cho tổng giám đốc Ôn, Thịnh Nịnh đã gục đầu nằm câu cá* trên bàn.
 
*Ở chương 38 mình có giải thích là chỉ sự lười biếng trong công việc, ở chương này là chỉ việc ngủ trưa nhé.
 
Anh ta yên lặng thưởng thức tư thế câu cá của cô trong chốc lát, vốn định đi lên nhắc nhở cô muốn ngủ thì cứ ngủ đi nhưng lại sợ làm vậy sẽ quấy rầy giấc nghỉ trưa của cô, vì thế không để ý nữa, trực tiếp đi tới phòng làm việc tổng giám đốc Ôn.
 
“Tổng giám đốc Ôn, tôi lấy cơm cho ngài rồi.”
 
Người đàn ông đang tập trung vào màn hình máy tính.
 
“Vất vả rồi.”
 
“Là tôi bảo canteen chọn món theo khẩu vị của ngài đấy.” Trợ lý Trần nói: “Ngài ăn cơm trước đi, ăn xong rồi làm tiếp.”
 
Có khi ban ngày công việc quá bận rộn, cũng không rảnh tới nhà hàng ăn cơm trưa, dù sao khẩu vị của Ôn Diễn cũng không kén chọn lắm, chỉ cần không phải thức ăn quá khó ăn hoặc quá kỳ quái thì có thể ăn được, vì tiết kiệm thời gian nên trực tiếp nhờ trợ lý đến canteen múc cơm.
 
Lúc ăn cơm Ôn Diễn tương đối nhã nhặn, hơn nữa lúc ăn cơm anh không quen bị người ta nhìn chằm chằm.
 
Bởi vì bị người ta nhìn chằm chằm, thịt ăn vào miệng sẽ trở nên khó nuốt giống như sáp.
 
“Còn có chuyện gì không?”
 
Được người ta gửi gắm, trợ lý Trần cũng không biết nên nói như thế nào.
 
“Ừm... Tổng giám đốc Ôn, thứ bảy này anh rảnh không?”
 
“Hẳn là có.” Ôn Diễn hỏi: “Có lịch trình mới sao?”
 
“Không phải, là lời mời riêng.” Trợ lý Trần ho khan một tiếng nói: “Có người nhờ tôi nói với ngài một tiếng, thứ bảy này cô ấy muốn hẹn ngài đi ăn cơm cùng nhau.”
 
Ôn Diễn: “Ai vậy?”
 
“Cô ấy không cho nói, tóm lại ngài yên tâm, chắc chắn không phải là âm mưu, tôi rất hiểu cô ấy, là một bữa cơm bình thường thôi. Tôi chỉ chịu trách nhiệm truyền lời, có đi hay không vẫn do ngài tự quyết định.”
 
Cho tới bây giờ Ôn Diễn chưa từng nghe trợ lý mình nói năng mơ hồ như vậy, nếu trợ lý nói không phải âm mưu vậy thì anh ta xuất phát từ tín nhiệm, đương nhiên cũng không nghi ngờ đó có phải Hồng Môn Yến* hay không.
 
*Thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm. 
 
“Người của công ty?”
 
“Đúng vậy.”
 
“Bạn của cậu.”
 
“Đúng vậy.”
 

“Là nữ?”
 
Trợ lý Trần nghĩ thầm chắc tổng giám đốc Ôn sẽ không trực tiếp đoán ra đâu nhỉ, giọng điệu bắt đầu do dự: “Ừm.”
 
Ôn Diễn ồ một tiếng, không tiếp tục đoán nữa mà nói thẳng: “Vậy cậu nói với cô ấy, tôi không rảnh.”
 
Trợ lý Trần nghĩ thầm tôi biết ngay mà, không có ai hiểu tổng giám đốc Ôn rõ hơn tôi.
 
Cứ trực tiếp bị từ chối như vậy, anh ta cũng hơi xấu hổ thay Cao Nhị.
 
Một tên đàn ông như anh ta vốn không thích hợp để nhúng tay vào chuyện riêng tư của tổng giám đốc Ôn, huống chi còn là chuyện tình cảm riêng tư này, cho dù tổng giám đốc Ôn muốn đi thì chắc chắn cũng sẽ không nói thật với một tên đàn ông.
 
“Sớm biết thì để Thịnh Nịnh đến nói với ngài rồi.” Trợ lý Trần lúng túng cười cười: “Một người đàn ông như tôi nói giúp con gái cũng kỳ cục quá, sếp ngài đừng để ý nha.”
 
Vẻ mặt Ôn Diễn dừng lại, nhíu mày hỏi: “Thịnh Nịnh cũng biết chuyện này sao?”
 
