CÓ THỨ HẠNH PHÚC GỌI LÀ CHỜ ĐỢI KHÔNG NHỈ?


Không nói đến chuyện ở nhà nữa! Đau đầu và bực mình! Tôi không muốn hiểu gì hết về mối quan hệ giữa bố mẹ tôi và con mụ ấy tôi chỉ ước giá như mình chẳng biết gì về mọi truyện, giá như mình không xuống nhà như hôm ấy mọi truyện sẽ ổn hơn cho tất cả và nhất là cho bản thân tôi.
Sáng chủ nhật của cái nắng lưng lửng hè, trời sang và trong hình như còn chẳng thấy nổi gợn mây nào. Một tiếng chuông cửa
- Bà Hoài Anh ơi! Ông Huy ơi mở cửa cho con với! Cô Trang ơi ra cứu con nắng quá cháy mông rồi!- Con Đào Anh ổng ổng ngoài cửa.
- Ai đấy! Mẹ tôi trả lời
- Con Đào Anh đấy mẹ con đi với nó nhá! Mẹ ở nhà với anh Tùng!- Tôi nhanh nhảu xỏ déo rồi chạy luôn ra ngoài.

Con Đào Anh mồ hôi nhệ nhãi mặt méo xệch.
- Cô cứu con rồi! Tks cô!
Nó vừa nói rứt lời rồi nó đẩy tôi sang 1 bên lao thẳng vào nhà. May tôi nhanh tay túm áo nó lại
- Mày không định đi à? Vào làm gì?

- Có chứ! Nhưng cô cho con đi uống nước chứ không con chả có sức dẫn cô đến đấy đâu cô thân yêu ạ!- Nó làu bàu.
- Nhanh lên còn té!
- Ok
Nó nhảy thẳng vào nhà rồi làm cái gì đó tôi không biết rồi lại phi ra và cả 2 cùng lên đường đến nhà Minh.


Bình luận

Truyện đang đọc