“Hả?” Trợ lý Trần vừa mới định gật đầu theo bản năng nhưng lập tức phản ứng lại gật như này thì quá lộ tẩy rồi sao, người quen biết anh ta và Thịnh Nịnh, lỡ tổng giám đốc Ôn đoán được thì làm sao bây giờ, lại vội vàng đổi giọng: “Chắc cô ấy không biết đâu, tôi cũng không rõ lắm, tôi đi ra ngoài trước.”
 
Nói nhiều sai nhiều, trợ lý Trần vội vàng chuồn mất.
 
Lúc đi ra ngoài cố ý vòng qua bàn làm việc của Thịnh Nịnh, gõ gõ bàn của cô trước khi Thịnh Nịnh sắp ngủ.
 
Thịnh Nịnh bừng tỉnh, vô cùng khó chịu trừng mắt lên nhưng vừa nhìn là trợ lý Trần, tức giận cũng hạ xuống trong nháy mắt.
 
“Làm sao vậy?”
 
“Đàn em bảo anh mời tổng giám đốc Ôn thì anh cũng mời rồi, nếu lát nữa ngài ấy hỏi em, em giúp anh một tay nghe.”
 
Nói xong trợ lý Trần bước nhanh thoát khỏi phòng tổng giám đốc.
 
Thịnh Nịnh buồn ngủ ngáp một cái.
 
Mấy chuyện này thì cô giúp kiểu gì đây?
 
Cô cảm thấy với tính cách của nhà tư bản, cho dù cô giúp đỡ cũng vô dụng, anh không muốn đi thì chính là không đi.
 
Thịnh Nịnh vốn đã sắp ngủ đành phải cúi mí mắt xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm văn kiện trong tay bắt đầu vòng thôi miên lần thứ hai.
 
Không bao lâu sau, Thịnh Nịnh cảm thấy có một tầm mắt không giải thích được đang làm xáo trộn suy nghĩ vì cô mệt mỏi mơ hồ mà thành một đống len sợi rắc rối.
 
Cô chỉ có thể căng da đầu ngẩng đầu lên khỏi văn kiện.
 
“Tổng giám đốc Ôn?”
 
Giọng điệu Ôn Diễn bình thản: “Rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu?”
 
“Quá chuyên chú, không chú ý tới anh đã tới.” Thịnh Nịnh hỏi: “Có việc gì không?”
 
“Thứ bảy này cô có sắp xếp gì không?”
 
Thịnh Nịnh gật đầu: “Có.”
 
“Đi ăn cơm à?”

 
Cô nghi hoặc làm sao anh biết được, là vừa nãy ăn cơm ở canteen bị “tai mắt” của anh nghe được sao?
 
Nhưng đây cũng không phải chuyện cần giấu giếm gì, Thịnh Nịnh lại gật đầu: “Ừm.”
 
Sau đó lại hỏi: “Tổng giám đốc Ôn, anh hỏi tôi cái này là thứ bảy này cần phải tăng ca sao?”
 
“Không phải.” Ôn Diễn dừng một chút, lạnh nhạt nhắc nhở: “Thứ bảy đừng đến trễ.”
 
Thịnh Nịnh nhíu nhíu mày không thể hiểu được, nghĩ thầm gần đây vị cấp trên này càng quản càng rộng, cô ăn cơm với bạn học hồi Trung học, thế mà anh còn đặc biệt nhắc nhở cô đừng đến trễ nữa.
 
Nếu đổi lại là ngày đó, có lẽ cô lại cảm thấy khó chịu rồi quay trở lại nhưng bây giờ là ban ngày, cô không uống champagne, thậm chí vừa nãy còn uống một ly nước nóng hôi hổi.
 
Thịnh Nịnh ngồi ở bàn làm việc của mình, người trước mắt này là cấp trên lãnh đạo trực tiếp của cô cho nên cô rất tỉnh táo.
 
“Biết, sẽ không đến trễ.”
 
Cho rằng anh còn phân phó thêm chuyện gì nữa, kết quả người đàn ông chỉ nói một câu như vậy rồi xoay người rời đi.
 
Ở tiệc rượu hôm đó, Ôn Diễn bảo cô mặc áo khoác xong rồi mới đi ra ngoài, cô sống chết không mặc nhưng vừa ra ngoài đã bị gió đêm thổi đến run lẩy bẩy, Lục Gia Thanh vừa nhắc nhở cô khoác áo thì cô mới vội vàng hoảng hốt mặc áo khoác vào.
 
Sau đó, chính Thịnh Nịnh cũng suy ngẫm một chút, cảm thấy cách sống chung sống gần đây của cô và Ôn Diễn càng ngày càng giống như con gái phản nghịch không nghe lời cùng với người bố có tính cách lạnh lùng chỉ biết dạy dỗ ra lệnh vậy.
 
Cô cũng không biết vì sao, mỗi lần đứng trước Ôn Diễn thì cô luôn luôn không khống chế tính tình của mình được, chỉ cần anh làm cô khó chịu một chút thôi, cô liền phá lệ tùy hứng.*
 
*(Làm việc gì) tuỳ theo cảm hứng, thích thú của cá nhân, không theo một quy định hay cách thức cụ thể nào cả
 
Rõ ràng lúc đối với những người khác thì cô rất bình thường, nói chuyện với người nào cũng tốt đẹp, chỉ có mỗi khi đối với Ôn Diễn là không được, hai người giống như là hỏa tinh đốt pháo, cứ bùm bùm bùm bùm vĩnh viễn không có lúc yên tĩnh.
 
Thịnh Nịnh mím môi, cúi đầu lại nằm sấp ở trên bàn, hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, nửa khuôn mặt dưới chôn ở cánh tay, trong đôi mắt nhìn thấy tia sáng chớp tắt phức tạp.
 
Dù sao kỳ thực tập cũng sắp kết thúc rồi, đến lúc đó chờ Thịnh Thi Mông và Ôn Chinh diễn xong, cô cũng không cần gánh vai ác còng lưng nữa.
 
Cô sẽ được giải thoát ngay lập tức.
 
-
 
Thứ sáu tan tầm, Cao Nhị hào hứng nói với Thịnh Thi Mông không cần đi quán bar uống rượu nữa, Ôn Diễn đồng ý rồi.
 
Thịnh Thi Mông cho rằng Cao Nhị đã làm sáng tỏ thân phận đi hẹn Ôn Diễn cho nên không cảm thấy rất bất ngờ.
 
Nói thế nào thì Cao Nhị cũng là con gái nhà giàu, hai người không giống nhau, Ôn Diễn chướng mắt cô ấy không có nghĩa là chướng mắt cả Cao Nhị.
 
Trong lòng cô cảm thấy may mắn vì mình không kiên trì theo đuổi Ôn Diễn mà là thay đổi mục tiêu giữa đường.
 
Một người đàn ông quan tâm đến bối cảnh nhà cửa của một cô gái còn quan trọng hơn bất cứ gì khác, dù cô ấy cố gắng hết sức cũng không thể đuổi kịp.
 
“Xã hội này quá thực tế.”
 
Tối thứ sáu, Thịnh Thi Mông và Cao Nhị ngồi nói chuyện phiếm trong nhóm chat của ba người họ, đột nhiên cô ấy buông điện thoại xuống, nằm trên sofa của căn hộ tang thương* cảm thán nói.
 
*Tang thương, hán việt là 桑蒼, là cách viết rút gọn của “Tang điền thương hải” (桑田蒼海 ), nghĩa là “ruộng dâu biến thành biển xanh”, dùng để chỉ những biến đổi thay đổi trong cuộc đời mỗi người.
 
Thịnh Nịnh đem quần áo dồn một tuần cho vào máy giặt, còn đang tính toán lượng nước giặt, không quá chú ý Thịnh Thi Mông đang nói gì.
 
“Chị ơi!” Thịnh Thi Mông lại nâng cao giọng nói: “Có phải xã hội này rất thực tế hay không! Đúng là mỉa mai.”
 
“Ừm.” Thịnh Nịnh nói qua loa: “Cái quần leggings này của em có giặt không?”
 
Thịnh Thi Mông bất lực trả lời: “Giặt, đồ em để trong giỏ là giặt hết.”
 
Máy giặt bắt đầu làm việc, Thịnh Nịnh đi về bên sofa, nhấc chân đá con cá muối* Thịnh Thi Mông: “Đừng nằm ngang, nhường chỗ cho chị với.”
 
*Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng không thích vận động và suy nghĩ. 

 
Thịnh Thi Mông lười biếng nhích lên, Thịnh Nịnh ngồi xuống bên cạnh cô ấy, tự cầm điều khiển TV chuẩn bị tìm một bộ phim để xem.
 
Thịnh Thi Mông bĩu môi, đột nhiên dang hai tay ôm chặt lấy Thịnh Nịnh.
 
“Chị.” Cô ấy nhắm mắt lại, lại lẩm bẩm lặp lại những lời vừa rồi: “Xã hội này thật thực tế quá.”
 
Thịnh Nịnh ừ một tiếng, vỗ vỗ đầu em gái nằm trước ngực mình.
 
“Cho nên thứ bảy thực tế này, em có kế hoạch gì không?”
 
“Cao Nhị và tổng giám đốc Ôn đi ăn cơm, chị và đàn anh Lục Gia Thanh đi ăn cơm.” Thịnh Thi Mông lẩm bẩm: “Em sẽ đến thư viện viết luận văn.”
 
“Em bắt đầu viết luận văn?” Thịnh Nịnh kinh ngạc chớp chớp mắt: “Chị tưởng cái tật lề mề của em, ít nhất phải kéo dài đến tháng năm mới bắt đầu viết chứ.”
 
“Tháng sáu phải bảo vệ tốt nghiệp rồi, em còn muốn lấy được bằng tốt nghiệp thuận lợi đây này.” Thịnh Thi Mông cũng không ngại chị gái trêu ghẹo, dù sao bản thân cô ấy cũng biết mình có “đức tính” gì, cố ý thở dài theo lời chị gái nói: “Tuy rằng em cũng không muốn bắt đầu sớm như vậy nhưng không còn cách khác, ai bảo em cô đơn chứ.”
 
Thịnh Nịnh nhíu mày: “Em cô đơn ở chỗ nào? Ôn Chinh đâu?”
 
“Dù sao sớm muộn gì cũng phải chia tay.” Vừa nghe Thịnh Nịnh nhắc tới Ôn Chinh, biểu cảm vốn thoải mái của Thịnh Thi Mông bỗng lại trở nên phiền não: “Bây giờ em nghĩ tới anh ta thì nhớ tới ngày đó ngồi hứng gió lạnh mấy tiếng đồng hồ với anh ta và chiếc xe thể thao cục cưng của anh ta liền cảm thấy phiền.”
 
Đột nhiên Thịnh Nịnh tò mò.
 
“Tối hôm đó hai đứa em thật sự ngồi trên đường lớn hả, không làm gì khác sao?”
 
“Đúng vậy.” Thịnh Thi Mông thở dài: “May mà ngày đó em còn trang điểm đẹp mắt chút xíu.”
 
“Em cảm thấy phiền, chẳng lẽ cậu ta không cảm thấy phiền à?” Thịnh Nịnh không hiểu lắm.
 
Thịnh Thi Mông nhún vai: “Không biết.”
 
Dù sao cô ấy không nhìn thấy Ôn Chinh phiền chỗ nào.
 
Xe chạy được nửa đường, lốp xe bỗng nổ, hai người đều cho rằng bị làm sao, cứ ngồi trên xe mà nhìn nhau.
 
Sau đó xuống xe kiểm tra mới phát hiện là nổ lốp xe, dưới ánh mắt cạn lời của Thịnh Thi Mông, không hiểu sao Ôn Chinh lại nở nụ cười.
 
Thịnh Thi Mông lại cười không nổi, tiệc rượu sắp muộn rồi, thế mà anh ta còn cười được nữa.
 
Cô ấy đề nghị bắt taxi, rồi lại bị anh ta từ chối, nói chiếc xe này là cục cưng mới không thể để nó lẻ loi chơ vơ trên đường lớn được.
 
Ôn Chinh thích xe thì cô ấy biết nhưng không ngờ anh ta sẽ chấp nhận hứng gió trên đường vì một chiếc xe.
 
Thịnh Thi Mông còn có thể thế nào nữa, chỉ có thể làm bộ không để ý, thành thật đứng hứng gió với anh ta.
 
Sau đó đột nhiên anh ta hỏi cô ấy có uống trà sữa hay không, Thịnh Thi Mông nói gì cũng được, thế mà anh ta còn cầm điện thoại đặt hàng mang tới nữa.
 
Thịnh Thi Mông vĩnh viễn cũng không quên được khi anh trai giao trà sữa đến, phát hiện đây là một chiếc xe thể thao xa hoa đậu trên đường lớn cùng với một đôi nam nữ ăn mặc khá long trọng giống như muốn đi dự tiệc thượng lưu, ánh mắt nhìn hai người vừa khiếp sợ vừa mê mang.
 
Sau đó công ty bảo hiểm tới kéo xe đi nhưng tiệc rượu cũng sắp kết thúc rồi, có chạy đi cũng không có tác dụng gì.
 
Thịnh Thi Mông muốn về nhà, đột nhiên Ôn Chinh lại nói.
 
“Hôm nay em ăn mặc xinh đẹp như vậy, chỉ có thể ngồi trên đường lớn với anh cả buổi chiều, có phải thiệt thòi quá không?”
 
Trong lòng cô ấy liều mạng gật đầu, vốn ăn mặc xinh đẹp như vậy là muốn xuất hiện chói mắt mọi người, ai dè xe sẽ nổ lốp.
 
Sau đó vì Ôn Chinh không muốn cho cô ấy ăn mặc lãng phí nên dẫn cô đến nhà hàng Tây ăn cơm.
 
Là nhà hàng trên cao mà hai người từng đi, họ vẫn ngồi ở vị trí có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm Yến Thành từ cửa pha lê ngắm cảnh.
 
Sau đó hai người ăn xong, đi đến đài quan sát trên tầng cao hơn để ngắm cảnh đêm.

 


Bình luận

Truyện đang đọc